“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Diêu Thiến Văn hỏi tôi.
Nếu bây giờ chỉ nhìn phía trước của cô ta thì ngoại trừ sắc mặt khá xấu ra, cô ta không khác gì với những người bình thường khác. Nhưng dù vậy, mỗi lần nhìn thấy cô ta, tôi vẫn thấy lạnh sống lưng.
Theo những hiểu biết của tôi trước đây, với tình trạng của cô ta đáng lẽ phải chết từ lâu lắm rồi, còn tôi thì giống như đang dây dưa với một người đã chết. Tôi đã thấy nhiều người chết nhưng tôi chưa nói chuyện với người chết bao giờ…
"Tiếp theo chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây... Chúng ta đã nhịn đói quá lâu rồi. Khi Quản Đại Vĩ trốn đi, anh ta đã mang theo toàn bộ đồ ăn. Tôi mong rằng chúng ta có thể tìm thấy chúng càng sớm càng tốt. Nếu không, ngay cả khi không bị giết bởi quái vật thì chúng ta cũng sẽ chết ở đây vì đói."
"Nhưng nếu chúng ta quay lại đuổi theo bọn họ, liệu chúng ta có gặp lại anh Hạo không?"
"Tôi không định quay lại vì ngay cả khi chúng ta quay lại đấy, chúng ta cũng không thể xác định chắc chắn Quản Đại Vĩ và những người khác đã chọn con đường nào... Vậy, chúng ta đi theo hướng này đi."
Tôi chỉ vào con đường trước mặt, đối diện với hồ nước, đó có lẽ là nơi tôi đã đi vào trước đây.
Hiện tại chỉ có hai lối vào và lối ra khỏi hang động trước mắt chúng tôi.
Thật ra trước đó tôi cũng đã nghĩ tới vấn đề này, theo như lời Quan Hạo nói thì con đường chính xác không nhất thiết phải là con đường duy nhất.
Nếu hang động này là một mê cung thì trong mê cung chỉ có duy nhất một con đường chính xác. Khi đó, con đường chính xác này phải được ngăn cách với tất cả các con đường khác. Dù nó có tạo ra bao nhiêu ngã rẽ đi chăng nữa thì cuối cùng những ngã rẽ đó cũng đều là ngõ cụt.
Vậy nên đây không phải là một mê cung.
Vì thế con đường chính xác mà Quan Hạo đề cập chỉ có thể là con đường ngắn nhất. Và con đường phía trước này có thể dẫn đến vị trí của những người khác hay không còn phụ thuộc vào may mắn.
Thực ra, tôi không thích đánh cược vào vận may vì vận may của tôi luôn không tốt lắm. Dù vậy, tôi vẫn quyết định đi theo con đường này. Tôi đi vào ngã rẽ phía trước, Diêu Thiến Văn đi theo sau.
Tôi luôn lo lắng không biết liệu cô ta có đột nhiên biến thành quái vật, xé xác tôi hay không. Nhưng may mắn là những gì tôi nghĩ đã không xảy ra, hai chúng tôi đã ra khỏi hang động một cách suôn sẻ.
Sau đó, chúng tôi gặp phải một vấn đề mới, trong hàng động vẫn không hề có ánh sáng. Theo như tôi nhìn về phía trước, nếu tiếp tục đi, con đường phía trước sẽ ngày càng tối hơn và chúng tôi có thể không nhìn thấy gì.
Lúc này, Diêu Thiến Văn đi bộ một cách rất đau đớn. Cô ta đặt tay lên vai tôi, liên tục run rẩy bước đi. Cô ta lầm bầm liên tục: "Đáng lẽ tôi không nên đến đây..."
Lời nói của cô ta không chỉ mang theo sự hối hận mà còn biểu hiện một ít trách móc. Điều này khiến tôi rất tò mò.
“Tại sao hai người lại quen biết nhau?” Tôi hỏi, dò dẫm bước về phía trước.
"Chúng ta ư?"
"Là cô và Quan Hạo, anh ta là người tổ chức chuyến leo núi lần này. Tại sao cô lại cùng anh ta đến ngọn núi này?"
Tôi cảm thấy Diêu Thiến Văn gật đầu: "Tôi và anh Hạo quen biết nhau trêи mạng. Thực ra, khi đến đây tôi mới nhìn thấy anh Hạo lần đầu tiên... Dù vậy, tôi không đến nơi này vì anh ta. Còn về việc tại sao tôi lại đến đây, tôi cũng không biết nữa, cứ như là bị ma quỷ dẫn dắt, đúng là không nên đến đây."
"Có chuyện gì đã xảy ra với cô?"
"Liên quan đến một tên khốn, không đúng, phải là hai, hai con người đáng chết!"
“Cô kể đi, tôi muốn nghe.” Tôi tiếp tục dò dẫm về phía trước.
