Thời tiết chuyển lạnh. Tôi không biết thói quen mượn áo cậu ấy mặc xuất hiện từ bao giờ nữa.
Trong lúc học, cô bạn thân quay sang nhìn tôi. Cô bạn chỉ tay vào chiếc áo, hỏi tôi.
"Áo của ai thế?"
Tôi không trả lời, hất cầm về chỗ cậu ấy.
"Của ai cơ?" Cô bạn thân hỏi lại.
"W" Tôi vừa viết bài vừa trả lời.
"Mày cứ mượn áo khoác của nó suốt như thế kiểu gì nó cũng nghĩ mày thích nó đấy" Cô bạn thân nói.
"Tao thể hiện rõ ràng như thế. Đến đứa EQ thấp lắm cũng nhận ra được"
Quãng thời gian qua quá đủ để cậu ấy biết rằng tôi thích cậu ấy. Chẳng lẽ cậu ấy còn chưa nhận ra sao?
Cô bạn thân thở dài nhìn tôi.
Lúc tôi đang làm vở bài tập, tôi bỗng nghe thấy tiếng cậu bạn bàn trên và cô bạn bàn trên cãi nhau. Tôi dừng bút lại, ngẩng đầu lên xem tình hình. Đúng lúc ấy, tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy đang nhìn về phía tôi.
Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi bối rối quá, cúi mặt xuống tiếp tục làm bài.
phút cuối giờ, lớp chúng tôi đang ngồi viết nốt đoạn văn trong sách. Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng của cậu ấy vang lên rõ to.
"Con chào bố!"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Bên ngoài, bố cậu ấy và bác chi hội phó đang đứng nói chuyện với cô giáo.
Tôi đứng từ trên tầng nhìn xuống xem xe bố tôi đang đỗ ở đâu. Giữa các loại xe đang đỗ trên sân trường, tôi bỗng thấy một chiếc xe Audi trắng đỗ đối diện xe bố tôi. Chẳng hiểu sao tôi bỗng nhiên có suy nghĩ đấy là xe của bố cậu ấy. Nhưng mà, tôi nhớ có lần đến nhà cậu ấy chơi, tôi chỉ thấy có mỗi chiếc xe BMW màu xám thôi mà. Hay là nhà cậu ấy mới mua xe?
Đứng trước đại sảnh, tôi hôn tạm biệt cô bạn thân. Sau đó, tôi bước đi một cách duyên dáng đến xe của bố tôi. Dù gì cũng không biết chiếc xe kia có phải của bố cậu ấy hay không nhưng cứ tỏ ra quý tộc trước đã. Trước khi lên xe, tôi có liếc qua chiếc Audi kia nhưng cửa kính đã đóng hết nên tôi không thể nhìn thấy gì bên trong cả.
Sau khi lên xe rồi, tôi mới gỡ bỏ cái bộ dạng duyên dáng mình vừa gây dựng.
"Chân con trai ông chi hội trưởng làm sao mà băng bó, đi khập khiễng thế?" Bố tôi bỗng nhiên hỏi.
"Bố nhớ mặt bác chi hội trưởng hả?" Tôi đoán đúng rồi, chiếc xe kia quả nhiên là xe của bố cậu ấy.
"Ừ, sao không nhớ cho được. Trong cuộc họp phụ huynh ông này toàn lên phát biểu thôi mà" Bố tôi giải thích.
"Nó giả vờ thôi bố ơi. Mới hôm qua nó còn chơi cướp cờ cơ mà" Tôi phủ nhận, xua tay.
"Bố có nhớ tên nó không?" Tôi quay sang, gặng hỏi.
"W chứ gì" Bố tôi trả lời.
Quả nhiên, công sức bồi dưỡng tư tưởng cho bố mẹ của tôi đã thành công rồi. Thật không phụ bao lâu nay, trong mỗi bữa cơm của gia đình tôi đều nhắc đến tên cậu ấy.
"Bố thấy W đẹp trai không?" Tôi mỉm cười thân thiện, trong lòng mong muốn được biết đáp án lắm.
"Trên đời này có bao nhiêu đứa đẹp trai"
Bố à, bố có thể trả lời đúng trọng tâm được không? Câu trả lời của bố là ý gì hả?