image
E&B: Strangers Ex
Trừ bỏ Đào Mỹ thì toàn bộ Đào gia bị bắt hết, ngay cả quản gia người hầu trong nhà đều bị triệu tập, thâm chí bao gồm cả vài vị cao tầng trong Đào thị, vụ án này mang đến chấn động không hề nhỏ. Đào Mỹ là trưởng tôn nữ Đào gia, nói cô ta hoàn toàn không biết chuyện của Đào gia, căn bản không ai tin tưởng. Nhưng sau khi Đào Mỹ bị mang đi điều tra được vài ngày thì thả trở về, bởi vì cô ta đúng là hỏi cái gì cũng không biết.
Thực tế thì bên phía Đổng gia đã có nhận định về Đào Ngọc, trong quá trình nghe lén Hướng Tâm Dĩnh nói chuyện với Thu Đình Nhã cũng đã xác định được, nhưng mà trình tự thì vẫn phải tiến hành.
Đào Mỹ được thả trở về thì cả người đều ngốc, hoặc là nói từ giây phút đặc công xông vào Đào gia thì cô đã ngốc, mơ màng sửng sốt bị mang đi thẩm vấn cuối cùng lại được thả ra. Đào Mỹ nhìn ngôi nhà lớn mình từng ở hiện giờ đã bị niêm phong, cô, thành người không có nhà để về.
Bởi vì là trọng án nên thỉnh cầu muốn quan sát người nhà của Đào Mỹ bị từ chối, mãi đến thật lâu sau cô mới gặp được Hướng Tâm Dĩnh bởi vì bà ta tiếp xúc chuyện làm ăn của Đào gia không sâu. Nghe được Hướng Tâm Dĩnh kể lại chuyện này thì Đào Mỹ trừng lớn hai mắt biểu tình không thể tin được, cha mẹ anh trai vẫn luôn cực lực bảo hộ mình, nếu không có bọn họ thì ngày hôm nay mình cũng sẽ bị bắt giống như những người Đào gia khác, mà anh trai của mình hoàn toàn là bị mình làm hại!
Gặp được Hướng Tâm Dĩnh thì không lâu sau Đào Mỹ gặp được Đào Thanh Đông, nhìn anh trai ngày xưa luôn dương quang sáng chói mà Đào Ngọc nước mắt rơi như mưa, không ngừng nói xin lỗi với Đào Thanh Đông, nếu không phải mình hết lần này đến lần khác gây rắc rối, Đào Thanh Đông chưa chắc sẽ có kết cục ngày hôm nay. Nhưng anh trai vì mình mà không thể không cúi đầu trước gia gia, tham dự vào chuyện làm ăn của Đào gia mà anh trai chán ghét. Nhưng cho tới bây giờ Đào Thanh Đông chưa từng hối hận về quyết định của mình, bởi vì cậu giống như cha mẹ đều yêu thương cô em gái này.
Đào Thanh Đông vẫn luôn nhớ rõ khi bé Đào Mỹ luôn thích nắm vạt áo mình, mỗi ngày kêu anh trai lại anh trai, âm thanh mềm mềm ngọt ngọt tựa hồ như có thể cứu cuộc cậu lúc này.
Từ nhỏ đến lớn Đào Mỹ luôn rất hâm mộ Đào Ngọc, cảm thấy cô ta được gia gia yêu thương, được gia gia mỗi ngày mang theo bên người là vinh quang vô cùng, gia gia sẽ luôn đem cô ta giới thiệu cho rất nhiều người, còn nói đây là cháu gái mà ông tự hào nhất. Mỗi khi lúc đó thì cô luôn đứng phía sau yên lặng nhìn, sau đó từ hâm mộ biến thành ghen tị, cuối cùng biến thành hận.
Nhưng cha mẹ và anh trai của cô lại đối với kết quả này thực vừa lòng, nhìn thấy gia gia không thương không yêu không thích cô thì bọn họ rất vui vẻ. Lúc Đào Mỹ còn nhỏ tuổi không chỉ một lần cho rằng mình là nhặt về, cha không thương mẹ không yêu. Nhưng chờ khi cô lớn lên thì phát hiện cha mẹ và anh trai rất cưng chiều mình, chỉ có gia gia đối với mình là xa cách.
