Vẫn như mọi buổi sáng trước, tôi đều phải tự đi bộ từ ngoài đường vào bên trong trường. Và đương nhiên cái suy nghĩ cậu ấy đi sau tôi hoặc đi trước tôi vẫn luôn hiện lên trong đầu tôi. Ngay cả lúc tôi đứng mua bánh mì cũng không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cậu ấy.
Hi vọng nhiều trở thành thất vọng một cách triệt để.
Tôi vẫn không nhìn thấy cậu ấy!
Tôi thất vọng cho túi bánh mì vào trong balo, tiếp tục đi bộ để vào trường.
Gần trường tôi có một quán vừa gửi xe vừa bán đồ ăn. Nhìn qua thì quán này không có gì đặc biệt cả. Nhưng đây là quán cậu ấy hay lui tới. Chính vì vậy, quán này trở nên đặc biệt với tôi.
Trước kia, mỗi buổi sáng cậu ấy đều ngồi ở quán này chơi. Gần sát giờ cậu ấy mới đi vào trường.
Nhưng dạo gần đây, mỗi khi đi qua quán này, tôi đều không nhìn thấy cậu ấy ngồi ở đó nữa.
Hôm nay giống như mọi lần, mỗi khi đi qua quán này, tôi đều liếc nhìn vào bên trong xem có cậu ấy hay không? Tôi không hiểu chuyện này đã trở thành thói quen với tôi từ bao giờ.
Khi đi qua quán, tôi nhìn thấy toàn bộ thân trên của một người con trai. Bởi vì mấy gói bim bim bánh kẹo treo bên trên nên đã che hết gương mặt của người kia. Nhưng dựa vào cách đeo balo và tỉ lệ cơ thể người, tôi nghĩ rằng chính là cậu ấy.
Khi đi qua, tôi ngại không quay lại nhìn. Nhưng trong thâm tâm tôi đoán chắc là cậu ấy.
Khi lên lớp, vì một vài lí do riêng, tôi mới biết chắc chắn rằng người con trai tôi nhìn thấy trong quán ấy chính xác là cậu ấy. Không sai vào đâu được.
Tôi vào chỗ ngồi được một lúc, cậu ấy cũng bước vào. Bên cạnh tôi là một cậu học sinh có khá nhiều bạn bè. Chính vì vậy mà mỗi khi cậu bạn bên cạnh đến, kiểu gì cũng có vài đứa con trai tới ngồi xung quanh bàn tôi.
Tôi lấy chiếc bánh trong balo ra, vừa nghe các cậu ấy tán gẫu vừa ăn. Tôi bất giác tìm kiếm hình bóng cậu ấy. Cậu ấy đang đứng ở bàn đầu, nhìn về phía chúng tôi.
Trong đầu tôi bỗng nảy ra suy nghĩ. Không phải cậu ấy sẽ xuống đâu đó chứ?
Bỗng nhiên, tôi thấy cậu ấy đi tới chỗ tôi, đứng ở bên cạnh bàn tôi. Cậu ấy không nói gì cả, chỉ yên lặng nghe chúng tôi nói chuyện.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy. Cậu ấy không nhìn tôi. Tôi cúi xuống ăn tiếp bánh mì, không để ý cậu ấy nữa.
Cậu ấy đứng được một lát rồi quay người bước đi.
What? Rốt cuộc thì cậu ấy xuống đây là cái gì vậy?
Buổi tối, chúng tôi học cùng ở lớp. Nhưng vì buổi này không quan trọng lắm. Chỉ có / lớp tôi đi học. Và cậu ấy thuộc / kia. Tôi đã đoán trước rằng cậu ấy sẽ không đi học. Bởi vì môn này giáo viên không quản lí chặt chẽ, muốn trốn học cũng là chuyện bình thường.
Tôi hơi thất vọng.
Ca học kết thúc. Tôi cùng cô bạn thân đi xuống sân trường, vừa đi vừa trêu nhau. Đến khi sắp ra đến cổng trường, hai cô bạn thân vẫy tay chào tôi. Tôi vừa bước chân, định đuổi theo níu kéo lại, thì từ bên trái có một chiếc xe tiến tới. Đèn xe sáng chói làm tôi phát hiện ra. Tôi bất giác lùi lại phía sau. Đến khi đứng yên, tôi mới phát hiện ra chiếc xe của bố cậu ấy. Và cậu ấy đang ngồi phía sau. Bàn tay đang ôm một chú chó nâu dòng poodle. Khoảng cách thật sự rất gần. Giống như tôi chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào cậu ấy.
Đến khi chiếc xe đi qua rồi, tầm mắt của tôi vẫn chưa rời khỏi cậu ấy.
Tôi thật thắc mắc. Cậu ấy đâu đến lớp. Tại sao vẫn lại ở trường? Chẳng lẽ cậu ấy học đội tuyển nào đấy? Không phải chứ? Hay là cậu ấy trốn học, đợi đến lúc hết ca mới vào trường rồi giả vờ như vừa học xong.
Những cái đấy không quan trọng. Quan trọng là cậu ấy có thể đã nhìn thấy tôi. Chắc chắn là vậy.