Diêu Thiến Văn vịn lấy vai tôi và bắt đầu kể câu chuyện của cô ấy:
"Bạn trai cũ của tôi đã lừa dối tôi. Chúng tôi đã lên kế hoạch leo núi cùng nhau nhưng trước khi lên đường, tôi phát hiện anh ta lại đổi ý và rủ thêm những người bạn khác tham gia. Khoảng thời gian sau đó, tôi luôn cảm thấy rằng anh ta đã sai. Vậy nên tạm thời tôi đã hủy bỏ chuyến đi leo núi rồi theo dõi anh ta. Tôi phát hiện anh ta đang đi thuê phòng với một người phụ nữ khác... Tôi tức giận đến mức đến khách sạn đập phá. Nhưng không may là câu chuyện của tôi không giống như trong phim rằng người thứ ba bị đánh bại. Ngược lại, tôi đã thất bại một cách thê thảm..."
"Trong những ngày đó, tôi như bị vận xui đeo bám. Ký túc xá bị dột vì trời mưa, ví bị mất trộm, cuối kì thi trượt... Cuối cùng không ngờ còn bị bạn trai cắm sừng, tôi cảm thấy đây là một năm nay vô cùng xui xẻo. Sau đó, tôi quyết định đi gặp một người bạn quen qua mạng... Chú đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi đi gặp một người phụ nữ. Tôi và chị ấy biết nhau trêи một diễn đàn về du lịch thám hiểm. Chúng tôi thường xuyên nói chuyện và rất hợp nhau. Trong vài ngày đó tâm trạng tôi rất tệ, chị ấy lại ở cùng một thành phố nên chúng tôi đã nghĩ hẹn nhau đi ăn, tán gẫu."
"Ngày hôm đó chị ấy đã giới thiệu cho tôi rất nhiều nơi để đi du lịch. Nơi chị ấy nhắc đến nhiều nhất là ngọn núi này, núi Mặc. Chị ấy nói với tôi rằng nơi này khá nguy hiểm và kể về rất nhiều truyền thuyết kỳ lạ. Nhưng nơi nguy hiểm này chị ấy đã đến thăm rồi, khi trở về gặp rất nhiều may mắn. Vì đã xui xẻo một thời gian dài nên tôi quyết định mê tín một lần, đi đến đây. Sau đó chị ấy đã cho tôi thông tin liên lạc của anh Hạo rồi tiếp đó mọi chuyện thành ra như vậy. Chuyện sau đó thì chú biết rồi, bây giờ..."
Nói đến đây, Diêu Thiến Văn hỏi tôi: "Còn chú, chú, tại sao chú lại tới đây? Tôi đã từng nghe chú nhắc đến trước đây rằng chú đang tìm một thứ gì đó? Rốt cuộc chú muốn tìm cái gì?"
Câu chuyện Diêu Thiến Văn vừa kể khiến tim tôi đập nhanh hơn. Nguyên nhân không phải ở câu chuyện của cô ta mà là người phụ nữ cô ta nhắc đến.
“Cô có nhớ người phụ nữ đó trông như thế nào không?” Tôi hỏi.
"Đó là một cô gái rất đẹp, có lẽ là khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đi? Đôi mắt to nhưng không khiến người ta cảm thấy đáng yêu. Ngược lại ánh mắt của chị ấy rất dịu dàng, giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng, rất thích cười, một nụ cười vô cùng ấm áp... Tôi nghĩ chắc có lẽ cũng cao tương đương với tôi... Mái tóc màu nâu lạnh hoặc nâu tím, cũng có thể là màu của quả óc chó. Lúc chúng tôi gặp nhau là vào buổi tối, hơn nữa, ánh sáng nơi ăn tôi khá yếu ớt. Tôi không nhớ rõ lắm..."bg-ssp-{height:px}
Người phụ nữ được miêu tả trong miệng Diêu Thiến Văn dần dần trùng khớp với Mễ Na trong trí nhớ của tôi.
"Vậy, cô ấy tên gì?"
"Tôi không biết tên thật của chị ấy, nhưng trêи diễn đàn đó chị ấy lấy tên là "Nàng tiên cá nước mặn"."
"Đó..." Có phải là thật không…? Đó là tên của Mễ Na.
Lý do Diêu Thiến Văn đến núi Mặc cũng liên quan đến Mễ Na. Hiện giờ, bao gồm cả tôi, bốn người đều đã đến đây vì Mễ Na!
Chính xác thì Mễ Na đã làm gì và cô ấy sẽ tiếp tục làm gì?
"Chú à, sao đột nhiên chú không nói lời nào vậy? Chú có biết người mà tôi đang nói tới không?"
Ký ức về Mễ Na lại hiện về trong tâm trí tôi một cách không kiểm soát được. Tôi lắc đầu: "Không chắc nữa, có thể là quen, cũng có thể là không quen."