Đã từng không rõ chuyện hiện giờ Đào Mỹ đều hiểu được, vì để cho mình ở lại Đào gia mà Đào Thanh Đông phải hi sinh một lần, vì để cho mình ở lại thành phố Thiên Hải mà Đào Thanh Đông phải hi sinh lần nữa, hai lần này liền đánh mất đi tương lai của Đào Thanh Đông.
Đào Mỹ không có đi thăm những người khác trong Đào gia, mà là đi nhìn Đào Ngọc, hai chị em cô là lần đầu tiên hoà khí bình tĩnh trò chuyện vài câu. Trước khi Đào Mỹ rời đi, Đào Ngọc nói một câu làm cho cả đời Đào Mỹ không bao giờ quên được, “Chị biết không? Tôi từ nhỏ đã hâm mộ chị.” Đào Mỹ không hỏi Đào Ngọc hâm mộ mình cái gì, bởi vì đáp án đã không quan trọng nữa, cũng bởi vì cô đã biết được đáp án.
Sau chuyện này không có ai nhìn thấy Đào Mỹ nữa, khi Hướng Tâm Dĩnh ra tù thì có người nói Đào Mỹ đến đón bà ta, rồi hai mẹ con cùng nhau biến mất.
…
Khi chuyện Đào gia đã kết thúc được một tháng, Diêm Thiếu Kiệt chính thức nộp đơn từ chức đến công ty, Diêm Thiếu Liệt đã nhậm chức tổng tài từ Diêm lão gia tử chấp nhận đơn từ chức của anh ta. Diêm Thiếu Liệt không hỏi Diêm Thiếu Kiệt có tính toán gì, dù sao anh ta là người Diêm gia thì bọn họ chắc chắn không đến mức nhìn anh ta đói chết, khiến Diêm Thiếu Liệt kinh ngạc chính là biến hoá của Diêm Thiếu Kiệt.
Diêm Thiếu Kiệt gầy đi rất nhiều, người cũng giống như là già đi mười mấy tuổi. Diêm Thiếu Liệt nghĩ có thể là vì mỗi ngày anh ta chăm sóc Hạ Khuynh Thành, anh từng nghe mẹ mình nói hai câu, nói Nhị thúc về nhà nhờ mẹ làm giúp canh bồi bổ thân thể. Nghe Nhị thúc nói mỗi ngày Diêm Thiếu Kiệt đều ở bệnh viện chăm sóc Hạ Khuynh Thành, Nhị thúc đã hỏi bác sĩ, khả năng Hạ Khuynh Thành tỉnh lại gần như là số không.
Thực sự thì Diêm An Quân không chỉ một lần khuyên nhủ Diêm Thiếu Kiệt, bọn họ có thể mướn vài người chăm sóc, mỗi ngày giúp Hạ Khuynh Thành mát xa cơ bắp, cả ngày giờ có người chăm sóc là không thành vấn đề. Ông ta có giận con trai đến mấy cũng không hy vọng con trai mỗi ngày đều là bộ dáng này, tra tấn bản thân cũng là tra tấn chính ông ta.
Nhà mẹ đẻ Hứa Nhất Phàm bởi vì có liên kết làm ăn với Đào gia, Đào gia xảy ra chuyện thì nhà bọn họ cũng bị liên luỵ. Hứa Nhất Phàm suốt đêm chạy trở về, hy vọng Diêm An Quân có thể giúp hỗ trợ. Nhưng khi đó toàn bộ tâm tư của Diêm An Quân đặt trên người con trai, nào có thời gian quan tâm chuyện của Hứa gia, huống chi phải đợi có kết quả rõ ràng thì ông ta mới ra mặt hỗ trợ được, khi đó đang là giai đoạn điều tra, ông ta có muốn nhúng tay cũng không được.
