Em về rồi nèh chị!-Mải mê nói chuyện với anh Thuần…mà tôi quên béng mất là đã trưa rồi…liền lật đật đón xe bus và chạy thật nhanh về nhà….kẻo chị tôi nổi điên lên thì…tiêu đời tôi!!!
-Biết mấy giờ rồi chưa???Nói đi chút về mà vậy đó!!!-chị ấy bắt đầu càu nhàu…
-Em quên!Mê lựa đồ quá quên mất tiêu giờ giấc!Hjj….-tôi tìm cách chống chế…
-Thế…em lựa cái gì mà dữ vậy???Trong khi đi về bằng tay không???-nghe chị nói câu này tôi cứng họng…chẳng biết làm sao nữa cả!
-Thôi…mệt chị quá hà!!!Em đi ăn com rồi nghỉ ngơi lát đi làm thêm nữa đây!-nói xong tôi liền đi thật nhanh xuống bếp…
-Lâm nèh…
-Vâng!Em biết rồi mà!!!Sẽ không bao giờ về trễ nữa đâu!Được chưa chị ???
-Chị muốn nói với em là mai chị về quê!
Tự dưng tôi khựng lại…không hiểu sao nghe xong…nỗi buồn bắt đầu kéo đến thêm lần nữa!Tôi liền chạy đến chỗ chị và nói…
-Bộ chị giận em hả???Sao chị hứa sẽ ở lại đây chơi với em lâu hơn mà???
-Ngốc quá đi!!!Chị phải về chứ!Ba mẹ ở dưới đó ai chăm sóc đây???Hơn nữa….chị thấy em Đã khỏe lên nhiều rồi….nên ở đây làm chi???Trả lại sự tự do cho em với thằng Tiến đó!!!Hì hì…
-Có thật…là chị không giận em chuyện thầy Nam không?Chị nói thật cho em biết đi!!!-tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt đầy hối hận..nếu như quả là chị ấy đang giận tôi…thì những lời anh Thuần an ủi,động viên sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa cả!
-Em không thấy là từ nhỏ đến giờ chị có giận em lần nào không nèh???
-Không…chị chưa bao giờ giận em cả!!!-tôi lắc đầu nguầy nguậy và nói.,..
-Chúng ta là chị em…sao chị có thể giận em được chứ???Huống chi lại là vì anh Nam???Ngốc ạh!!!-chị xoa xoa đầu tôi…vẻ trìu mến làm tôi cảm thấy long mình nhẹ nhàng hẳn đi!
-Em thương chị quá hà!!!Ở lại chơi với em mấy bữa nữa đi chị!-tôi nhào tới ôm chầm lấy chị và bắt đầu…nhõng nhẽo…
-Trời trời!!!Lớn rồi mà cứ như con nít…chị cũng muốn ở lại lắm nhưng phải về thôi em àh!
Tôi hiểu chị ấy…một khi đã quyết định chuyện gì rồi là không ai ngăn cản được!Thôi đành vậy….
-Uh…vậy….lát em đi chút quà!Chị gửi cho ba mẹ giùm em nha!!!
-Được rồi!!!Giờ lo ăn cơm đi…chị hâm để đồ ăn sẵn ở dưới hết rồi đó!!!
-Hj….em biết chị lúc nào cũng chu đáo với em mà!!!-nói xong….tôi lao một mạch xuống bếp..nãy giờ cái bụng tôi nó biểu tình dữ lắm rồi!
Đang ngồi ăn ngon lành thì điện thoại bỗng rung lên có tin nhắn…ban đầu cứ tưởng là lũ bạn!Nhưng thật bất ngờ…đó chính là tin nhắn của anh Thuần!Tôi liền bỏ đũa xuống…hí húi mở ra xem!
-Em về nhà nhớ ăn uống,nghỉ ngơi đi nha!!!Hy vọng lần sau gặp lại sẽ không thấy em buồn nữa!hj…-không hiểu sao….sau khi đọc xong tôi không thấy mắc cỡ hay xấu hổ vì những tình huống lúc sáng cả!!!Mà chỉ cười thầm trong bụng…như anh nói….tôi sẽ không bao giờ khóc nữa!!Và cũng sẽ không bao giờ đau khổ vì bất cứ tên nào!Ây dza…liệu có làm được không ta???Thôi thì cố gắng vậy!! ^^
-Cháu chào ông ạh!!!-tôi nở một nụ cười thật tươi khi bước vào tiệm bánh…bắt đầu từ bây giờ trở đi tôi sẽ luôn luôn tìm hạnh phúc cho bản thân mình!
