Giờ phút này, trái tim Tiêu Vãn rất đau, đau khiến nàng gần như không thể thở nổi, giống như có thứ gì đó đang không ngừng cắn xé trên da thịt của nàng, máu chảy đầm đìa.
Rõ ràng bây giờ đang hè, tiết trời oi bức, nàng lại cảm giác toàn thân rét run, cả người không nhịn được khẽ run, đáy lòng dâng trào căm phẫn muốn mắng thật to nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành tiếng nức nở đầy thống khổ.
"Người tới, áp giải Tiêu Vãn diễu phố thị chúng! Giờ Ngọ một khắc đưa lên pháp trường!" Sau khi đắc ý nói ra toàn bộ chân tướng trước mặt Tiêu Vãn, Sở Mộ Thanh ra lệnh một tiếng, hai tên quan sai tiến lên quập hai tay Tiêu Vãn đang thống khổ không muốn sống ra sau lưng, trói chặt lại.
Dây thừng nặng chịch khảm vào sâu trong da thịt non mềm chưa từng chịu qua gió sương, đau đớn đến tê tâm liệt phế, Tiêu Vãn vặn vẹo hai tay nóng hầm hập, ngẩng đầu lên, hung tợn mắng: "Quý Thư Mặc, ngươi cho rằng Sở Mộ Thanh thích ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một đôi giày rách bị bản tiểu thư xài chán chê, ngươi cho rằng nàng đối xử thật lòng với ngươi sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên vọng tưởng.
Nàng chỉ đang lợi dụng ngươi thôi! Ngươi sẽ hối hận, ta cam đoan sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì những việc hôm nay ngươi đã làm!"
"Sở Mộ Thanh, ngươi là tiểu nhân âm hiểm, lúc trước mắt bổn thiếu thư bị mù mới thật lòng xem ngươi làn bằng hữu tốt, thật tâm đối đãi.
Một ngày nào đó, nhất định các ngươi sẽ bị báo ứng!" Tiêu Vãn còn chưa mắng xong, đã bị người ta nhét miếng giẻ lau vừa bẩn vừa thối vào miệng, thô bạo lôi đi.
Ánh mắt hung ác của nàng trước khi rời đi đâm sâu vào lòng người khiến Quý Thư Mặc có chút chột dạ, hắn bất an nắm chặt tay Sở Mộ Thanh, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tiêu Vãn kéo xích sắt nặng nề, bị mười tên quan sai giải đi trên đường cái kinh thành.
Tiêu gia bị phán tịch thu gia sản chém cả nhà, Tiêu Vãn thân là khâm phạm của triều đình, được Tam Hoàng Nữ cầu tình, không những không biết cảm kích còn tức giận lăng nhục Thái Nữ đương triều, nên bị hoàng đế ra lệnh xích lại, để hai chân trần dạo phố chịu đủ đau đớn xác thịt hòng răn đe.
Đi ngang qua một góc đường, đối mặt với đủ loại ánh mắt của bách tính, khinh thường có, căm hận có, cõi lòng nát tan của Tiêu Vãn đã chết lặng.
Đi suốt một canh giờ, chỗ cổ chân bị xích của Tiêu Vãn loang lổ vết máu.
Bàn chân Tiêu Vãn cũng như trái tim nàng vốn trắng noãn đã sớm bị đất đai nóng bỏng dưới chân cháy đen một mảng lớn, trông thật ghê rợn.
Nàng cắn môi thật chặt, cố giữ không để cho mình khóc thành tiếng, cố gắng giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng.
Đau khổ như vậy, Tiêu Vãn lại không rên một tiếng, khiến đám quan sai đang áp giải nàng cảm thấy giật mình, nhịn không được lâu lâu lại len lén đưa mắt nhìn nàng, cứ thế trên suốt cả quãng đường đi.
Người đời đều biết, Đại tiểu thư Tiêu gia được nuông chiều từ bé, văn ngu võ dốt, ăn chơi trác táng, nếu là trước kia gặp trường hợp này đã la hét rầm trời mới đúng chứ.
Thật ra, đau đớn trên chân Tiêu Vãn không bằng một góc cảm giác nghẹt thở trong lòng nàng lúc này.
Giờ Ngọ một khắc, sau khi dạo xong một vòng đường phố, khắp người Tiêu Vãn toàn trứng thối và rau cải hư, bị đám quan sai áp lên pháp trường.
