“Không nghĩ đến hôm nay Diệp tổng lại có nhã hứng mời tôi đi ăn trưa, thật là vinh hạnh.” Trần Viện nói xong, đưa ly rượu đỏ lên môi nhấp một ngụm, động tác vừa ưu nhã, vừa xinh đẹp.
Sáng nay lúc đang thảo luận với đạo diễn Hồ Phong về vấn đề kinh phí, Trần Viện bỗng nhiên nhận được lời mời ăn trưa từ Albert Diệp. Thời gian gần đây cô bận đến mức gần như quên mất nhân vật vô cùng lợi hại này. Hơn nữa đối với Lâm An An anh ta cũng vô cùng an phận, chưa thấy có động tĩnh gì, Trần Viện thỉnh thoảng vẫn có chút thắc mắc, nhưng sau đó cũng ném chuyện này ra sau đầu.
“Không không, người cảm thấy vinh hạnh là tôi mới đúng chứ, Trần Viện đừng gọi tôi là Diệp tổng, nghe xa lạ quá, cứ kêu một tiếng anh Diệp là được rồi.” Albert Diệp mỉm cười, gương mặt anh tuấn dường như càng thêm tỏa sáng khiến người khác phải ngơ ngẩn nhìn. Trần Viện cũng có chút thất thần, nhưng chưa đến một giây sau liền cụp mắt tiếp tục thưởng thức bữa trưa. Cô thường xuyên tiếp xúc với Lý Gia Thành, xem như cũng đã có chút sức đề kháng đối với mỹ nam, hơn nữa theo so sánh của cô, Lý Gia Thành mặc dù rất ít cười, nhưng mỗi khi cười lên thì đẹp hơn Albert Diệp nhiều.
Albert Diệp tinh mắt, thấy Trần Viện thất thần nhìn anh, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng trong lòng vẫn có một chút đắc ý: “Bít tết ở đây làm rất khá, em ăn nhiều một chút. Salad đi kèm cũng không tệ.”
Trần Viện xiên một miếng thịt đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức. Động tác tao nhã mà không mất đi sự phóng khoáng, xem vào mắt cũng là một loại cảnh đẹp ý vui: “Ừm, rất ngon. Thịt bò độ chín vừa phải, khống chế lửa rất tốt, thịt mềm và vẫn giữ được độ ẩm, nước sốt rất đặc trưng. Tôi đặc biệt thích những loại nước sốt có hương vị đậm đà như thế này.” Trần Viện không tiếc lời khen ngợi, đại nhân vật như Albert Diệp mời cô đi ăn, cô cũng phải cho người ta mặt mũi chứ. Hơn nữa bít tết ở đây thật sự rất ngon, lần sau nhất định phải mang Lý Gia Thành đến để anh ta khao cô một chầu.
“Em thích thì tốt rồi, ăn nhiều một chút. Ở đây món tráng miệng cũng rất ngon.” Albert Diệp thấy Trần Viện thích thức ăn ở đây, cảm thấy miếng thịt bò trong miệng cũng thơm hơn nhiều.
Hai người yên lặng ăn, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu cho đến khi bữa ăn kết thúc. Trần Viện cầm khăn chậm rãi lau sạch khóe môi, sau đó lên tiếng: “Anh Diệp hẹn tôi đến đây chắc không đơn giản là muốn ăn trưa thôi, có phải không?”
“Cũng không phải việc gì quan trọng. Nghe nói em đang kêu gọi đầu tư cho một bộ phim mới?” Albert Diệp cười nói.
Trần Viện nhướng nhướng mày, người này tin tức cũng linh thông thật. Cô vốn định tìm thêm vài nhà đầu tư nữa cho ‘Khát vọng’, nhưng Lý Gia Thành đã nhận ôm thầu toàn bộ nên cô không đề cập lại chuyện này nữa. Hôm nay Albert Diệp hỏi đến vấn đề này để làm gì? Chẳng lẽ anh ta có ý định đầu tư? Không đúng nha, người này thích làm việc lớn, hơn nữa không có lợi ích sẽ không làm, sao có thể để mắt đến cái kịch bản nho nhỏ của cô, trừ khi anh ta có mục đích khác. Có khi nào anh ta biết chuyện Lâm An An cũng có tham gia vào bộ phim này? Đạo diễn Hồ Phong vẫn chưa chính thức tuyển chọn diễn viên, cho nên đây cũng là tin tức nội bộ, không có mấy người biết. Nếu ngay cả tin tức kín đáo như vậy mà Albert Diệp cũng nắm được thì người này quá đáng sợ rồi.