-Chào cháu!Nảy giờ có mấy đứa bạn chờ cháu bên kia kìa!Qua bển mói chuyện với tụi nó đi….tranh thủ lúc tiệm chưa có khách!hì hì….
-Tôi chỉ cười đáp lễ lại ông….vì ông quá ư là dễ thương…mà làm gì có ai tìm tôi???Ngoại trừ…
-Lâm!!!Qua đây mau!!!
Quả thật là ba con đó….cứ tưởng hôm nay sẽ không bị ai quấy rầy…ấy thế mà…
- má mì kéo đây đây chi zậy???-tôi miễn cưỡng ngồi xuống bàn mà nói…
-Ờh…tại má thấy con nghĩ học bữa rồi!!!Lo con có chuyện nên má đến đây làm thêm giúp con đó mà!!!Hjhjjh….-con Mi trả lời tỉnh queo….đã thế lại còn dám xưng”má-con”với tôi nữa chứ!!!
-Cảm ơn!!!Giờ con khỏe rồi….đi làm được rồi! má về giùm con cái!
-Cái thằng này...bạn bè lâu năm gặp lại!Ngồi tám chút xíu...làm gì dữ vậy???
-con Đào lên giọng lớp trưởng..nó còn đang nghĩ chỗ này là lớp học để nó lên giọng ra oai….bg-ssp-{height:px}
-Íh...nó mới nghỉ có ngày mà lâu năm gì mày???-con Oanh chen vào câu hết sức là “dễ thương”
-Trời ơi trời!!!Sao má ngu quá zậy má???Chơi chung với tụi này lâu zậy mà không thông minh lên được chút nào hết là sao???-con Đào quay sang…ngắt mũi con Oanh,khiến nó la lên oai oái!!!
Bỗng từ đâu…tên nhóc đó lù lù xuất hiện!!!Không khí đang vui vẻ ,náo nhiệt mà có hắn xuất hiện thì cũng sẽ nên âm u,lạnh lẽo cho mà xem!!!
-Ah….tụi bạn anh Lâm kìa!!!Vi với Khanh qua bên đó ngồi nói chuyện chơi chút xíu nha!!!
-Vi muốn qua thì qua đi!!!Khanh vào thay đồ rồi ra làm đây!!!
-Nèh Khanh….
Tôi cũng hơi tò mò khi thấy đứa nó đi chung…nhưng sau đó tự trách sao mà mình nhiều chuyện…chúng nó đi chung hay không là quyền của chúng nó!!!Liên quan gì đến tôi đâu mà xía vào chi cho mệt???
-Các anh chị nói chuyện gì mà xôm tụ quá vậy!!Cho em nghe với….-nhỏ Vi liền kéo ghế qua nhập hội với bạn tôi ngay…
-Àh….tụi chị đang bàn về em với Khanh đó mà!!!hjhj…
Nghe con Đào nói thế..mặt nhỏ Vi bỗng đỏ lên…thái độ bắt đầu e thẹn và mắc cỡ…
-Nhìn tụi em là chị biết rồi!!!Chuyên gia tình yêu đây nèh cưng!!!
-con Mi tự “vỗ ngực xưng tên” như vậy….khiến chúng tôi đứa nào cũng xanh mặt xanh mày…duy chỉ có một đứa…là bị con Mi dụ khị…
-Thật hả chị???Thế…chị biết xem bói không???Xem giùm em một quẻ đi!!!
-Biết chứ!!!Chị mà….cái gì mà không biết???Đưa tay ra chị xem chỉ tay cho!!!-thấy con Vi sao khờ đến mức đáng thương như vậy…buộc tôi phải lên tiếng!!!
-Đủ rồi!!!Chọc con nhỏ hoài!!!Bà này mà biết xem bói là anh kêu em bằng một tiếng chị liền đó!!!Hơi đâu đi tin….thiệt tình!!!