"Vậy rốt cuộc là có quen hay không chứ...?"
Diêu Thiến Văn nói được nửa chừng thì đột nhiên cô ta hét lên một cách đầy phấn khích: "Ánh sáng! Chú, phía trước có ánh sáng!"
Tôi nhìn lên, bóng tối trước mặt tôi đã bị đây ra bởi một nguồn ánh sáng đung đưa! Nguồn sáng này không được phát ra từ đầu bên kia của con đường, nó dường như đến từ một ngã rẽ khác của con đường. Nhìn nguồn ánh sáng nhấp nháy qua lại, không cố định một chỗ, đó là một nguồn sáng đang chuyển! Có lẽ là một thứ gì đó giống đèn pin!
"Có người ở đằng kia, nhanh lên! Chúng ta đi xem một chút!"
Hang khá trơn và không dễ chạy, tôi lo rằng người đang cầm đèn pin phía trước sẽ đi xa chúng tôi nếu người đó đi vào các con đường hoặc hang động khác nên chúng tôi đã đuổi theo. May mắn thay, chùm sáng không hề yếu đi mà thay vào đó, nó càng ngày càng sáng hơn khi chúng tôi đến gần.
Điều này cho thấy người cầm đèn pin cũng đang đi lại gần phía chúng tôi. Chẳng mấy chốc tôi liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ ngã rẽ phía trước truyền đến đồng thời có tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ, âm thanh đó hình như là của Hạ Nam.
Diêu Thiến Văn túm lấy tôi: "Chú, đợi đã... Cô ấy bị cái gì đuổi theo? Sẽ không phải là anh Hạo chứ?"
"Không phải, chỉ có một người bước chân."
"Nhưng rõ ràng cô ta đang kêu cứu mà?"
Lúc này tôi cũng không nghe rõ, có vẻ như không chỉ kêu cứu mà còn kêu tên của một ai đó, hình như là tên của người bạn trai trong cặp đôi kia?
"Anh, anh đừng qua, đừng qua đây! Em không nên đòi anh mang tới đây… Em có lỗi với anh... Nhưng anh đã chết rồi... Nếu anh chết rồi thì đừng ám theo em nữa... Aaaaa!"
Vào lúc này, âm thanh càng lúc càng gần. Sau một tiếng hét xuyên thấu tim gan, đột nhiên ánh sáng lọt vào tầm mắt của tôi. Một người phụ nữ lao ra khỏi ngã rẽ bên đường, chạy loạn xạ hướng về phía tôi và Diêu Thiến Văn.
Người phụ nữ đó chính là Hạ Nam!
Nhưng đằng sau cô ta không có gì cả.
"Chị Nam bị làm sao vậy? Chị ta giống với lúc chú và anh Hạo..." Diêu Thiến Văn nắm chặt lấy tay áo của tôi.
"Hạ Nam, Hạ Nam, dừng lại đi! Bình tĩnh nào, cô có nhìn thấy tôi không?" Tôi đứng giữa con đường, tôi nghĩ cô ta giống như tôi và Quan Hạo, đang trong ảo giác, trừ những người cũng ở trong ảo giác ra, đối với người ở bên ngoài đều không nhìn thấy.
Nhưng Hạ Nam thì khác, ngay lúc nhìn thấy tôi, cô ta sững sờ và dừng lại ngay tại chỗ, tay cầm đèn pin run run.
Sau đó, cô ấy từ từ quay đầu lại, nhìn về phía sau rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi! Sau khi nhìn vài lần, đột nhiên sắc mặt cô ta thay đổi, cô ta lao về phía tôi với một tiếng hét đầy giận dữ: "Aaaa!"
Khi cô ta lao đến, đèn pin bị ném xuống đất, trong phút chốc, bóng tối bao trùm lấy ba người chúng tôi, trong lòng tôi có một cảm giác lo lắng không thể giải thích được. Tay tôi đưa ra chuẩn bị đón lấy Hạ Nam đang lao tới.
Tôi cảm thấy Hạ Nam đang hướng về phía hơi thở của tôi, nhưng tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, tôi nghĩ mình có thể dễ dàng ngăn cản cô ta lại. Nhưng khi ngăn cô ta lại, một cơn đau từ bụng tôi truyền đến. Nỗi đau từ từ trở nên vô cùng chân thực.
"Vậy thì tôi sẽ giết anh một lần nữa..." Giọng nói của Hạ Nam truyền đến bên tai tôi.
Hạ Nam dùng một vật nhỏ sắc bén đâm vào cánh tay của tôi, cắt qua da thịt rồi xuyên qua thân thể của tôi! Sau đó, lưỡi dao xoay ngang cắt một cái!
Bụng của tôi, bụng của tôi đã bị cô ta cắt đi...