"Trần Dương, cậu ra ngoài đi. Tớ có chuyện muốn nói riêng với Trần Lâm Gia Khánh..."
Trần Dương mím môi, có chút lưỡng lự. Nhưng sau đó liền gật đầu, rời đi.
Gia Khánh vẫn im lặng. Mắt cậu ta có chút tia hy vọng sáng lóe lên.
"Gia Khánh, tôi thích cậu!"
Không hiểu sao, vào giây phút này, tôi lại mạnh mẽ đến thế. Giống như sau khi trải qua giây phút sinh tử, bản thân mạnh mẽ lên gấp một nghìn lần vậy.
Khuôn mặt cậu ấy tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, môi mấp máy, định nói gì đó nhưng tôi liền đưa tay lên miệng. Ra hiệu im lặng.
"Gia Khánh, tôi không cần biết cậu có thích tôi hay không. Nhưng tôi thích cậu, chính là thích cậu.
Tôi đã từng ngủ thật muộn, dậy thật sớm chỉ để nhìn thấy cậu onl. Nhưng lại chẳng dám nhắn cho cậu tin nào cả.
Tôi đã từng đợi cậu cùng về, chỉ để "vô tình" đi cùng cậu...
Tôi đã từng khóc, từng cười, từng đau khổ. Chỉ vì câu nói của cậu...
Tôi muốn hỏi cậu một điều, cậu đừng nói gì cả, chỉ gật đầu, hoặc lắc đầu thôi nhé"
Cậu ấy mím môi, khẽ gật đầu...
"Cậu có nhìn thấy được tất cả những gì tôi làm vì cậu không?"
Cậu ấy lắc đầu...
"Lúc trước... tôi rất rất thích cậu... còn bây giờ.. thì không!"
Cậu ta ngạc nhiên, bật dậy, đi đến chỗ tôi..
Tôi mỉm cười, lắc đầu nhìn cậu ta.
"Tiểu An.. cậu không thể yếu đuối thêm một lần nữa để tựa vào vai tớ sao? Cậu không thể cho tớ một cơ hội để trở thành người che chở cho cậu hết cuộc đời này sao?..."
Gia Khánh thều thào... không dám nhìn thằng vào mắt tôi
Tôi lấy trong ngăn kéo ra một cái lọ thủ tinh to. Trong đó có rất nhiều ngôi sao...
"Gia Khánh, tôi từng tự nhủ rằng. Cứ mỗi lần cậu làm tôi khóc, tôi sẽ bỏ vào trong đây ngôi sao. Khi nào cái lọ này đầy, tôi sẽ từ bỏ cậu... nhưng giờ thì không cần nữa rồi...
Tôi thả tay ra, lọ thủy tinh rơi xuống đất.
choang...
Những ngôi sao rơi tung toé xuống đất. Giống như hy vọng của tôi và Gia Khánh vậy...
Vỡ... hết... rồi....