Mộ Tư Nguyệt bị chú và dì của mình kéo vào phòng, căn phòng bị đóng và khóa lại. Mộ Tư Nguyệt đập mạnh vào cửa, nhưng không ai quan tâm đến cô.
Một tuần, Mộ Tư Nguyệt bị giam giữ trong phòng cả tuần.
Tần Tương cho cô ăn ba bữa một ngày, để cho cô uống nước và ăn như bình thường, nhưng Mộ Tư Nguyệt không chịu ăn, sức khỏe của cô ngày càng tồi tệ. Tần Tương nhìn cô như thế trong lòng cảm thấy rất đau khổ, nhưng không thể làm gì được.
"Tư Nguyệt không muốn kết hôn với Trần Cường, làm ơn hãy trả lại những món quà cho bên đó." Tần Tương tìm đến Hướng Văn thấp giọng nói.
Bà Mộ có ơn đối với Tần Tương, Hướng Văn luôn coi Tần Tương như một người hầu. Đối xử với bà không mấy tốt đẹp. "Tiền và nhà ấy phải để cho Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết muốn có tiền và nhà để đính hôn với người giàu có. Tất nhiên, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt"
Tần Tương chỉ biết cúi đầu bị Hướng Văn giáo huấn một trận, nhưng không dám phản bác.
Vào giữa đêm, trời mưa rất to, hạt mưa đập vào cửa sổ kính, tạo tiếng lộp độp, một bóng đen lặng lẽ bước đến cửa phòng của Mộ Tư Nguyệt.
"Tư Nguyệt, hãy nhanh chóng đi ra khỏi đây. Mau!"
Mộ Tư Nguyệt đã không ăn bất cứ thứ gì trong một tuần. Thân thể dần yếu đuối đi. Tần Tương nhét thẻ ngân hàng vào tay cô. Cô ngay lập tức hiểu rằng Tần Tương muốn giúp cô trốn thoát.
"Có . nhân dân tệ trong thẻ này. Tư Nguyệt, dì từng là quản gia của cha con. Cha của con đã yêu cầu dì bảo vệ con. Đừng cảm thấy tội lỗi về quá khứ, đừng nghe bà của con nói, cha con rất yêu con mới có thể sẵn sàng lao vào đám cháy để cứu con. Ra khỏi đây, mauu.."
Mộ Tư Nguyệt lắng nghe những lời nói của Tần Tương, những giọt nước mắt của cô xuất hiện, nhìn vào sấm sét bên ngoài cửa sổ, cô nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay và ôm chặt lấy Tần Tương. "Dì Tương, sau này con kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ quay về tìm dì.."
Tần Tương không nhịn được bật khóc, giục, "Nhanh lên."
"Tần Tương, bà thật to gan, bà dám thả cô ta đi!" Đột nhiên, một giọng nữ sắc bén vang lên trong nhà, Hướng Văn đột nhiên bật đèn trong nhà và vội vàng đuổi theo.
"Mộ Tư Nguyệt, dừng lại! Dừng lại ngay, không cho phép chạy trốn!"
Mưa ngày càng nặng hạt và gió rất dữ dội, như một cơn bão, thổi tung quần áo của Mộ Tư Nguyệt, mái tóc dài của cô ướt và lộn xộn, cô hoảng loạn chạy..
Do mưa lớn, xe chạy trên đường cái cũng giảm dần tốc độ.
"Tháng tới, em họ của con đính hôn, con nhất định phải tham gia." Người đàn ông đang ngồi trong chiếc Maybach quý giá, cầm điện thoại di động một cách thờ ơ, lắng nghe giọng nói già nua trên điện thoại di động.
"Tề Duệ! Con có đang nghe ta nói không!" Ông mắng một cách giận dữ ở đầu kia của điện thoại.
"Hừ." Anh nhắm mắt lại và khịt mũi, giọng khẽ nói rằng anh vẫn đang nghe.
"Em họ của con đã đính hôn, khi nào con mới kết hôn đây!" Giọng nói lớn của ông đầy giận dữ, nghĩ tới việc này ông liền tức điên lên rồi.
Anh dường như không nghe thấy câu hỏi của ông, im lặng và lờ đi, khuôn mặt của ông ngày càng thối hơn, "Tề Duệ! Con không để ta vào mắt đúng không!"
"Sang năm rồi tính." Tề Duệ liếc nhìn cơn mưa lớn trút lên cửa sổ và thản nhiên trả lời.
"Năm tới! Năm nào cũng là năm tới, Hỗn đản,ta bắt đầu giục con kết hôn từ năm tuổi, bây giờ đã năm năm kể từ khi đó. Con còn muốn kéo dài thời gian sao, không được, con phải kết hôn ngay, trong, năm, nay!"
Ông Tề hét lên giận dữ, "Hỗn đản, con có phải muốn chọc giận ta đến chết không? Con có biết bệnh bẩm sinh của con.."
"Bệnh của con.." Đôi môi mỏng của Tề Duệ khinh bỉ và chế nhạo. "Ông à, ông lo lắng rằng con sẽ chết khi chưa có người thừa kế đúng không? Tập đoàn sẽ bị dì và chú cướp mất?"
Anh ta gõ nhẹ vào cửa sổ một cách uể oải và tình cờ, anh ta tìm thấy thứ gì đó thú vị, nhìn vào bóng người chạy bên phía cửa sổ bên phải.
Giọng điệu của Tề Duệ lạnh lùng, và anh ta thản nhiên nói thêm, "Tập đoàn không phải là thứ họ muốn là có, mà còn để xem họ có khả năng đó không, nếu không họ sẽ chết.."
Mỗi khi ông Tề thảo luận về vấn đề người thừa kế với cháu trai của mình, đều sẽ tức muốn tăng xông, căn bản Tề Duệ không coi trọng vấn đề này.
"Có người suốt ngày chỉ lêu lổng ăn chơi, thế nhưng cũng đã đem được một người phụ nữ mang thai về. Tại sao con không học hỏi người ta một chút!" Ông nội nói không lại Tề Duệ, lời nói bắt đầu có chút lộn xộn.
Tề Duệ sững người một lúc, ông nội thật sự để anh ra ngoài và tìm phụ nữ lung tung. Ông nội muốn có cháu trai đến điên rồi chắc?
Hừ!
Ngay sau đó, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Tề Duệ cúp điện thoại và ngước nhìn tài xế cau có.
Người lái xe rụt rè cúi đầu và nói với anh ta một cách trân trọng, "Duệ thiếu, một người phụ nữ đột nhiên băng qua.."