“Hình như con bạch tuộc kia cũng có thể ăn…” Không biết từ lúc nào mà Diêu Thiến Văn đã đi tới giữa tôi và cô gái Đông Nam Á. Việc này khiến tôi vô cùng bất ngờ, không phải cô ta sợ chết lắm hay sao?
“Chỉ là tôi muốn nói, thứ kia…”
Diêu Thiến Văn đi tới bên cạnh tôi rồi từ từ đè tay trái đang nâng lên của tôi xuống, sau đó cô ta nặn ra nụ cười cứng ngắc, lúng túng với cô gái Đông Nam Á, cô ta nói: “Cô à… Không phải, chị à, chị cũng buông tay xuống đi, mọi người không nhất thiết phải làm như vậy. Hai người để cho em nói tiếp vấn đề này nhé.”
Diêu Thiến Văn chỉ vào tôi và nói: “Chú lo lắng chị không tuân thủ cam kết, thực ra là vì rất sợ chị, với lại sợ chị không phải rất bình thường sao? Chị đã giết chết một nửa người trêи thuyền rồi thì chú có phải kẻ ngốc đâu mà đưa đồ vật này cho chị chứ? Cho nên, chú thực sự không có ý định lừa chị. Chị không cần phải sợ, có phải không? Chị nghĩ đi, nếu bây giờ chú đưa con trùng này cho chị thì chẳng lẽ chị không phải chờ sau ba ngày mới có thể đi lên sao? Làm gì mà chị phải nóng vội nhất thời. Nếu lúc lên bờ chú thực sự chơi xấu với chị thì em sẽ giúp chị đâm chú một cái!” Diêu Thiến Văn nói xong liền lấy ra một con dao găm gõ gõ lên đầu tôi.
Cô ta lại còn giấu một con dao găm.
“Giờ nói tới vấn đề đồ ăn, chị thực sự đã ăn thịt người rồi sao? Ừ, nhìn chị dữ như vậy thì có lẽ chị đã ăn rồi. Nhưng thịt người sống và thịt người chín rất khác nhau đấy. Chị nhìn trong động ẩm ướt như vậy, chúng ta không có cách nào nhóm lửa nên chỉ có thể ăn thịt sống thôi. Thịt sống thực sự rất khó ăn… Mà con bạch tuộc kia lại không giống vậy! Xúc tu bạch tuộc rất ngon, cho dù thiếu nước tương hay mù tạt cũng không ảnh hưởng tới mùi vị, hì hì.”
Cô ta nói xong liền đưa tay kéo lấy bả vai Tiểu Lan, đưa cô bé ra phía sau rồi nói: “Mọi việc quyết định vậy nha, trước tiên hai người đừng ra tay cũng đừng nhúc nhích.”
Sau khi Diêu Thiến Văn nói xong thì một khoảng thời gian rất dài rơi vào im lặng.
Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái Đông Nam Á nhưng mà ánh mắt lạnh như băng chứa đầy ý giết chóc của cô ta đã dần dần biến mất. Khi phát hiện ra điều này làm tôi có chút tiếc nuối.
Tôi chưa hề nghĩ tới vấn đề mà Diêu Thiến Văn đã nói, đúng là tôi nên đoán ra sớm hơn. Nếu bây giờ cô gái Đông Nam Á thực sự không có biện pháp đi lên thì cũng không cần nóng vội lấy đi con trùng trong tay tôi.
Tình trạng bây giờ khiến cảm xúc của tôi rất khẩn trương, một khi tôi giết con trùng thì tất cả công sức tới giờ đều đổ sông đổ biển hết.
Theo lời cô ta nói thì Quỷ vực Thánh Hà vô cùng nguy hiểm nhưng dường như cô ta cũng bỏ rất nhiều công sức mà giấu bản thân mình trong cơ thể bạch tuộc, lại còn ấn núp ở trêи thuyền. Vậy thì đồ vật kia sẽ không có giá trị tới mức làm cô ta hưng phấn như vậy. Như vậy, cho dù Diêu Thiến Văn không ra trận thì cô ta cũng sẽ thu tay lại.
“Được, tôi sẽ chờ ba ngày…” Cô gái Đông Nam Á lạnh nhạt cười một tiếng rồi đi về phía con bạch tuộc của mình. Trêи đường đi cô ta đột nhiên dừng bước, nghiêng mặt lạnh nhạt nhìn tôi một cái và nói: “Tốt nhất là không ngủ trong ba ngày này. Ha ha.”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không ngủ.”
Tôi ngồi dưới đất, nhìn qua thì giống như đang thả lỏng vì nguy hiểm đã tạm thời hóa giải. Nhưng thực ra trong lòng tôi rất thất vọng, tôi thực sự sợ hãi cô gái trước mắt này và nói chung là tôi thật sự không muốn chết. Tuy vậy, tôi lại hy vọng ở thời khác xung đột bùng nổ thì Tiểu Lan sẽ ra tay!
Cô bé này có thể điều khiển sức mạnh thần bí tập kϊƈɦ cô gái Đông Nam Á dù cho cách lớp vỏ bạch tuộc, như vậy tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Thực ra, tôi lại mong đợi các cô gái đánh nhau.
Quay lại chuyện lúc trước, rốt cuộc vì cái gì mà Diêu Thiến Văn lại ra tay ngăn cản chứ? Hành động này không đúng lắm. Trong ký ức ngắn ngủi trước thì dường như cô ta đã nhận ra Tiểu Lan, cũng xác định thân phận nào đó của Tiểu Lan thì mới vô cùng hoảng sợ. Cô ta đột nhiên ra tay ngăn cản, chẳng lẽ bởi vì cô ta biết rõ Tiểu Lan, biết rõ tình huống trước mắt này.
Có phải người nguy hiểm không phải cô gái Đông Nam Á, cô ta sợ sự việc có thể chuyển xấu không cứu vãn nổi nên mới ra tay ngăn cản ư?
Tôi chuyển mắt về phía Diêu Thiến Văn, cô ta giống như người hầu mà dìu Tiểu Lan ngồi xuống. Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đối diện với tôi. Tôi thấy cổ cô ta hơi động một cái, đó là động tác lắc đầu với tôi.
Tôi đoán đúng rồi.
Tôi nghĩ cô ta thực sự hiểu rõ Tiểu Lan hơn tôi.
Tiểu Lan bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của tôi. Lúc cô gái Đông Nam Á không chú ý thì cô bé không nghi ngờ mà gây sự của tôi cũng như không bộc lộ quá nhiều sợ hãi.bg-ssp-{height:px}
Thời gian tiếp tục trôi qua khoảng sáu tiếng.
Diêu Thiến Văn đưa gần một nửa xúc tu bạch tuộc cho cô gái Đông Nam Á, sau đó cô ta bắt đầu cắt phần còn lại rồi cung kính đưa cho Tiểu Lan. Khung cảnh này rất thú vị, mùi vị tham sống sợ chết thật nồng, không biết vì cái gì mà trong lòng tôi lại có cảm giác sảng kɧօáϊ. Có đôi khi tôi lại buồn thay cho cô ta.
Tôi không biết lý do cụ thể nhưng có thể bởi vì cô ta vẫn giúp những việc có liên quan với tôi.
Tiểu Lan đột nhiên bí mật nâng tay nhỏ lên, chỉ vào miệng tôi rồi sau đó chỉ về Diêu Thiến Văn.
Cô bé cho phép chúng tôi nói chuyện sao?
Diêu Thiến Văn hiểu trước tôi một bước, cô ta quăng một miếng thịt bạch tuộc tới trước mặt tôi và nói: “Chú xem, chú lớn như vậy mà làm việc không có đầu óc gì cả. Chỉ cần chú kϊƈɦ động một chút sẽ hại chết hai người chúng tôi đấy, chú có biết không vậy? Thật may mắn còn có người kia… Đúng vậy, may mà chị đó tốt tính.”
“Cô vẫn luôn nắm chặt đồ vật này trong tay thì tâm trạng cũng sẽ không tốt hơn tôi đâu. Cô có muốn biết tay tôi bây giờ tê tới mức nào không?”
“Thế thì chú đưa cho tôi đi, tôi sẽ chia sẻ với chú!” Tôi nhìn thấy cô ta rất nghiêm túc khi nói lời này.
“Cô không cần phải…” Tôi liếc mắt nhìn Diêu Thiến Văn, sau đó ánh mắt di chuyển về phía Tiểu Lan, dùng ánh mắt dò hỏi cô bé: “Em muốn làm gì?”
Tiểu Lan nhẹ nhàng làm dấu im lặng, sau đó lướt qua tôi mà chỉ tới vị trí của cô gái Đông Nam Á phía sau tôi. Tiểu Lan dùng tay ra dấu đi ngủ rồi sau đó dùng bàn tay làm đao đưa lên vị trí yết hầu của mình mà rạch ngang một cái.
“Diêu Thiến Văn, tôi tò mò một việc.” Tôi vừa nói chuyện với Diêu Thiến Văn vừa vẫy vẫy tay, sau đó ngón tay đặt ở giữa đầu xoay một vòng. Tôi không biết mình có biểu đạt rõ ràng ý của mình hay không, nhưng ý của tôi chính là: Tôi cảm thấy không được, em xác định em nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu cô ta dám ngủ thì nhất định cô ta đã nắm được cái gì đó.
“Chú tò mò chuyện gì?” Diêu Thiến Văn hỏi tôi.
“Câu mà cô vừa nói là nghiêm túc chứ?” Tôi nói chuyện với cô ta đồng thời nhìn chằm chằm ngón tay Tiểu Lan, tay cô bé vòng một vòng trước ngực mình, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh nhạt hoàn toàn không nên thuộc về độ tuổi của cô bé.
Cô bé này thực sự vô cùng tự tin.
Nhưng ngay khoảng khắc đó cô bé đột nhiên do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng chỉ tay của tôi.
“Chú hỏi câu nào?” Diêu Thiến Văn tiếp tục hỏi.
“Ăn thịt người.” Tôi nhìn Tiểu Lan, ngón tay chọc một cái ở ngực mình, ánh mắt dò hỏi: Em muốn anh cũng ra tay?
Tiểu Lan tiếp tục làm động tác cắt yết hầu còn bàn tay khác lại chọc chọc ngực mình, ý muốn nói là: Em muốn anh dùng dao cắt một đường.
Tôi, em muốn tôi làm sao?
Vì cái gì mà cô bé lại chọn tôi tới cắt một đường chứ?
Cô bé không có cách nào thực hiện được, vậy thì có gì khác so với tôi tính toán đâu chứ?
Ngay lúc tôi chìm vào nghi hoặc thì đột nhiên phát hiện sắc mặt Diêu Thiến Văn có chút cứng đờ. Trước lúc tôi nói xong câu “Ăn thịt người.” thì dường như cô ta đã cứng ngắc một lúc lâu.