Trên pháp trường, tất cả người Tiêu gia quỳ rạp xuống đất, ai nấy run bấn bật vì lạnh, vừa thấy Tiêu Vãn bị hành hạ khắp người toàn là máu, cả người nhơ nhớp bẩn thỉu, không tự chủ được ai nấy mặt đều xám như tro tàn, khóc không ra tiếng.
Tiêu gia, chấm hết thật rồi!
Tiêu Vãn nhìn lướt qua, quả thực không thấy thứ muội Tiêu Khinh Như và phụ thân nàng ta.
Tiêu Khinh Như và Tiêu Vãn luôn luôn bất hòa, phải nói là Tiêu Vãn tâm cao khí ngạo luôn chướng mắt người thứ muội này.
Tiêu Vãn bây giờ mới ý thức được, vì sao lúc trước nàng không bị giam với người Tiêu phủ, mà chỉ một mình nàng phải ở chung với những phạm nhân khác.
Làm vậy không chỉ khiến nàng chịu đủ khi dễ và tra tấn, quan trọng hơn sẽ càng dễ định tội danh cho Tiêu gia.
Để cho nữ hoàng càng tin tưởng Tiêu gia thông địch phản quốc, hợp sức với đại hoàng nữ mưu triều soán vị, nhất định phải có người Tiêu gia đứng ra làm chứng, Tiêu Khinh Như lập tức trở thành ứng cử viên tốt nhất, bởi vì nàng ta là thứ nữ của Tiêu Ngọc Dung.
Nhi nữ thân sinh đại nghĩa diệt thân, tố cáo tội lỗi của mẫu thân, nữ hoàng không tin cũng khó.
Nếu giam giữ Tiêu Vãn cùng một chỗ với Tiêu Khinh Như, nhất định nàng sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Để đề phòng vạn nhất, Sở Mộ Thanh đã tách nàng ra giam giữ biệt lập.
Không ngờ nàng ngu xuẩn như vậy, chết đến nơi vẫn chưa phát hiện ra, còn ngây ngốc cho rằng Sở Mộ Thanh và Quý Thư Mặc sẽ đến cứu mình, bọn họ sẽ giúp nàng rửa sạch oan khuất cho Tiêu phủ ...
Buồn cười, quả thực là quá buồn cười!
Thấy Tiêu Vãn vừa bước lên pháp trường vừa cười ha ha, cười gập cả lưng, cười đến cả mặt đỏ bừng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy nàng sợ chết đến điên luôn rồi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ pháp trường yên lặng đến đáng sợ, trên trời dưới đất chỉ còn lại Tiêu Vãn một mình tuyệt vọng lớn tiếng cười bi thương.
Ngay lúc Tiêu Vãn cười điên dại, nước mắt lã chã chảy đầy hai vành má thì một giọng nói vừa yếu ớt vừa sợ hãi lại có chút quen tai vang lên giữa đám người: "Thê chủ, thê chủ..."
Một nhà Tiêu gia sắp ra pháp trường hành hình, lại còn có người không biết trời cao đất dày, trước bao nhiêu người kêu Tiêu Vãn là thê chủ? ! Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Mọi người nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, ào ào nhường đường, chỉ thấy xa xa có một thiếu niên lảo đảo chạy về hướng pháp trường.
Thiếu niên quần áo bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, những lọn tóc ngắn củn cỡn bay phấp phới rủ xuống che kín gương mặt có lẽ rất thanh lệ, chỉ còn lại thấp thoáng một đôi mắt đỏ rực ngây ngô như tiểu bạch thỏ với quầng thâm mắt dày đậm, nhìn vô cùng gầy yếu và tiều tụy.
Nhưng điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất là, tóc thiếu niên ngắn không thể ngắn hơn? Chỉ thiếu một chút nữa là trọc đầu.
Phải biết, thân thể do phụ mẫu cho, nhất là nam tử, đối với tóc mình càng phải chăm sóc cẩn thận.
Ở đất nước nam ti nữ tôn này, nam tử cắt tóc ngắn có thể coi là bước một chân vào am ni cô, sẽ không ai thèm lấy, hắn thế nhưng lại dám để tóc ngắn? !
