Gu Nam Hương đi theo Tư Bắc Thần vào văn phòng tổng giám đốc vẻ mặt đã trở lại bìn thường: " Tài liệu đâu? Chủ tịch?".
Cô gắng hết sức để nói chuyện với anh bằng giọng điệu công việc, đảm bảo rằng không có trao đổi thêm giữa hai người họ, và không cần bất kỳ sự trao đổi nào ngoài công việc.
Cô hiện tại đã qua cái thời cần nói những chuyện không cần thiết với Tư Bắc Thần đối với cô, Ở gần Tư Bắc Thần chỉ là để làm nhiệm vụ không hơn không kém.
Tư Bắc Thần nghiến răng hàm.
Điều khiến anh ta tức giận nhất là Cố Nam Hương luôn có thể đứng trước mặt anh với thái độ lãnh đạm và thờ như vậy.
Giống như cô không nói một lời đã nhiều năm như vậy.
Như thể cô ấy đã bỏ rơi con trai của mình và coi đó không phải là lỗi của cô ấy khi cô phớt lờ anh.
Trên đời này làm sao có nữ nhân máu lạnh như vậy? Sự tức giận hiện lên trong mắt Tư Bắc Thần.
Cố Nam Hương thấp thấp giọng thúc giục "Chuẩn bị xong Chủ tịch Tư, tài liệu đâu? "
Tư Bắc Thần nắm chặt các ngón tay rồi lại buông ra.
Anh còn mong đợi điều gì từ người phụ nữ này? Tất cả những gì anh phải làm là giữ cô bên mình và trả thù cô một cách nghiêm khắc!
Tư Bắc Thần đột nhiên lạnh giọng nhắc nhở: " Vừa rồi cô đừng hiểu lầm rằng tôi muốn bảo vệ cô, tôi chỉ chán ghét người nằm dưới mắt tôi làm càn.
"Ồ"
" Tư Thần nghiến răng nghiến lợi người này hôm nay có phải là cô hay không thì tôi cũng đều làm như vậy."
"Ồ! Tôi hiểu rồi." Cố Nam Hương vẫn không chịu trả lời.
Tư Bắc Thần không chịu thừa nhận rằng đối mặt với một Cố Nam Hương như vậy, anh có phần thất vọng.
Anh ta tài liệu trước mặt Cố Nam Hương thậm chí còn cáu kỉnh hơn " Cầm nó đi và giao cho giám đốc bộ phận tiếp thị.
"
"Được chủ tịch, tôi sẽ làm ngay".
Cố Nam Hương luôn lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy dường như trong tim cô, anh chưa từng để lại dấu ấn của mình bất cứ lúc nào.
Tư Bắc Thần cười tự giễu hắn còn đang mong chờ cái gì, lẽ ra phải biết điều này từ lâu rồi...!
Cố Nam Hương thở phào nhẹ nhõm sau k khỏi phòng của Tư Bắc Thần, thực sự cô không thể thờ ơ trong không gian với anh Mặc dù cô ấy đã cố gắng hết để duy trì biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt, nhưng tiếng tim đập vẫn phản bội cảm xúc thật của cô.
Cũng may cô đã giữ khoảng cách nhất định với Tư Bắc Thần nếu không anh nhất định sẽ nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của cô, nếu như vậy thì mọi cố gắng của cô đều uổng công.
Khi Cố Nam Hương giao liệu cho giám đốc phận kinh doanh và ra khỏi văn phòng.
Cô nhận thấy rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn trong cách các nhân viên bộ phận này nhìn cô với ánh mắt tò mò, hưng phấn và nhàn nhạt quan sát đó rơi vào người cô sau khi bị cô phát hiện thì vội vàng tránh đi, thận trọng như sợ làm mất lòng cô.
Cố Nam Hương nhận ra điều đó, và quay lại văn phòng thư ký để hỏi Lina: " Sự việc hôm nay có bị lộ ra ngoài không?"
