Sáng nay lúc đứng mua bánh mì ngoài cổng trường, cậu ấy đi qua tôi. Có vẻ cậu ấy ngại. Bởi vì khi người ta đi qua một ai đó ngại thì người đấy sẽ vuốt tóc và làm các hành động khác như gãi mũi, chỉnh balo hoặc quần áo gì đấy.
Tôi vội trả tiền cho người bán hàng rồi theo. Không ngờ cậu ấy lại đi nhanh như vậy. Mới đây thôi chúng tôi đã cách nhau xa tới vậy. Tôi quyết định không đuổi theo nữa. Tôi đi bộ chầm chậm. Lên đến cầu thang tầng , tôi gặp một nhóm bạn. Vừa đi vừa nói chuyện với họ. Không ngờ đến giữa cầu thang tầng , tôi ngẩng mặt lên nhìn, cậu ấy đúng lúc quay mặt lên.
Không đúng! Với tốc độ như vừa rồi của cậu ấy đã phải vào trong lớp rồi chứ? Tại sao giờ mới lên đến tầng?
Haha, chẳng lẽ cậu ấy đang đợi tôi?
Tôi vào lớp, lấy vội điện thoại ra nhìn giờ. Rõ rồi! Ngày mai cứ đúng tầm giờ này tôi mới ra khỏi nhà. Hi vọng sẽ được gặp cậu ấy. Tôi muốn tham lam hơn một chút là được đi chung với cậu ấy vào trường.
Ông trời, làm ơn hãy nghe lời thỉnh cầu của con!
Tôi chợt nhận ra là lát nữa có bài kiểm tra, lôi vội bài tập trong balo ra ôn lại lần nữa.
Tiếng trống trường vang lên, tôi ra ngoài xếp hàng. Tôi còn phải hỏi dàn ý bài làm chi tiết cụ thể từ cô bạn thân. Khi đi cứ nhìn xuống dưới, từ từ thấm vào đầu. Ánh mắt của tôi di chuyển sang đôi giầy đứng bên cạnh.
Nhìn đôi giầy này trông quen quen thì phải!
Phải rồi! Chính là đôi giầy của cậu ấy. Tôi vô thức đảo tầm mắt lên trên. Quả nhiên là cậu ấy. Cậu ấy đang nhìn tôi.
Tôi thề từ lúc đấy, mọi câu chữ của cô bạn thân đều không lọt vào tai tôi.