Hứa Nhất Phàm vừa nghe Diêm An Quân nói lập tức giận dữ, cảm thấy ông ta là không muốn để ý Hứa gia, lúc ấy liền tuyên bố nếu Diêm An Quân không giúp mình, cô ta sẽ ly hôn Diêm An Quân. Đương nhiên mục đích của cô ta chỉ là muốn doạ Diêm An Quân, nào biết lúc đó Diêm An Quân đang là thời điểm tâm phiền ý loạn, nghe lời nói của cô ta thì lửa giận bùng lên, lập tức lôi kéo người đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Hai cụ Diêm gia khi nghe nói chuyện này cũng không có nói gì, dù sao hai người đối với cô con dâu này không còn lời gì để nói. Diêm An Quân sau khi ly hôn với Hứa Nhất Phàm thì đem toàn bộ tâm tư nhào tới trên người con trai, nhưng Diêm Thiếu Kiệt giống như là người điên mất trí, mỗi ngày đứng ở bệnh viện, một bước cũng không chịu rời đi.
Cuối cùng thì hai cụ cũng biết chuyện này, rơi vào đường cùng Diêm Thiếu Liệt đành phải nói thật với bọn họ. Sau khi nghe được thì hai cụ cũng không nói gì, Hạ Khuynh Thành có thể làm được đến nước này cũng không phải dễ dàng gì, huống chi hiện tại người đã là người thực vật. Tất cả cảm xúc không nên có toàn bộ thu hồi lại hết, trong nhà cũng chấp nhận hành vi Diêm Thiếu Kiệt như vậy. Diêm An Quân cũng nghĩ có lẽ thời gian trôi qua lâu sẽ tốt lên, cũng không ngăn cản Diêm Thiếu Kiệt mỗi ngày đứng ở bệnh viện nữa.
Hôm nay Diêm Thiếu Liệt cùng Thuỷ Ân Trạch về nhà mẹ vợ ăn cơm, lúc ăn cơm thì Diêm Thiếu Liệt nhận được điện thoại, người gọi tới là Đổng Chính. Hai người nói chuyện một lúc lâu sau mới cúp điện thoại, sau đó Diêm Thiếu Liệt đứng trước cửa sổ sát mặt đất trầm ngâm không biết đang suy nghĩ cái gì, đợi đến khi Thuỷ Ân Trạch đi đến gọi người thì anh mới phản ứng lại.
“A Liệt, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”
“Không có việc gì, dạ dày có chút không thoải mái, rót giúp anh ly nước ấm đi.” Thuỷ Ân Trạch vừa nghe lập tức vội vàng đi rót nước.
Nhìn thấy Thuỷ Ân Trạch đi xa Diêm Thiếu Liệt thở nhẹ một hơi, điều chỉnh trạng thái của mình lại một chút, nhưng nhớ tới nội dung lúc nãy Đổng Chính nói trong điện thoại, Diêm Thiếu Liệt nhíu mày lại.
Đổng Chính cố ý gọi điện thoại cho Diêm Thiếu Liệt để nói cho anh biết một sự kiện, thì ra lúc trước trong tiểu đội hắn an bài nghĩ cách cứu viện Diêm Thiếu Kiệt và Hạ Khuynh Thành có một người bị thương đặc biệt nghiêm trọng, gần đây mới thức tỉnh và có thể mở miệng nói chuyện được. Từ lời người này nói là sau khi bọn họ tìm được Diêm Thiếu Kiệt và Hạ Khuynh Thành thì liền mang theo hai người rút ra bên ngoài, tiếp đó thì đụng phải thủ hạ của Đào Ngọc, trong quá trình xả súng thì người này bị thương nặng. Nhưng trước khi người này hôn mê, hắn thấy rõ có người bắn súng về phía Diêm Thiếu Kiệt, Diêm Thiếu Kiệt kéo Hạ Khuynh Thành qua chắn trước mặt mình.
Đổng Chính nói lúc ấy Hạ Khuynh Thành cũng không có phát hiện có người muốn tập kích Diêm Thiếu Kiệt, Diêm Thiếu Kiệt phát hiện có người muốn nả súng về phía mình thì lại không tìm được chỗ để trốn, liền nhìn đông rồi nhìn tây nhìn thấy Hạ Khuynh Thành thì kéo đến trước mặt mình. Lúc ấy tiểu đội phụ trách cứu viện đang giao chiến với thủ hạ của Đào Ngọc, căn bản không có chú ý đến tình huống của hai người. Khi Hạ Khuynh Thành trúng đạn Diêm Thiếu Kiệt hét to lên một tiếng, tiểu đội phụ trách cứu viện mới phát hiện Hạ Khuynh Thành trúng đạn rồi.