Thư ký Cố cô phải biết rằng văn phòng của chúng ta không có gì có thể bí mật được đặc biệt là hôm nay cô là người đầu tiên có thể khiến Sophie mất mặt.
" Giờ Sophia đang ở đâu."
" Giờ cô ta đã xin nghỉ phép về nhà hai ngày chắc có lẽ cô ta đang cảm thấy rất mất mặt...!Bất quá cô vẫn phải cẩn thận một chút Lina thấp giọng nhắc nhở.
Sophie có thù oán với cô ở trong công ty lại có người chống lưng một ngày nào đó tổng giám đốc không có ở bên cạnh, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tìm cô gây phiền toái." Cố Nam Hương thờ ơ nói: " Đến Thì đến, chỉ cần cô ta không sợ lại bị tôi dạy cho một bài học là được.
Chỉ một Sophie nhỏ bé, nếu cô sợ cô ta như vậy thì những ngày cô ấy ở tổ chức sẽ trở nên vô ích.
________________________
Trong khi tập đoàn nhà họ Tư đang náo loạn vì hỗn loạn do thư lý mới Cố Nam Hương gây ra thì ở nhà cũ của nhà họ Tư cũng đang xảy ra những chuyện khác.
Nghe bà Tư nói, đôi mắt của Cố Nam Ninh mở to không thể tin được:" Lớp Olympic Toán! Hôm nay con phải tham gia lớp Olympic Toán?"
"Ừ Hàng tuần con đều tham gia một lớp thi toán Olympic toán quốc có cô giáo dạy kèm cho con hàng tuần đây là điều con yêu cầu.
Con đã quên sao."
Cố Nam Ninh trong lòng kêu lên trời ơi! Tư Mộ Băng vẫn còn là một đứa trẻ năm tuổi sao? Tại sao anh ấy đã được tiếp xúc với cá câu hỏi Olympic Toán học.
Nam Ninh và cô bé tiểu Manh vốn đã thông minh hơn các bạn cùng trang lứa và đã tự học chương trình tiểu học còn Mộ Băng lại mời cả cô giáo quốc gia đến dạy cho anh ấy trong kỳ thi Olympic toán.
Thấy Cố Nam Ninh che mặt bà Tư mỉm cười:" Mộ Băng đừng lo lắng quá.
Cô giáo con nói chỉ cần học năm là có thể học xong con có thể vào cao trung lúc tuổi."
" Không phải con rất thích học vật lý sao? Vậy thì nộp đơn đi du học..."
Vật Lý chính là môn mà Cố Nam Ninh ghét nhất trong tất cả các môn.
Mặc dù Cố Nam Hương chưa bao giờ ép buộc những đứa bé phải có thành tích cao nhưng chuyện là họ sinh ra đã có chỉ số IQ cao.
Tất cả giáo viên đều khen anh em của họ giỏi hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa.
Nhưng nhắc đến đây Cố Nam Ninh cảm thấy rất bất thường
Bà Tư véo má Cố Nam Ninh:" Mộ Băng à bà cố thấy dạo này con mập lên rồi."
Cố Nam Ninh dường như đã quên mất mình phải diễn:" Bà con không đi học được không?".
Vấn đề là cậu bé cũng không biết gì về lớp đó ngộ nhỡ đi học bị lộ thì phải làm sao.
Bà Tư nói:" Nếu con không muốn đi học cũng không sao, nhưng con có nhớ mình đã hứa với bố điều gì không...?"
Cố Nam Ninh nuốt nước bọt:" Bà con về phòng nghỉ ngơi suy nghĩ một chút được không?"
Cậu bé vội vàng về phòng dùng điện thoại liêm lạc với Tư Mộ Băng:" Đã xảy ra chuyện, nếu anh không về nữa chúng ta sẽ bị lộ đấy."
"Chuyện gì?"
Anh không nhớ học Olympic của anh à, hãy đến cứu em nhanh lên!!.