Thiếu niên áo quần rách rưới không thèm để ý ánh mắt mọi người nhìn mình như nhìn một con thú lạ xổng chuồng nghênh ngang đi ngoài phố, ánh mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía Tiêu Vãn quỳ trên pháp trường đang ngạc nhiên nhìn mình.
Ba năm nay, đây là lần đầu tiên, Tiêu Vãn nhìn mình! Trong đôi mắt trong veo như nước lúc này đang lấp lánh ánh sương mù chỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng mình!
Chỉ có hắn, không có Quý Thư Mặc!
Tim thiếu niên bỗng nhiên đập mạnh hơn, tất cả đau đớn trên người toàn bộ đều tan thành mây khói.
Hắn mặc kệ những tiếng xì xào coi thường chung quanh, vui vẻ chạy về phía Tiêu Vãn.
Trong mắt hắn chỉ có nàng, trong lòng của hắn cũng chỉ có nàng —— thê chủ của hắn, Tiêu Vãn!
"Người nào ở đây làm càn!" Quan sai tiến lên, ngăn cản thiếu niên xiêu vẹo nhào lên pháp trường, lạnh mặt quát: "Sắp hành hình, còn không mau lui xuống!"
Bị xô nhẹ một cái, thiếu niên thống khổ nhăn mặt, té lăn quay ra đất.
"Các ngươi, bắt sót ta rồi..." Vừa nghe sắp hành hình, hắn lại kinh hoảng ngẩng đầu, vội vàng giải thích: "Thảo, thảo dân Tạ thị, là phu lang Tiêu Vãn ...!Theo lý nên cùng chịu tội với Tiêu gia..."
Mọi người ngạc nhiên.
Lại còn có cá lọt lưới tự đưa mình tới cửa Diêm Vương!
"Tiêu gia phạm tội thông đồng với địch bán nước, tịch thu gia sản chém cả nhà, ngươi khẳng định mình là phu lang của Tiêu Vãn?" Quan sai hiển nhiên bị thiếu niên làm cảm động, hiếm khi dài dòng hỏi tới hỏi lui, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa thiếu niên một lòng muốn chết và Tiêu Vãn sắc mặt âm trầm, cánh môi lúc này đã bị nàng cắn nát.
"Phải!"
"Không phải!"
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, đáp án trái ngược hoàn toàn, lại hùng hồn như vậy, kiên định như vậy.
Quan sai không dấu vết thở ra, ánh mắt loé lên tia sáng bội phục Tiêu Vãn.
Có thế chứ! Tuy ngươi không phải là thần tử tốt, nhưng chí ít, cuối cùng ngươi cũng đã làm một thê chủ ra hồn.
Thiếu niên mở to đôi mắt ngập nước, ngơ ngác không dám tin nhìn Tiêu Vãn, có chút tức giận lớn giọng át lời nàng: "Tiêu Vãn, ta là phu lang của ngươi! Ngươi không thể không thừa nhận ta!"
Tiêu Vãn có chút đau đầu nhìn thiếu niên cố chấp trước mắt, nàng không rõ rốt cuộc trong đầu Tạ Sơ Thần bị thủng chỗ nào, vào lúc này lại thừa nhận mình là phu lang của nàng? Chẳng lẽ hắn không biết, một khi thừa nhận, mình chắc chắn phải chết sao?
Thấy Tiêu Vãn vẫn trầm mặc không nói, nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, thiếu niên cho rằng Tiêu Vãn không nhớ tên của mình, hoặc có nhớ thì lại là loại ánh mắt ghét bỏ khinh miệt nàng vẫn dùng đối với hắn bao lâu nay, hai hàng lệ không khỏi đảo một vòng trong hốc mắt.
Hắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Thê chủ, để cho ta đi theo nàng, được không?"
—— Để cho ta đi theo nàng, được không?
Tiêu Vãn không khỏi giật mình, ánh mắt không nhịn được hướng về vết sưng đỏ trên hai chân hắn.
Hắn té ngã khiến cho y phục đã bẩn rách còn rách thêm một mảng lớn, trông càng thêm nhếch nhác, trên đầu gối không có gì che đậy, lộ ra vết máu loang lổ đâm mắt người nhìn, càng đâm sâu vào lòng Tiêu Vãn.
—— Phu lang của ngươi đối với ngươi thật tốt.