Diêm Thiếu Liệt không thể nói rõ tâm tình của mình sau khi nghe xong sự kiện thì rốt cuộc là như thế nào, nhưng hiện tại anh biết được tại sao Diêm Thiếu Kiệt phản ứng mãnh liệt như vậy. Vốn là một chuyện thâm tình tốt đẹp, sau khi rút đi vẻ ngoài hoa lệ xinh đẹp, lại là dơ bẩn không thể nào chịu nổi!
Từ cái giây phút Hạ Khuynh Thành biến thành người thực vật thì anh đã buông tha cho ý tưởng trả thù Diêm Thiếu Kiệt và Hạ Khuynh Thành, một cái xác sống cùng với một kẻ sống không bằng chết, anh còn trả thù bọn họ như thế nào nữa đây? Huống chi bây giờ anh đã nắm chắc Diêm thị trong tay, ít nhất giờ phút này anh cảm thấy anh không có vui vẻ.
Cũng có lẽ kết quả như thế đối với hai người bọn họ mà nói cũng không tồi, một người bị người yêu phản bội lấy mình làm bia ngắm bắn súng thành xác sống, một người bởi vì bản thân phản bội người yêu, cả đời phải cùng hối hận đau khổ vượt qua quãng đời còn lại sống không bằng chết, có lẽ đây là ông trời trừng phạt hai người bọn họ.
Diêm Thiếu Liệt lại nghĩ đến một câu nói của nãi nãi, “Người làm, trời đang nhìn, không phải không có quả báo, mà là chưa tới lúc!”
…
Gần đây cuộc sống hàng ngày của Diêm Thiếu Liệt không được tốt lắm, nguyên nhân vẫn là bởi vì sinh hoạt yêu yêu không được hài hoà, vì sao lại không được hài hoà? Bởi vì gần đây vợ yêu bỏ về nhà mẹ đẻ, kỳ thật thì về nhà mẹ đẻ cũng không có việc gì, dù sao nhà mẹ đẻ ở ngay cách vách. Nhưng Thuỷ Ân Trạch trừ bỏ về nhà mẹ đẻ còn tức giận, cái này thì phiền to. Diêm Thiếu Liệt kéo mặt tới vài lần đều không đón được người về, không có vợ ở nhà thì một mình anh hài hoà cái rắm!
Vì sao Thuỷ Ân Trạch lại tức giận? Chủ yếu vẫn là chuyện của A Quý, Thuỷ Ân Trạch là sau khi A Quý bị bắt mới biết được chuyện này, hơn nữa không phải là y nghe được từ miệng của Diêm Thiếu Liệt, mà là nghe từ phía Thuỷ Ân Hi. Bởi vì Cố Quân Viêm biết được chuyện này, biết anh em Thuỷ gia có khả năng sẽ bị nguy hiểm, cho nên chính hắn cũng an bài người bảo vệ hai anh em Thuỷ gia.
Thuỷ Ân Trạch không có chú ý đến nhưng Thuỷ Ân Hi phát hiện người Cố gia, sau đó cậu đi hỏi Cố Quân Viêm, Cố Quân Viêm là đức ông chồng không bao giờ nói dối vợ, Thuỷ Ân Hi vừa hỏi thì hắn ngoan ngoãn trả lời.
Sau khi biết được sự thật thì Thuỷ Ân Hi cũng bị doạ đến, “Diêm nhị thiếu này lá gan cũng quá lớn đi? Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, không nói người Diêm gia sẽ thế nào? Anh của em có thể sống tiếp hay không em cũng không biết.” Tuy rằng lời này có chút nặng, nhưng dựa theo sự hiểu biết của Cố Quân Viêm đối với Thuỷ Ân Trạch, nếu Diêm Thiếu Liệt thật sự xảy ra chuyện, Thuỷ Ân Trạch không chết cũng bị lột mất một lớp da.
