Hôm nay, trường chúng tôi tổng duyệt lần cuối để sáng mai khai giảng. Tôi vẫn như vậy, sát giờ mới có mặt trong hàng. Lúc chúng tôi đang đứng tán gẫu, cô chủ nhiệm đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Khoảng cách khá gần, mà tôi thì cao hơn cô nên phải cúi xuống. Nếu nhìn từ đằng sau, góc nhìn trông có hơi mờ ám.
"Quần đồng phục đâu? Sao lại mặc cái quần này? Quần này cho em đi thì vừa" Cô chủ nhiệm chỉ tay xuống cái quần của tôi.
"Quần em đang giặt để mai chuẩn bị khai giảng rồi ạ" Tôi định biện minh thêm. Tôi muốn nói nhiều hơn thế. Kiểu dáng của chiếc quần này chỉ may trên mắt cá chân một chút, không phải là quần cộc, việc gì phải đưa cho em tôi.
"Cô biết rồi" Cô chủ nhiệm để lại một nụ cười cho tôi rồi quay người đi.
Mấy đứa bạn xung quanh thấy cô đi rồi mới kéo tay tôi, tò mò chuyện gì. Tôi vừa quay xuống kể lể các thứ, cậu ấy từ bên dưới đi lên. Điểm khác biệt so với hôm qua là cậu ấy không còn đội chiếc mũ màu đen và đã thay một đôi giầy khác.
Cậu đi lên trước. Vẫn vị trí lớp trưởng ngồi hàng đầu tiên đấy.
Việc tổng duyệt khai giảng khá chán. Các em học sinh mới vào trường mới phải diễu hành qua sân khấu. Còn những khối khác chỉ có việc đứng lên vỗ tay, bày ra vẻ mặt hào hứng chào mừng các em mới vào trường.
Như mấy hôm trước, tôi ngồi hàng gần cuối. Mặc dù rất muốn lên hàng đầu ngồi để có thể gần cậu ấy nhưng tôi lại không dám. Tại sao lại không dám ư? Tôi cũng không biết nữa.
Tổng duyệt được hơn tiếng, tôi chán nản lấy điện thoại ra xem thông báo trên Instagram. Thỉnh thoảng cũng có liếc nhìn cậu ấy.
Bóng lưng cậu ấy khá lớn. Bờ vai cũng không gọi là rộng. Mái tóc được dùng keo vuốt ngược ra đằng. Chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi.
Không hiểu sao, hôm nay tôi lại tràn trề động lực. Tôi hạ quyết tâm đi lên hàng trên ngồi. Nhìn trái nhìn phải một hồi, tôi quyết định thương lượng với cô bạn ngồi hàng . Tôi biết rằng làm vậy tôi có phần hơi độc ác. Bởi vì cô bạn ngồi hàng đó cũng đang ngồi cạnh crush. Giờ tôi muốn đổi chỗ không phải cố tình cắt đứt phút giây hạnh phúc của cô bạn kia sao? Nhưng rồi, tôi vẫn ích kỷ làm như vậy.
Khi tôi đề cập đến chuyện đổi chỗ với cô bạn kia. Có vẻ như cô bạn đó không thích. Chính xác là vậy. Nhìn nét mặc trên gương mặt của cô ai cũng có thể phát hiện ra. Nhưng rồi, cô bạn đó vẫn tình nguyện đổi chỗ cho tôi. Nhưng chỉ là ngồi sau tôi thôi.
Tôi ngồi hàng , khoảng cách khá gần cậu ấy. Bên trên tôi còn hai cô bạn thân nữa. Bên phải là crush của cô bạn kia. Bên trái là đứa con trai tình nguyện hi sinh làm bất kì điều gì vì tôi.
Tôi thỉnh thoảng quay sang tán gẫu với hai cậu bạn kia. Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cậu ấy.
Phía sau tấm biển lớp có thể soi được gương. Cậu ấy đưa mặt sau của tấm biển lớp gần mặt mình, vuốt vuốt chỉnh tóc các kiểu.
Đến giờ tôi mới để ý. Mỗi lần nói chuyện, cậu ấy thường hay kèm nụ cười bên môi. Có thể nói nụ cười của cậu ấy chói chang được không? Chắc không đến mức đấy đâu.
Buổi tổng duyệt cuối cùng kết thúc. Đợi cô hiệu phó nhắc nhở giờ giấc xong, chúng tôi cũng lần lượt ra về. Cậu ấy mang biển lớp đi cất. Còn tôi cùng cô bạn thân đi từ từ ra phía cổng trường.
Vừa đi qua dãy nhà A một lúc, tôi nhìn thấy một người bạn hay đi cùng cậu ấy. Tôi đảo mắt về phía đó. Trong đầu nghĩ thầm không lẽ cậu ấy cũng đang ở đó Không sai. Cậu ấy đi cùng người bạn kia. Có lẽ lúc đấy ánh mắt tôi lại vô tình chạm vào ánh mắt cậu ấy. Cậu hơi nhăn mặt. Có lẽ là do trời nắng gắt quá.
Tôi và cô bạn thân, cậu ấy cùng người bạn kia, bước từng bước chân về phía trước. Mỗi bước chân gánh nặng trong lòng tôi càng tăng thêm. Tôi cố tình đi chậm lại, dường như là nép sau lưng cô bạn thân. Một phần là không muốn chạm mặt cậu, phần còn lại, tôi không biết.