“Quả thật là như vậy, anh Diệp tin tức thật linh thông.”
Albert Diệp nhướng mày nói: “Vậy không biết Trần Viện có để mắt đến công ty của chúng tôi không?”
Đoán trúng rồi, Albert Diệp quả thật là muốn chen vào một chén canh: “Anh Diệp nói ngược rồi, công ty của anh tài đại khí thô, anh để mắt đến kịch bản của tôi chính là vinh hạnh của tôi mới đúng chứ.”
“Trần Viện đừng khách sáo, chỉ là tôi cảm thấy kịch bản của em rất có tiềm năng nên khá hứng thú.”
Trần Viện không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Albert Diệp, một lúc sau mới lên tiếng: “Cám ơn anh Diệp đã thưởng thức , thật ra kịch bản này khi chế tác thành phim chỉ có quy mô hạng trung, nếu thật sự có tiềm năng thì lợi nhuận cũng không quá cao. Đại nhân vật như anh Diệp lẽ nào lại để ý đến chút tiền lẻ này.” Trần Viện bâng quơ nói, thật ra cô muốn biết mục đích lần này của Albert Diệp là gì, mặc dù biết rằng muốn moi chuyện từ miệng lão hồ ly này còn khó hơn lên trời nhưng cô vẫn muốn thử.
“Em nói quá rồi, tôi làm sao dám tự nhận mình là đại nhân vật. Hơn nữa tiền ít hay nhiều thì cũng là tiền, chúng ta đều là thương nhân, có ai chê tiền nhiều hơn đâu. Nhưng em nói cũng đúng, thật ra so với lợi nhuận, tôi lại càng có hứng thú với người trong đoàn làm phim hơn.” Albert Diệp nhếch miệng nói, vẻ mặt trông rất muốn ăn đòn.
Trần Viện thầm hừ lạnh một tiếng, nói tới nói lui vẫn là vì phụ nữ, cô chắc chắn mười phần người Albert Diệp nhắc đến là Lâm An An, tên ôn thần này nếu bên cạnh không có phụ nữ thì sẽ bị chết vì nghẹn mất. Mặc dù trong lòng ngàn vạn lần phỉ nhổ, nhưng bên ngoài Trần Viện vẫn treo trên miệng nụ cười tươi rói: “Vậy à, không biết người nào lại có diễm phúc như vậy, được anh Diệp để mắt đến. Lại nói, anh Diệp thật sự khiến cho người khác phải hâm mộ, vừa anh tuấn, vừa giàu có, bên cạnh lại chẳng bao giờ thiếu bóng hồng, mấy ngày trước hình như anh vẫn còn hẹn hò với một nữ diễn viên xinh đẹp mà, sao bây giờ lại để mắt đến người trong đoàn làm phim rồi.”
“Ồ, hóa ra Trần Viện lại quan tâm đến những tin tức về tôi như vậy!” Albert Diệp tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
Hừ, anh cho rằng anh quí giá lắm sao, ảnh hẹn hò của hai người treo đầy trên mặt báo kia kìa, không muốn nhìn thấy cũng không được. Trần Viện trong lòng thầm nhủ vậy.
“Đương nhiên, đại nhân vật như anh Diệp, tôi muốn không chú ý cũng không được, hơn nữa anh cũng từng hợp tác với giải trí Ban Mai, quan tâm nhau một chút cũng là điều nên làm mà.” Trần Viện nói, giọng điệu có chút mỉa mai.
Albert Diệp nhếch miệng cười, thong thả nói: “Trần Viện cũng biết người như chúng ta tuy rằng bên ngoài hào nhoáng, rực rỡ, nhưng thực chất lại là những người rất cô đơn, vì vậy tôi mới muốn tìm người ở bên cạnh để lấp đầy sự cô đơn đó.”
Trần Viện nhấc cốc nước lên nhấp một ngụm, thầm chậc lưỡi, phong lưu mà cũng viện được cái cớ ướt át, mỹ lệ như vậy.
Albert Diệp vẫn tiếp tục: “Cho nên khi nào Trần Viện cảm thấy cô đơn thì có thể cân nhắc đến tôi một chút. Hai chúng ta có thể an ủi lẫn nhau.” Albert Diệp nói xong, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười sâu xa, tràn ngập sự xâm chiếm.