Thuỷ Ân Hi sợ Thuỷ Ân Trạch lo lắng, cho nên cũng không có đem chuyện này nói cho Thuỷ Ân Trạch, nhưng lúc cậu nói chuyện với Ninh Tử Mị thì bị Thuỷ Ân Trạch nghe được. Lúc ấy Thuỷ Ân Trạch nghe xong thì ngây ngốc, Thuỷ Ân Hi bị y dồn hỏi đành phải khai báo.
Thuỷ Ân Trạch biết được thì lập tức lái xe đến Diêm thị, sau khi đến Diêm thị thì trực tiếp dùng thang máy đi thẳng tới văn phòng tổng tài. Một đám bảo vệ, người đẹp lễ tân, nhân viên già trẻ lớn bé dưới lầu đều ngây ngẩn cả người, “Tổng tài phu nhân” cũng không thường xuyên đến, nhưng thỉnh thoảng có đến vài lần, lần nào cũng là cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ, thậm chí muốn kí tên chụp ảnh chung gì đó thì y luôn thoả mãn mọi người. Nhưng hôm nay “Phu nhân” vẻ mặt đầy tức giận là chuyện gì xảy ra?
Diêm Thiếu Liệt còn không biết Diêm thị đang bắt đầu một đợt sóng đồn đãi kinh hồn mới về anh và Thuỷ Ân Trạch, đối mặt với Thuỷ Ân Trạch truy hỏi Diêm Thiếu Liệt rất thành thật trả lời. Anh muốn nói là anh muốn sớm bắt lấy A Quý, chủ yếu là anh sợ A Quý uy hiếp an toàn của người trong nhà, huống chi là anh đã chuẩn bị rất đầy đủ lại có vệ sĩ toàn năng Diêm Trí Viễn ở bên người, thật sự rất an toàn. Nhưng Thuỷ Ân Trạch căn bản không chấp nhận được, phát lửa giận với anh một trận xong Thuỷ Ân Trạch bước đi, Diêm Thiếu Liệt bị y làm cho khó hiểu. Kết quả chờ tối về nhà thì anh đã biết là có vấn đề gì, Thuỷ Ân Trạch xách vali đi về nhà mẹ đẻ!
Cái này Diêm Thiếu Liệt không bình tĩnh, vợ bỏ về nhà mẹ đẻ không phải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống gia đình hài hoà và sinh hoạt yêu yêu hài hoà, hơn nữa các trưởng bối sẽ rất lo lắng. Cho nên anh bật người chạy tới nhà mẹ vợ đón vợ yêu, nhưng anh đi liên tục vài ngày mà vợ vẫn không có ở, mẹ vợ nói công việc của vợ dạo này rất bận.
Diêm Thiếu Liệt cũng có chút giận, anh rõ ràng có ý tốt thế nhưng Thuỷ Ân Trạch còn nghi ngờ mình, còn tỏ ra cáu kỉnh với mình, anh cũng đã tới đón mấy ngày, Thuỷ Ân Trạch ngay cả mặt cũng không lộ. Diêm Thiếu Liệt quyết định mặc kệ vợ mấy ngày, cho vợ một chút sắc mặt để nhìn xem. Nhưng đợi vài ngày sau người chịu không nổi vẫn là anh, rơi vào đường cùng, ngày hôm nay anh tự cho mình tan việc sớm, đến nhà mẹ vợ đón vợ về thôi.
Kết quả vừa đến nhà mẹ vợ thì mới biết được hôm nay vợ mình có đêm diễn, anh lại chụp hụt, nhưng mà Ninh Tử Mị giữ anh lại nói mấy câu. Diêm Thiếu Liệt cảm thấy chuyện mình và vợ giận dỗi có thể nói cho mẹ vợ nghe, quan trọng là anh không có ăn hiếp vợ, hơn nữa anh hoàn toàn không biết là vợ mình đang giận dỗi cái gì, có lẽ mẹ vợ có thể giúp đỡ được.
Ninh Tử Mị nghe anh nói xong thì vô cùng nghiêm túc hỏi: “A Liệt, nếu trường hợp đó Ân Trạch cũng làm như vậy thì con sẽ nghĩ thế nào?”
Diêm Thiếu Liệt là gần như không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Như vậy sao được? Ân Trạch mà xảy ra chuyện gì thì con phải làm sao?’ Nói xong thì anh nhìn mẹ vợ lúc nãy còn là vẻ mặt nghiêm túc, giờ lại cười tươi như hoa, Diêm Thiếu Liệt ngẩn người lập tức hiểu được vấn đề là do đâu.
“Con biết nếu Ân Trạch xảy ra chuyện gì thì con sẽ khổ sở, chẳng lẽ Ân Trạch cũng không như vậy sao? Nó giận không phải là vì con gạt nó, cũng không phải là vì con không suy xét tâm tình của nó, lại càng không giận con không nói với nó, Ân Trạch giận con là vì con không biết tự bảo vệ mình, đặt bản thân trong vòng nguy hiểm.”
Ninh Tử Mị cười nói: “A Liệt, Ân Trạch có chuyện thì con sẽ khổ sở, nhưng nếu con xảy ra chuyện gì thì Ân Trạch cũng sẽ khổ sở như vậy. Con của mẹ mẹ biết, con tin mẹ đi, nó yêu con tuyệt đối là so với con còn nhiều hơn rất nhiều. Cho nên con phải tự bảo vệ mình cho thật tốt, để cho mình sống trường thọ trăm tuổi. Nếu không thì con trai của mẹ sẽ không có cách nào sống tiếp được, con có hiểu hay không?”
Ninh Tử Mị nói một hơi Diêm Thiếu Liệt còn có cái gì không hiểu, trước anh cứ luôn không hiểu vì sao Ân Trạch giận dỗi, anh làm nhiều như vậy chủ yếu là sợ Ân Trạch và người trong nhà có chuyện, anh đã có ý tốt mà vợ còn giận mình, tuy rằng trong lòng có chút keo kiệt nhưng anh không phải là loại nổi giận với vợ, cho nên ngay lập tức anh đã chạy đến nhà mẹ vợ đón người, mà lần này đến anh mới hiểu được tâm tư của vợ.
Buổi tối Thuỷ Ân Trạch diễn xong thì lên xe của nhà đón, bởi vì hôm nay muốn đuổi kịp tiến độ, cho nên diễn đến tận khuya. Lúc y bước lên xe thì đã là gần rạng sáng, cũng may ngày hôm sau được nghỉ ngơi, nếu không thì thân thể này của y đúng là ăn không tiêu.
Sau khi lên xe thì Tiểu Đinh để cho y ngủ một lúc, chờ đến nơi thì gọi y, nhưng Thuỷ Ân Trạch lại nói lái xe thuận đường đưa Tiểu Đinh về nhà trước, bằng không thì lát nữa anh ta còn phải đi một vòng đưa Tiểu Đinh về. Về đến nhà Tiểu Đinh trước khi xuống xe còn dặn dò lái xe hai câu mới đi, xe tiếp tục chạy về hướng Á Mỹ quốc tế.
Cũng có lẽ là đóng phim cả ngày quá mệt mỏi, Thuỷ Ân Trạch mơ mơ màng màng ngủ trên xe, chờ y tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
“A Liệt, em đói bụng!” Sau khi nói xong chờ nửa ngày không có động tĩnh, y mới nhớ mấy ngày nay mình còn đang giận dỗi với anh, sau đó ngày hôm qua còn diễn đến tận khuya, y an vị ngồi trên xe trở về, nhưng y nhớ là hình như mình ngủ quên trên xe, sau đó? Thuỷ Ân Trạch từ trên giường ngồi dậy, đưa mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh nháy mắt mấy cái, đây là nhà của hai người mà, sao mình lại về đây?
Y còn chưa có suy nghĩ ra thì nghe được âm thanh có người đi lên lầu, người mở cửa quả nhiên là Diêm Thiếu Liệt, giờ phút này trên tay anh còn bưng một cái khay, bên trên có bát cháo hoa hương thơm bay bốn phía, còn có một đĩa dưa muối, nếu như y nhớ không lầm, đó là của mẹ mình làm.