-Thằng này….mày làm tao quê độ mày!!!Đang “nổ”ngon trớn hà!!!
Con Mi nói xong thì cả bọn phá lên cười…không khí rộn rang như ngày Tết vậy!!!Nhưng…bỗng có luồng”ám khí” xuất hiện…
-Nèh tên kia!!!Đến đây làm hay đến đây để nhiều chuyện vậy hả???-tên đó từ dưới bếp nhìn tôi….ánh mắt trừng trừng như muốn “ăn tươi nuốt sống” tôi vậy!!!
Không khí im bặt hẳn đi…tất cả cũng vì cái tên bất lịch sự đó!!!Không hiểu nổi hắn có phải là em ruột của anh Thuần không nữa???Tính tình trái ngược nhau hoàn toàn!!!Người anh dễ thương,đáng yêu bao nhiêu thì….đứa em dễ ghét,đáng uýnh bấy nhiêu!!!
-Thôi!!!Tụi bây ngồi chơi,…tao đi làm việc…kẻo lát nữa cái tiệm này”banh”mất!!!-tôi cố ý xỏ xiên hắn…hy vọng hắn đủ thông minh để hiểu!!!
Tôi dung dằng và miễn cưỡng đi xuống bếp…nơi mà cái tên quái vật đó”ngự trị”….lòng tự nhủ rằng sẽ không thèm nói chuyện với hắn một câu nào!!!Nhưng…xuống bếp….nhìn xung quanh,dáo dác…tôi cũng chẳng biết mình nên làm việc gì cả!!!Định mở miệng hỏi hắn thì may thay….
-Lau khuôn bánh cho sạch đi!!!-hắn ra lệnh cho tôi….hệt như tôi là đầy tớ của hắn vậy!!!Thôi kệ….làm gì làm…miễn sao tôi không nói chuyện với cái mặt”lạnh như tiền”đó là được rồi!!!
’ trôi qua….’ trôi qua…..’ trôi qua….tuy chỉ có chúng tôi trong cái không gian khá rộng lớn này!!!Nhưng mỗi đứa làm việc..chẳng ai thèm đoái hoài gì đến nhau cả!!!Tôi cặm cụi lau mấy cái khuôn nên không thèm để ý đến hắn làm chi!!!Bất chợt…
-Nèh…
-Gì vậy???-nghe có tiếng người gọi…theo phản xạ tự nhiên thì tôi phải trả lời….nhưng sau đó tôi phát hiện….chính hắn là người gọi tôi….và tôi thật “sơ sẩy” khi mở miệng ra nói chuyện….
-Còn giận tôi hả???
Sau mấy giây im bặt không trả lời….nhưng trong long thấy cũng có chút gì đó kỳ kỳ….nên đành phải….
-Giận ai???-tôi trả lời cách cộc lốc…
-Thì….ấy giận tôi!!!Vụ hôm bữa tôi…..-nói đến đây thì hắn ngừng lại….nghe giọng nói thì tôi cảm thấy hắn cũng có chút hối hận vì lần đó đã đối xử “tàn nhẫn” với tôi!!!Nhưng đâu có dễ dàng tha cho hắn được???
-Thôi!Tôi biết tôi sai rồi!Ai bảo tôi nhiều chuyện làm chi?Bị uýnh nằm nhà thương cũng đáng lắm!!!
-Thế…vết thương của ấy đã hết đau chưa???-giọng nói cũng có chút “thành tâm” đấy!!!Nhưng bấy nhiêu đó thì đừng hòng tôi bỏ qua cho nhé!!!
-Ây dza!!!Tự dưng nhắc đến….đầu tôi lại đau quá!!!Ah…-tôi vờ ôm lấy đầu của mình…ra sức diễn kịch thật “thương tâm”vào…
-Ấy…ấy có cần tôi đưa đi bác sĩ không???Đau nhiều không vậy???-ban đầu định hù cho hắn hối hận mà xin lỗi tôi thôi…ai ngờ….hắn xồng xộc lao vào…nắm lấy tay tôi và….định dìu tôi đi bác sĩ mới ghê chứ!! >”