Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

chương 166: 166: song tu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Lam Y vừa dứt lời, trong không khí giao động lên.

Nàng muốn xoay người né tránh, nhưng nàng nhanh, Vân Phong Nhã càng nhanh hơn.

Bạch Lam Y cứ vậy hai tay bị Vân Phong Nhã đè lại trên ghế quý phi hai bên.

Bạch Lam Y cũng không ngờ đến đối phương tóc độ lại nhanh đến như vậy.

"Y nhi, đã lâu không gặp." Vân Phong Nhã mặt đối mặt Bạch Lam Y cười khẽ nói.

Bạch Lam Y đôi mắt trừng thật lớn nhìn Vân Phong Nhã, hắn chẳng những chế trụ hai tay nàng, hắn cứ nhiên dùng tư thế xấu hổ như vậy để chế trụ nàng.

Người này sao càng lúc càng giống đăng đồ tử đâu? Đáng chết, hắn cứ nhiên dám trêu chọc nàng.

Nàng thẹn quá thành giận trừng mắt Vân Phong Nhã nói.

"Ngươi lập tức cho ta xuống dưới, bằng không ngươi đừng hòng đi ra nơi này." Nàng uy hiếp nói.

"Ha ha, phải không? Vậy ta đành phải làm theo lời của Y nhi rồi, ta lưu lại nơi này bồi nàng thế nào? "

" Ngươi..."

Vân Phong Nhã cười xấu xa liếc nhìn vai ngọc vì vừa rồi nàng ấy động tác làm xương vai xanh lộ ra bên ngoài.

" Ân, làng da thật mịn màng!"

Nàng từ lúc bắt đầu nghe được những người khác nghị luận nàng về sao chính là Hoàng gia con dâu gì đó đã không vui rồi, nữ nhân của mình bị người khác dòm ngó làm sao vui nổi, mặt dù Bạch Lam Y vẫn chưa phải nữ nhân của nàng, nhưng đó là sớm hay muộn vấn đề thôi.

Cho nên người khác muốn nhìn trộm cũng không thể, cho dù là Hoàng đế lão tử cũng không được.

Nhưng làm nàng có chút tức giận đó là nàng ăn mặt có chút hở vai ngọc a, tuy vai ngọc bị vải mỏng che đi, nhưng như ẩn như hiện như vậy muốn câu dẫn ai đâu? Vừa rồi tên đại hoàng tử đó cứ liếc nhìn nàng mà nuốt nước miếng, nghĩ đến đây đôi mắt đen càng ám trầm xuống dưới.

Bạch Lam Y cũng theo bản năng nhìn vai của mình, thấy xương quay xanh của mình lộ ra bên ngoài.

Theo lẽ bình thường mấy con em thế gia tiểu thư gì đó, ngoại trừ đi rèn luyện ở ngoài thì đại bộ phận ở trong thành đều sẽ mặt hở một chút xương vai xanh cũng là bình thường sự tình.

Nhưng nàng không hiểu sao bị Vân Phong Nhã như vậy nhìn liền cảm thấy không được tự nhiên lại xấu hổ nữa.

Nhưng nàng không muốn yếu thế trước mặt người này, nàng cười mị hoặc hỏi.

"Xem ra tiểu phu quân rất thích tư thế này nhỉ?"

Vân Phong Nhã thấy nàng nhỉ tim cùng hai má cũng ửng hồng, rõ ràng là thẹn thùng nhưng vẫn cường chống tư thế, nàng sao như vậy đáng yêu đâu? Nàng nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

"Ngươi cười gì?" Bạch Lam Y khó chịu hỏi.

" Ta cười nàng sao đáng yêu quá, ân, ta rất thích tư thế này, hiện tại ta còn rất muốn đến một lần ở Tuyết Sơn như vậy cảnh tượng nha."

Bạch Lam Y nghe Tuyết Sơn hai chữ, mặt bạo hồng lên nghiến răng nghiến lợi nói.

" Ngươi còn dám nói, hôm nay bổn tiểu thư cho ngươi biết hậu quả của việc chiếm tiện nghi bổn tiểu thư."

Dứt lời nàng Linh Vương bát cấp uy áp phóng thích ra, hướng Vân Phong Nhã trên người kiềm chế đi lên.

Vân Phong Nhã nhết môi lên chuẩn bị đem uy áp của Bạch Lam Y đánh tan.

Lúc này mắt nàng chợt lóe qua tia sáng, sao đó Vân Phong Nhã giống như không có sức lực phản kháng vậy, bị Bạch Lam Y lật người qua, nắm lấy chủ quyền.

Thành ra Bạch Lam Y ngồi phía trên Vân Phong Nhã nằm phía dưới tư thái.

Nhưng trong lúc Bạch Lam Y đem Vân Phong Nhã lật qua khi, có lẽ là do nàng ta quá dùng sức thì phải, cứ nhiên đem Vân Phong Nhã trên người hắc y võ phục một bên tay áo kéo rách một mảnh lớn, lộ ra bên trong áo loát màu trắng cùng một chút xương vai xanh mập mờ.