Năm ngày nay ngày nào hắn cũng đến quỳ, đuổi như thế nào cũng không chịu đi.
Nếu không phải tối qua trời đổ mưa to, hắn sốt cao hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ còn quỳ.
—— đừng cho ta là tên ngốc Tạ Sơ Thần sẽ muốn chết muốn sống vì ngươi, vì cứu ngươi ngây ngốc quỳ trước cửa Hình bộ.
Nàng vẫn cho rằng người vì nàng trả giá hết thảy là Quý Thư Mặc mà nàng luôn sủng trong lòng bàn tay, nhưng chân tướng lại trái ngược với những điều nàng nghĩ, hoá ra, người liều chết cứu nàng, người không ngại gió sương cực khổ bôn ba khắp nơi cầu xin tha mạng cho nàng lại là người nam nhân nàng tìm đủ mọi cách khi dễ, người mà nàng chán ghét đến tận xương - Tạ Sơ Thần?
Đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng nàng quả thực không nghĩ ra, vì sao Tạ Sơ Thần muốn như vậy? Vì sao lại muốn làm tất cả vì nàng? Vì sao lại cố chấp đối đãi với nàng bằng một tình yêu không oán không hối? Vì sao phải trăm phương nghìn kế gả cho nàng? Vì sao khi Tiêu gia gặp hoạ diệt môn lại liều lĩnh thừa nhận mình là phu lang của nàng.
Chẳng lẽ hắn quên hết cả rồi sao?
Hơn một tháng trước, khi hắn mang thai, lòng ngập tràn hạnh phúc, chính nàng sai người mang đến một chén canh hồng hoa, dùng vũ lực cưỡng ép bỏ đứa nhỏ không biết của ai.
Nàng lại bởi vì hắn phản bội, cảm thấy không còn mặt mũi, sai người ép hắn đến phế viện Tiêu gia, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Nếu không phải bây giờ hắn từ đâu xuất hiện, nàng đã quên sự tồn tại của hắn, thậm chí ngay cả tên đầy đủ của hắn là gì, nàng không tài nào nhớ nổi...
Trong cái họa có phúc, khi Tiêu gia bị xét nhà thì Tạ Sơ Thần nhờ bị nhốt ở phế viện không người nhớ tới mới may mắn thoát một kiếp.
Nhưng nam tử ngu ngốc này, sao lại dại dột tự đưa mình tới cửa đây!
Hắn...!chán sống rồi sao!
Ánh mắt Tiêu Vãn lại rơi trên gương mặt thiếu niên đỏ bừng.
Bởi vì tối qua mắc mưa to, Tạ Sơ Thần sốt cao, nhưng vừa nghe được Tiêu gia sắp bị chém, hắn không để ý thân mình hư yếu suy nhược, không màng hai chân sau ngày quỳ ròng rã trước cửa Hình bộ đã sưng phù cứng ngắc, vội vàng chạy tới.
Hắn không muốn, ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được Tiêu Vãn, dù hắn biết, thê chủ của hắn chán ghét hắn cỡ nào, ghét bỏ hắn cỡ nào, không muốn nhìn thấy hắn cỡ nào.
"Rốt cuộc có phải là người Tiêu gia hay không!" Một vị quan sai khác tiến lên.
Nàng ta bực bội hỏi lại lần nữa.
"Không phải." Tiêu Vãn hắng giọng một cái, lạnh lùng nhìn thiếu niên ngã ngồi dưới đất, mặt lạnh lùng băng giá, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: "Tạ công tử, ta có cưới hỏi ngươi đàng hoàng không? Ta có bái đường với ngươi không? Chớ tự mình đa tình, ngươi chưa bao giờ là phu lang của ta! Cũng không xứng trở thành phu lang của ta! Xin chớ nói như vậy, kẻo làm người khác hiểu lầm! Phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc!"
Nàng nhấn mạnh từng chữ "phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc".
Nhấn mạnh với mọi người, nhấn mạnh với quan sai, để cho mọi người biết, Tiêu Vãn nàng chưa bao giờ thực tâm muốn hưu Quý Thư Mặc, và Quý Thư Mặc vẫn luôn là phu lang của Tiêu Vãn.
Vậy nên, nhiệm vụ "bồi táng với thê chủ" này, cứ để Quý Thư Mặc làm đi..