Trần Viện nghe thấy những lời này, ngụm nước vừa nuốt vào cổ họng cũng muốn trào ngược ra, bất chấp hình tượng tao nhã, đoan trang mà ho sặc sụa.
Albert Diệp nhìn phản ứng của cô, cảm thấy thật buồn cười, anh rút chiếc khăn tay trong áo ra đưa tới. Cô nhóc này còn trong sáng hơn anh nghĩ nhiều.
Trần Viện từ chối, cầm lấy khăn ăn chùi sạch miệng: “Không cần, cám ơn anh.” Nghĩ thật hay, cô có muốn tìm người an ủi cũng không đến lượt anh ta. Hừ, tên ngựa giống này có lẽ được lắp chế độ tự động phóng điện, chỉ cần gặp phụ nữ thì chế độ này liền khởi động, bất kể già trẻ lớn bé.
“Em không sao chứ?” Albert Diệp hỏi.
Trần Viện lắc lắc đầu: “Không sao, không ngờ anh Diệp lại vui tính như vậy.”
Albert Diệp nhướng nhướng mày, cũng không nói gì nữa.
“Về phần kịch bản, rất cảm ơn anh Diệp đã để mắt đến kịch bản của tôi, đáng tiếc vốn đầu tư chúng tôi đã huy động đủ, lần này không có cơ hội được hợp tác với quý công ty rồi.” Trần Viện biết được mục đích của Albert Diệp rồi, cũng không cần dây dưa nhiều với anh ta nữa, liền nói đến việc chính.
“Em đừng vội từ chối, theo tôi được biết bộ phim này tổng kinh phí là tỷ. Đối với một bộ phim về âm nhạc, đây là một con số tương đối phù hợp. Nhưng em nghĩ sao nếu chúng ta chú tâm đầu tư nhiều hơn vào khâu hiệu ứng sân khấu cùng với âm nhạc trong phim. Hơn nữa khi tiến hành chế tác, tiền bạc rộng rãi một chút sẽ khiến mọi người đỡ phải chịu nhiều áp lực, hiệu quả của bộ phim cũng sẽ tốt hơn. Quan trọng hơn hết là sau khi chế tác hoàn thành, tiếp đến chính là tuyên truyền, em cũng biết khâu này rất quan trọng, có thể quyết định sự thành bại của một tác phẩm, nếu có đầy đủ điều kiện, tuyệt đối không nên làm qua loa.”
Trần Viện đảo đảo mắt, cảm thấy lời nói của Albert Diệp rất có lý. Lúc dự trù kinh phí cho ‘Khát vọng’, Hồ Phong mang trong lòng suy nghĩ là Trần Viện một thân một mình bôn ba tìm nhà đầu tư, nên những khâu nào tiết kiệm được anh ta sẽ cố sức tiết kiệm. Nếu như kinh phí được nới lỏng ra đương nhiên là việc tốt từ trên trời rơi xuống. Theo lời của Albert Diệp, nếu như kinh phí dồi dào, thiết kế sân khấu cùng hiệu ứng âm thanh ánh sáng trong phim sẽ được nâng cấp lên, bộ phim cũng sẽ được phủ thêm một tầng hào quang mới. Trần Viện bị suy nghĩ này làm cho đầu óc nóng bừng bừng không kiềm chế được.
Cơ mà chuyện này cũng thật ly kỳ, người ta làm phim phải bôn ba vất vả tìm nhà đầu tư, ba phen bảy bận tốn biết bao nước miếng mới gom đủ kinh phí. Còn cô thì ngược lại, ngày đầu ra quân đã giải quyết xong hết thảy. Sau đó lại có người chủ động tìm đến muốn đưa thêm tiền. Chuyện này nếu để người khác biết được chắc là sẽ ganh tỵ chết mất, nhưng mà biết sao được, đây là do ăn ở.
Mặc dù biết mục đích của Albert Diệp chính là tiếp cận Lâm An An, nhưng người ta lại đến đưa tiền cho mình, không nhận chính là đồ ngốc. Trần Viện trong lòng đưa ra một quyết định, tiền đầu tư này nhất định phải lấy. Còn chuyện Lý Gia Thành sao, thật có lỗi, tình yêu phải vượt qua thử thách mới là tình yêu đích thực. Chuyện tình cảm của anh ta và Lâm An An tiến triển với tốc độ chậm kinh hồn, hay nói trắng ra là dậm chân tại chỗ. Mệt công cô cố gắng tạo điều kiện để anh ta và Lâm An An tiếp xúc, vậy mà tên ngốc này vẫn trơ như khúc gỗ, hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ. Lần này có sự tham gia của Albert Diệp cũng tốt, để Lý Gia Thành nhận ra Lâm An An cũng là bánh trái thơm ngon, vuột tay liền bị đoạt mất, để xem lúc đó anh ta còn thong thả như bây giờ nữa không. Chuyện tình cảm cũng như phản ứng hóa học vậy, cần phải có chất xúc tác mới có thể phát sinh ra chất mới. Albert Diệp lần này xem như là một loại chất xúc tác đi, có như vậy thì Lâm An An và Lý Gia Thành hai người họ mới thành một đôi được…hai người họ thành một đôi, hai người họ thành một đôi… Thật khó hiểu, mỗi lần nghĩ đến việc này cô lại cảm thấy lồng ngực dường như bị nén chặt lại.
“Anh Diệp nói rất đúng. Hiếm khi được công ty lớn như anh để mắt đến, tôi cảm thấy thật vinh hạnh. Vậy cho hỏi quý công ty có thể đầu tư bao nhiêu cho bộ phim này?”
Albert Diệp nắm bắt từng biểu cảm trên gương mặt Trần Viện, anh có thể chắc chắn cô sẽ đồng ý hợp tác. Thực ra sau khi Wall – S đầu tư cho ‘Phía sau ánh hào quang’ Albert Diệp đã không còn mặn mòi với ngành này, mặc dù ít gặp rủi ro nhưng lợi nhuận thì không đáng kể. Anh biết đến kịch bản ‘Khát Vọng’ cũng rất tình cờ, sau lần hợp tác cùng giải trí Ban Mai, công ty vẫn thường xuyên nhận được lời kêu gọi đầu tư điện ảnh từ các nhà sản xuất khác, trong một lần trợ lý anh tiếp chuyện với nhà sản xuất, vô tình biết được việc tranh cãi trong giải trí Ban Mai, cụ thể là con gái chủ tịch viết kịch bản rồi muốn đem nó chế tác thành phim, sau đó bị từ chối.
Albert Diệp vốn không quan tâm đến việc này, nhưng khi nghe nhắc đến tên Trần Viện cũng bất giác chú ý hơn. Anh nhớ rất rõ tiểu hồ ly này, một cô nhóc xinh đẹp và vô cùng giảo hoạt, một thời gian dài không chú ý, không ngờ bây giờ cô ấy đã nghịch đến chuyện viết kịch bản. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, anh cho người tìm cách lấy được kịch bản của Trần Viện, sau khi xem qua anh cũng thật bất ngờ. Ai có thể tin được một cô nhóc chưa đến hai mươi đã viết được một kịch bản tốt như thế. Albert Diệp cảm thấy kịch bản này nếu bỏ tiền ra chắc chắn sẽ không chịu lỗ, hơn nữa lại có một cô nhóc biên kịch vô cùng thú vị. Nghĩ thế, Albert Diệp cũng không do dự, liền quyết định đầu tư cho ‘Khát vọng’.
“Công ty chúng tôi có thể bỏ ra năm tỷ, hơn nữa hãng thời trang của chúng tôi cũng muốn tài trợ trang phục cho diễn viên trong phim. Trần Viện thấy thế nào?”
Trần Viện nghe thấy con số này, tròng mắt khẽ đảo, trong lòng thầm hít hà một hơi. Albert Diệp cũng vậy, Lý Gia Thành cũng vậy, nhếch mép một cái liền quăng ra tiền tỷ, thật là khiến cho người ta phải cắn khăn mà ghen tỵ. Nếu có thêm năm tỷ, việc chế tác phim sẽ được thuận lợi hơn nhiều. Nhưng vốn đầu tư càng cao, áp lực hoàn vốn càng lớn, Trần Viện không khỏi cảm thấy lo lắng. Đắn đo một hồi, Trần Viện vẫn quyết định nhận khoản đầu tư này.
“Như vậy thì còn gì bằng, cám ơn anh Diệp đã xem trọng chúng tôi. Lần này chúng tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”
“Hy vọng là như vậy, chiều nay tôi sẽ cho trợ lý đến bàn chuyện hợp đồng với em.” Dù biết rằng Trần Viện nhất định sẽ đồng ý, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra điều này, trong lòng Albert Diệp vẫn cảm thấy có chút cao hứng, nhanh chóng muốn thúc đẩy lần hợp tác này.