Bạch Lam Y.....

" Ầm."

" Y nhi, con không có....." Mộ Dung Tình hô.

" Y nhi, con không...."Bạch Thần.

" Chủ tử, thiếu chủ tử...." Vài thuộc hạ.

Toàn bộ đều há hốc mồm thạch hóa tại chỗ.

Bọn họ nhìn thấy gì? Nữ nhi nhà bọn họ đang cường bạo người ta a.

Đây cũng quá....

Ta nãi nãi, ta gia gia, chủ tử nhà bọn họ cứ nhiên như vậy mạnh mẽ a, cả chuyện này cũng muốn ở phía trên đâu, quả nhiên là nhà bọn họ chủ tử, bọn họ thiếu chủ a.

Trong mắt đều là sùng bái quang mang.

" Phụ thân, mẫu thân, hai người sao lại..."

Bạch Lam Y còn chưa hỏi rõ, nàng nhìn mọi người thần sắc ngẩn ra, lúc này nàng như nhớ đến cái gì nhìn xuống người nằm dưới thân mình.

Ân, Y phục bị xé rách, xương vai xanh cũng bị lộ ra bên ngoài.

Ân làng da rất mịn màng! Nhưng hắn vẻ mặt ủy khuất, một tay còn nắm chặt áo trước ngực như sợ nàng cường hắn vậy....!cường...

Bạch Lam Y lúc này mới nhớ đến nàng còn đang ngồi quỳ trên người Vân Phong Nhã.

Thiên a...!Bạch Lam Y đùng một cái mặt đỏ thấu, lập tức xoay người đi xuống dưới.

Nhưng vì hốt hoảng Bạch Lam Y quên mất trên tay còn nắm vạt áo của đối phương, cho nên....

" Xoạt..." Rách càng thêm nhiều.

Bạch Lam Y....

Đám người ngơ ngác....

Mà Vân Phong Nhã nhìn Bạch Lam Y trên mặt càng là ủy khuất nói.

" Nàng sao lại...nơi này còn có người đâu."

"Khụ...!các ngươi lui xuống đi." Mộ Dung Tình xấu hổ cho người lui xuống.

" Chuyện hôm nay nếu như ai dám tuyết lộ ra ngoài, Bạch thần ta nhất định sẽ cắt đầu lưỡi người đó." Bạch Thần âm trầm nhìn đám thuộc hạ nói.

" Là, gia chủ."

Cho bọn họ mười lá gan cũng không dám cùng người khác nói a.

Chờ đám người lui xuống dưới, Bạch Thần nhìn Vân Phong Nhã chuẩn bị phát giận thì bị Mộ Dung Tình giữ tay hắn lại.

" Phu nhân, ngươi không thấy tên tiểu tử này chiếm Y nhi nhà ta tiện nghi sao? Để vi phu cho hắn biết chiếm nhà ta Y Nhi tiện nghi hậu quả." Lời nói là tức giận, nhưng cũng không dám lớn tiếng khi cùng thê tử của mình nói chuyện.

" Là, là chiếm tiện nghi! nhưng là nữ nhi nhà chàng chiếm người ta tiện nghi đấy!"

Bạch Thần...

" Tuy nói là như vậy, nhưng..."

"Chàng cho là bảo bối nữ nhi của chàng ai cũng có thể chiếm tiện nghi sao? Nếu vừa rồi chúng ta đi đến, không phải là vì cảm giác được Linh Vương uy áp bên trong sợ nữ nhi có chuyện gì mà vọt vào, cũng không biết được nữ nhi nhà chàng như vậy cường thế đâu."

Nói đến đây Mộ Dung Tình cũng nói không đi xuống rồi, chẳng lẽ nói nữ nhi của bà chuẩn bị cường người ta a.

Mộ Dung Tình thanh âm không lớn, nhưng Vân Phong Nhã cùng Bạch Lam Y đều là tu luyện người, tất nhiên sẽ nghe rõ rồi.

Bạch Lam Y sao có thể để Phụ thân và mẫu thân hiểu lầm nàng cho được, lập tức biện giải nói.

"Phụ thân, mẫu thân, không có chuyện đó, vừa rồi người thấy được đều là hiểu lầm.

Người không tin có thể hỏi hắn." Nàng chỉ vào Vân Phong Nhã nói.

Vân Phong Nhã đứng lên từ không gian lấy ra áo khoác choàng lên người chỉnh tề, nàng mới chấp tay cung kính nói.

" Tiểu bối Vân Phong Nhã, là Linh sư học viện học sinh, cũng là Linh sư học viện, viện trưởng con môn đệ tử.

Chuyện vừa rồi là tiểu bối không tốt, không liên quan đến Y Nhi."

Bạch Lam Y...

