Đêm khuya, tại biệt thự trên đỉnh núi, bên bể bơi, một nam nhân lõa thể, dáng vóc cường tráng cao lớn, ưu nhã hút hồn, dễ khiến chúng sinh điên đảo, hại người ta vừa nhìn vào đã nổi dục tâm đang nhàn nhã nằm dài trên chiếc ghế dài bọc vải lam mà “tắm” ánh trăng nhìn qua một lượt đại khái đã nhận ra chu vi m quanh đây không hề có một bóng người nào khác.
Gã đàn ông chơi ngông coi trời bằng vung… ách, không không, phải nói là chàng đẹp trai ung dung tự tại này quả là sánh ngang phụng mao lân giác, mỏi mắt vạn dặm mới tìm được một người… xét cho cùng, Hồng Kông đâu đã cho mở bãi tắm tiên
Tại cửa sổ tầng hai tầng ba, có vài mỹ nhân đang tụ tập trộm nhìn, cho dù không thể quang minh chính đại theo đuổi, thì ở khoảng cách xa như vậy dưỡng nhãn coi như cũng có chút thỏa mãn, bất quá các mỹ nhân đều đồng tình thở dài: nhan sắc hư người, ngắm nghía thì dễ mà đụng được vô mới thật gian nan a. Kỳ thực còn một nguyên khác cho sự rầu lòng của các cô em, đó là hai con thú cưng sống động khả ái đang ngồi phục bên cạnh gã trai, nhễu dãi liên tục – A Địch và Tiểu Lệ, chó ngao giống Tây Tạng, cực kỳ trung thành, giống như chủ nhân của chúng dũng mãnh tiêu sái, cường tráng mĩ lệ, hiếm có khó tìm…
Sau một trăm lẻ một lần nhay đi nhay lại trong đầu cùng một vấn đề mà chẳng nghĩ ra thứ gì khả quan, phiền muộn của chàng đẹp trai rốt cuộc đã bùng nổ!
Hắn duỗi cánh tay thon dài với bắp thịt đều đặn, đột nhiên tóm lấy cái cổ con chó vô tội bên cạnh, lắc lắc loạn xạ, động tác có thể nói là khí thế mà thô lỗ. Con chó nòi ú ớ kêu đầy ủy khuất, cũng bắt đầu rục rịch giãy giụa phản kháng, con còn lại chưa bị ăn đòn lập tức cảnh giác nhỏm dậy, đoán chừng là thấy đồng bạn chịu tội nên nhịn không được, kích động vừa nhìn chủ nhân vừa sủa ầm ĩ.
Mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng cách đó hơn trăm mét nhìn cảnh này đương nhiên hết vía, vừa nóng ruột lo cho đại ca vừa cảm thấy tình hình không ổn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng từ xa chạy tới, cẩn thận tiếp cận với hai sinh vật đối với họ mà nói là cực kỳ nguy hiểm, ngộ nhỡ bị con vật khổng lồ này tợp cho một miếng, tàn tật là còn nhẹ a Đại ca cư nhiên dám bóp cổ nó, lại còn thô bạo như vậy… quả nhiên là đấng anh hùng, tinh hoa a.
Có điều ngay khi con chó chuẩn bị “tức nước vỡ bờ”, có người đã thức thời kịp buông bàn tay ác ma tội lỗi ra, tức tối nằm phịch xuống ghế, thở phì phì, như thể hắn mới vừa bị ngược đãi chứ không phải con chó.
Mà con thú cưng bị hành tội giờ lại như vừa bị phạt đòn xứng đáng, ngoan ngoãn nằm bò lại chỗ cũ, con còn lại cũng ngồi xuống, im ắng như ban đầu.
Mấy cô nàng trên lầu vừa bị dọa xanh mặt, đến giờ đã say mê vô hạn, cảm tình sùng bái trào tuôn như suối, đắm đuối ngắm nhìn chàng trai phong độ cường tráng dưới lầu, tưởng như vừa bị hắn thuần phục không phải hai con chó ngao Tây Tạng mà là hai con sư tử vậy.