Diêm Thiếu Liệt thấy người ngồi dậy vội vàng đem cơm trưa bưng tới, “Vợ à, đói bụng chưa? Nào, anh nấu cháo cho em, đây là dưa muối của mẹ em làm, em ăn trước một ít đi, buổi tối về nhà gia gia ăn cơm, mẹ nói đã nấu canh gà chờ buổi tối chúng ta về nhà uống.”
Thuỷ Ân Trạch không gật đầu đáp ứng cũng không có lắc đầu từ chối, chỉ là bưng cháo lên ăn, tài nghệ nấu cháo của Diêm Thiếu Liệt càng ngày càng cao, bát cháo này vừa thơm lừng vừa nhừ, trên mặt còn để môt chút hành hoa xanh, kết hợp với hương thơm ngào ngạt từ gạo trắng, khiến người muốn ăn không ngừng. Thuỷ Ân Trạch đặc biệt thích cháo do Diêm Thiếu Liệt nấu, y luôn nói là mình thích ăn nhất chính là món cháo này, rất nhanh y đã ăn xong một bát, sau đó cũng không thèm nói chuyện, cầm bát giơ đến trước mặt Diêm Thiếu Liệt, ý nó lại muốn thêm một bát.
Diêm Thiếu Liệt vui tươi hớn hở nhận lấy bát đi xuống lầu múc cháo, Thuỷ Ân Trạch cẩn thận ngẫm nghĩ lại chuyện tối ngày hôm qua, hình như là lúc Tiểu Đinh xuống xe có nói mấy câu với lái xe, nói là ngày mai nghỉ ngơi không cần dậy sớm, lúc ấy y cũng không phản ứng được là xảy ra chuyện gì, hiện tại ngẫm lại cảm thấy không đúng, mỗi lần cần dùng xe thì Tiểu Đinh mới thông báo cho lái xe, lời này nói với lái xe thì có ích lợi gì. Nghĩ vậy y liền cười, tài xế lái xe ngày hôm qua khẳng định là A Liệt.
Không lâu sau Diêm Thiếu Liệt đã múc một bát cháo hoa mới đi lên, Thuỷ Ân Trạch nhìn bát cháo đầy ngập thì mặt mày cười cong lên. Diêm Thiếu Liệt nhìn thấy Thuỷ Ân Trạch tươi cười, mặt mày cũng cười cong. Nhìn sang thấy Diêm Thiếu Liệt tươi cười thì mặt mày Thuỷ Ân Trạch lập tức cứng đờ không cười.
Có lẽ là vì bộ dáng lúc này của y rất khôi hài, Diêm Thiếu Liệt cười không ngừng, vèo một cái bật cười lên, lại nhìn bộ dáng Thuỷ Ân Trạch đang là vẻ mặt tức giận.
Diêm Thiếu Liệt mỉm cười cưng chiều, bước đến bên giường đem người ôm vào trong ngực nói: “Vợ yêu à, đừng giận mà, anh biết anh sai rồi, anh hứa sau này sẽ không để mình gặp nguy hiểm nữa, em không biết, lúc anh biết A Quý muốn trả thù anh thì anh đã cực kỳ sợ hãi. Nhưng không phải là anh sợ hãi cho mình, mà là em và người nhà, anh sợ A Quý biết bên cạnh anh có cao thủ không tiện ra tay, sẽ tìm tới người mà anh quan tâm nhất. Nếu em hoặc người trong nhà có cái gì ngoài ý muốn, anh sẽ không để cho A Quý đi ngồi tù.”
Thuỷ Ân Trạch theo bản năng hỏi một câu, “Không ngồi tù thì làm gì?”
“Anh sẽ giết gã.” Diêm Thiếu Liệt đang nói những lời này rõ ràng là cười tủm tỉm, nhưng Thuỷ Ân Trạch biết anh không phải là nói đùa, anh là nghiêm túc!
Thuỷ Ân Trạch lần thứ hai theo bản năng nắm chặt Diêm Thiếu Liệt, Diêm Thiếu Liệt nhìn y một cái cười tủm tỉm nói: “Vợ yêu à, anh hứa sẽ bảo vệ mình thật tốt, cố gắng để cho mình trường thọ trăm tuổi, nhưng mà em cũng phải theo cùng anh trường thọ trăm tuổi, nếu không thì một mình anh cô đơn cỡ nào!”
Vừa bắt đầu Thuỷ Ân Trạch nghe Diêm Thiếu Liệt giải thích thì còn giận dỗi, nhưng nghe câu kế tiếp thì giận cũng từ từ tiêu mất, thế nhưng y không nghĩ cứ nhẹ nhàng như vậy buông tha Diêm Thiếu Liệt, cho nên nghiêm mặt hù doạ: “Nếu lần sau tái phạm sẽ làm thế nào?”
Diêm Thiếu Liệt cười trộm xoay người đem Thuỷ Ân Trạch đặt ở dưới thân, nhẹ giọng nói: “Tái phạm thì phạt anh vất vả cày cấy được không?”
Thuỷ Ân Trạch nhất thời ngốc lăng sửng sốt, hỏi một câu ngớ ngẩn, “Cày cái gì cấy?”
Thuỷ Ân Trạch hết sức hối hận hỏi ra những lời này, bởi vì Diêm Thiếu Liệt không có trả lời y, mà là dùng hành động chứng minh cho y nhìn, tuy y đã hết lần này đến lần khác nhấn mạnh đây là ban ngày, nhưng người nào đó căn bản không quan tâm những cái đó, có ai quy định ban ngày không thể sinh hoạt yêu yêu?
Buổi tối thấy hai người chưa có đến, Triệu Chi Lâm liền gọi điện thoại cho cả hai, kết quả điện thoại dưới lầu hay trên lầu đều không có người nghe. Triệu Chi Lâm đi bộ đến tìm người, cô còn chưa đi đến nơi thì thấy Ninh Tử Mị ở trong sân tưới hoa, nghe nói Triệu Chi Lâm muốn đi tìm hai người, Ninh Tử Mị cũng đi theo giúp vui.
Hai người mẹ vừa mới quẹo vào biệt thự của hai người, liếc mắt nhìn lên ban công thì thấy trên ghế quý phi có hai người nằm, Thuỷ Ân Trạch dựa lưng nằm trong ngực Diêm Thiếu Liệt, Diêm Thiếu Liệt để cằm trên đầu Thuỷ Ân Trạch, hai người gắt gao ôm sát vào nhau, giờ phút này đang ngủ say.
Ngày mùa hè mặt trời xuống muộn, lúc này vừa lúc hoàng hôn, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp dừng trên khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc của hai người, giây phút này không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung được cảnh tượng xinh đẹp này!
______ Hoàn Chính Văn_________
Đôi lời của Ex:
Tôi biết truyện này rất không hợp gu của đại đa số, vì bàn tay vàng thô to và tác giả quá thiên vị cho nhân vật chính. Nhưng mà truyện là để đọc cho thoải mái, để vui vẻ sau những giờ phút căng thẳng của cuộc sống. Tôi không dám nói tác giả hay nội dung truyện gửi gắm cái gì, hay có ý nghĩa gì sâu sắc, nhưng truyện đọc rất thoải mái, không có nhiều chi tiết nặng nề hồi hộp, mà là tràn đầy tiếng cười và sự hả hê.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là tiết lộ cuối cùng về cái kết của Hạ Khuynh Thành và Diêm Thiếu Kiệt, câu chuyện vốn thâm tình như thế, tác giả lại vạch trần nó ra, để nó trần trụi xấu xí. Làm Ex cảm thấy rất tiếc nuối cho cặp đôi này, thật sự thấy rất day dứt cho đoạn kết này.
Còn về chương phiên ngoại tiếp theo, có chương viết riêng cho couple Cố Quân Viêm x Thuỷ Ân Hi, và phiên ngoại cuối về các bánh bao của hai nhà, cực manhCuối cùng, mọi người copy lưu lại đọc thoải mái, Ex không share word và cũng không hi vọng mọi người copy xong ném lên bất kỳ hội nhóm hay trang mạng nào, tự giữ lấy trong máy thôi nha mọi người.
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người