"Thì ra là Tiêu tiền bối đệ tử a." Mộ Dung Tình còn muốn hỏi chuyện thì mắt sắc thấy trên cổ Vân Phong Nhã Uyên ương hắc ngọc bội." Chờ một chút, Ngọc bội trên cổ của Vân công tử từ đâu đến vậy?"

Bạch Thần lúc này cũng chú ý đến Vân Phong Nhã trên cổ Uyên ương hắc ngọc bài mà trừng lớn đôi mắt.

Vân Phong Nhã tay nắm Uyên ương Hắc ngọc bài, đôi mắt thì nhìn về hướng Bạch Lam Y.

Mộ Dung Tình cùng Bạch Thần lúc này còn có gì không hiểu, nữ nhi nhà mình là xem trọng nhân gia tiểu tử, vừa rồi còn muốn cường nhân gia đâu.

Còn có, Uyên ương ngọc bài không thể như vậy dễ dàng tặng người a.

Nghĩ đến đây hai người sắc mặt đều đen.

Bạch Lam Y biết mình bây giờ là gặp giất rối rồi, nàng đôi mắt đào hoa cũng trừng về hướng Vân Phong Nhã.

Nhưng làm Bạch Lam Y không ngờ đến là phụ thân và mẫu thân cũng không hỏi Vân Phong Nhã sự tình gì, chỉ kêu hắn đi về trước ngày sau sẽ hẹn gặp mặt.

Vân Phong Nhã rất ngoan ngoãn mà rời đi, làm Mộ Dung Tình trong lòng rất vừa lòng, mà Bạch Thần thì cứ trừng mắt nàng, xem ra về sao phải lấy lòng nhạc mẫu hơn mới được a.

Chờ Vân Phong Nhã rời đi lúc sao, Bạch Thần cũng đi ra ngoài, hắn làm ra kết giới, chỉ để lại hai mẹ con nàng tâm sự.

Bạch Lam Y hồ nghi hỏi.

" Mẫu thân, là có chuyện gì sao?"

Mộ Dung Tình nhìn nữ nhi thở dài nói." Chúng ta phía trước không phải cùng con nói qua rồi sao, Uyên ương ngọc bài này chỉ có thể đưa cho hôn phu của con.

Con cứ nhiên đưa cho một thiếu niên mới lớn đâu? Chẳng lẽ con xem thượng thiếu niên đó dung mạo?"

"Mẫu thân nói gì vậy? Con là loại người đó sao?"

"Mặt đều đỏ còn nói không có? Cho dù có ý con cũng không nên đem Uyên ương ngọc bài tặng cho hắn a?"

Bạch Lam Y cảm thấy bản thân có chút đuối lý, nhưng nàng từ nhỏ vốn không khuất phục bắt cứ chuyện gì, huống chi là hai khoái ngọc bài quyết định chung thân đại sự của nàng.

Cho nên từ trước tới giờ nàng cũng không đem Uyên ương ngọc bài duyên phận gì đó đặc trong lòng, chỉ xem nó là một bảo bối trợ cấp nàng tu luyện mà thôi.

" Mẫu thân, đó chỉ là một khối có thể trợ cấp tu luyện giả nhanh chóng tăng cấp một khối bảo ngọc mà thôi, dù gì hắn cũng cứu con một mạng, tặng cũng đã tặng rồi, chẳng lẽ bảo con phải đồi lại sao? Chung thân đại sự của con không phải một khối ngọc có thể quyết định." Nàng có chút bướng bỉnh nói.

" Tiểu nha đầu, nhưng lần này con thật sự không thể quyết định được rồi!" Mộ Dung Tình bắt đắc dĩ nói.

" Mẫu thân ý gì? Chẳng lẽ Uyên ương ngọc bài còn có cái gì bí mật sao?"

Mộ Dung Tình nghe nữ nhi hỏi chuyện, có chút không được tự nhiên, cả khuôn mặt cũng ửng hồng lên.

Một lúc sau Mộ Dung Tình mặt đỏ hồng từ bên trong đi ra, nhìn đứng nơi đó đỉnh bạc dáng người, anh khí nam nhân đang thăm tình nhìn mình cười.

Cho dù hai người đã thành thân hai mươi năm thời gian, nhưng tình cảm cũng giống như tuổi trẻ phu thê vậy.

Bên ngoài phụ thân mẫu thân thâm tình nhìn nhao, còn bên trong liều trại lớn, Bạch Lam Y thất thần ngồi đó.

Nàng vừa rồi nghe được mẫu thân nói gì? Uyên ương ngọc bài một khi nhận chủ, cả hai muốn nhanh chóng đột phá Linh Hoàng cấp bậc thì phải song tu.

Mà nếu một trong hai người ai trước tiên muốn đột phá Linh Hoàng cấp bậc mà không có một nửa kia bên cạnh hổ trợ cũng rất có khả năng vì chịu không nổi linh khí mạnh mẽ từ Uyên ương ngọc bài truyền vào thân thể mà nổ tan xác.

Trừ phi cả hai sớm cùng nhau song tu sẽ không có ảnh hưởng đối phương.

_________________________________.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio