Tiêu Quyết híp mắt, thản nhiên liếc nhìn cô, ý cười bên môi vô cùng khó lường.
"Reng reng!"
Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên lại quấy rầy không khí ở đây.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Noãn Tâm là lục tìm móc điện thoại ra từ trên người mình, vừa thấy màn hình đen như mực, chân mày đã nhăn lại với nhau: "Đã trễ như vậy mà tôi còn chưa về nhà, khẳng định ông nội đang rất lo lắng rồi! Ai? Tỏng giám đốc đại nhân, cho tôi mượn dùng điện thoại di động của anh một chút!"
Tiêu Quyết nhìn tên báo điện gọi đến trên di động của mình, trên mặt thoáng qua một chút vẻ khó xử phức tạp.
Tiếng chuông cứ vang lên một cách cố chấp, chưa hề gián đoạn.
"A, anh không nghe điện thoại sao?"
"Không muốn nghe!"
Tiêu Quyết híp mắt, ngắt điện thoại theo bản năng, rồi đưa điện thoại di động cho cô.
Hạ Noãn Tâm nghi ngờ chớp mắt, cũng không hỏi nhiều, nhân tiện gọi cho ông nội cô một tiếng báo cô vẫn an toàn, lúc cúp máy, trong lúc vô tình cô lại thấy một chữ "Nhan" hiện lên phía dưới. Vô cùng hiển nhiển, đó là tên một người phụ nữ, trong nhát mắt, tâm lý hóng chuyện của phụ nữ lại bị kích thích rồi.
"Tổng giám đốc đại nhân, sao lúc nãy anh không nghe điện thoại?"
Nghe vậy, Tiêu Quyết lười biếng nghiêng người, chân mày nhíu lại: "Vật nhỏ, dưới màn đêm tối đen này, cô muốn chúng ta làm chuyện mãnh liệt nhất ở trong xe không?"
"..."
Hạ Noãn Tâm bị một câu uy hiếp sát hại ngay tại chỗ.
Sự thật chứng minh, cô không phải là đối thủ của tên đại biến thái này.
Một giờ sau.
Tiêu Quyết phóng xe như bay với tốc độ hai trăm hai mươi mã lực trở lại trung tâm thành phố, đồng thời vào lúc bốn giờ sáng, đã mang Hạ Noãn Tâm đến trước cửa nhà.
Trước khi xuống xe vẫn không quên dặn một câu: "Nhớ đến công ty làm trước chín giờ!"
"Vâng, tổng giám đốc đại nhân!"
Hạ Noãn Tâm trưng một nụ cười ban phúc cho trăm họ, sau đó lạnh mặt, đóng mạnh cửa xe.
Cùng lúc đó, bởi vì lo lắng anh sẽ tức giận mà bước chân lúc quay người trong lúc vô tình lại trở thành chạy trốn.
"A. cô gái này..."
Tiếng cười của Tiêu Quyết hoà lẫn vào trong màn đếm.
Trong lúc đó.
Hạ Noãn Tâm chạy như bay về nhà, đảy cửa ra, lúc đứng trước cửa cởi giày lại nhìn thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, lúc này cô nhíu mày, mím môi nói thầm: "Chẳng lẽ ông nội vẫn còn đang đợi mình sao? Lát nữa làm sao để giải thích chuyện hôm nay bị đuổi giết với ông đây..."
Đang nói thầm thì dừng lại trong phút chốc.
"Anh xác định người kia chính là Tiêu Quyết sao?"
Giọng nói xa lạ của người đàn ông nào đó truyền đến từ trong phòng khách.
Về sau, giọng của ông nội Hạ mới vang lên: "Ừ, cấp trên đã điều tra qua, người kia quả thật là Tiêu Quyết! Chỉ là thật sự tôi không thể ngờ đến, anh ta đúng là thành viên "Quỷ lệ" của hắc đạo khiến người khác vừa nghe đã sợ mất mật. Bây giờ đối phó với anh ta, phần thắng của chúng ta rất nhỏ!"
"Ta rất hiểu tên Tiêu Quyết này, hắn thật sự rất khó đối phó!"
"Mấy ngày nay tôi cũng có nhận được tin tức, có người đã tra được sát thủ của Địa Ngục Môn xuất hiện ở X thị, chỉ sợ là nhằm vào phía Tiêu Quyết mà tới!"
"Địa Ngục Môn đã ra lệnh cho sát thủ, mạng của Tiêu Quyết trị giá mười triệu!"
"Mười triệu? Có giá như vậy sao?" Lúc này Hạ Noãn Tâm đang đứng trước cửa nghe lén lại vô cùng kinh ngạc, nói thầm một câu, cũng không ngờ mình lại bị lộ.
"Ai?"
Người đàn ông đang vắt chéo chân trên sô pha nghe thấy, nghiêng người nhìn sang.
Hạ Noãn Tâm ảo nảo phồng má, bất đắc dĩ đi lên phía trước, lúc đang muốn giải thích vì chuyện nghe lén, lúc ngước mặt lên nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của người đang ông đang ngồi trước mặt này, hoàn toàn thất thần.
"Tâm Tâm, em về rồi à?"
Lúc này, một câu của ông nội Hạ đã phá tan sự trầm mặc xấu hổ hiện tại.