Bọn bảo vệ thở hắt một tiếng, nhanh chóng lùi về phía sau, tránh xa khỏi phạm vi công kích của bọn ác cẩu, ngộ nhỡ bị thương thì dở tệ a, đại ca gần đây tịnh không đả động đến vụ bồi dưỡng thêm phúc lợi với lương hưu, thôi thì tự giữ mình vẫn là nhất.
Chớ coi hai con chó kia ngoan ngoãn chịu ngược đãi mà lầm, ấy chỉ là giữ vững truyền thống tốt đẹp đối với gã chủ nhân dã man kia, đổi lại là kẻ khác, hắc hắc, gặp một tên ngoạm một tên, gặp hai tên ngoạm cả đôi.
Ngay lúc đó, chàng lõa thể đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế, cơ thể hoàn mĩ hại người khó nhịn bày ra không sót chút nào, dưới ánh đèn tụ quang mờ ảo ở bể bơi, phơi bày một bức tranh gợi cảm mê hoặc tột độ, khiến trên lầu được một phen gào, la vang dội.
Hai con thú cưng lập tức đứng dậy theo chủ nhân, hắn tiện tay vỗ vỗ con chó vừa bị bóp cổ: “Sorry, Tiểu Lệ, xuống tay hơi nặng, ngày mai thưởng thêm cho mày năm kí thịt bò.”
Trách nào chó của hắn càng bị ngược đãi càng béo tốt…
Chủ nhân huơ tay, Tiểu Lệ và A Địch lập tức phục tùng, quay độ trở về chuồng của chúng ở sau vườn hoa. Còn hắn bước thêm mấy bước, vẫy tay ý bảo vệ sĩ khoá cửa, rồi chậm rãi nhận lấy chiếc khăn tắm lớn người làm mới mang tới, quấn quanh eo, bước từng bước lên bậc thềm, đi vào phòng khách tầng một, một đám đàn em cũng đi vào theo.
Một lát sau, hắn đã ngồi xuống sô pha, tay vắt sau thành ghế, chân gác lên bàn trà, bày ra dáng vẻ lười biếng tùy tiện, vô cùng tương phản với một giàn bất nhẫn xung quanh, hắn nhăn đôi mày anh khí, cao giọng: “Làm cái gì a? Chỗ Minh Hào sao còn chưa có tin tức gì?”
Vệ sĩ Lý Thăng đứng bên cạnh nghe câu này mà mồ hôi vã ra đại ca có lối dọa người rất cổ quái mỗi lần tức giận đều đi luyện quyền, người ta luyện quyền thì dùng bao cát luyện đi, hắn lại không thế, luôn tìm người sống để dợt chưởng, dù thân hắn đây cũng là võ sĩ sừng sỏ, nhưng lĩnh giáo vài lần rồi cũng rợn gáy. Người khác tức giận đánh một lần xả giận cũng coi như xong đi, hắn lại cũng không thế, hôm qua đánh, hôm kia đánh, hôm trước trước cũng đánh… Tóm lại, tuần này, đại ca coi bộ ăn nhằm thuốc nổ.bg-ssp-{height:px}
Đại ca ra tay không nhất định là kỹ xảo thật đặc biệt, chỉ cần tư thế đẹp (cái này cùng đánh nhau không có quan hệ trực tiếp đi?) khí thế cường, xuất quyền không cần sách vở, đặc biệt khó chống đỡ, Lý Thăng một mạch hoài nghi không biết đại ca học ở đâu được cái món tạp phái quyền đó, nhưng tịnh không dám hỏi. Lúc đánh vừa lo tự hộ thân, mặt khác lại phải phòng thương đến mặt của đại ca, quay tới quay lui, thể lực tiêu hao không nói, tinh thần bị giày vò càng thê thảm hơn, hắn đang tính không chừng qua năm nữa khăn gói về quách Tứ Xuyên nuôi con cho xong.
“Đại ca… anh tha cho bọn này đi, hai ngày trước tới giờ còn chưa lại sức a.” Lý Thăng quyết định tạm thời vứt bỏ tôn nghiêm, nhỏ giọng xuống nước, đổi là người khác muốn Đại Lý bộ dạng ương ngạnh này phục tùng xin tha quả thật không có khả năng, nhưng trước người này lại đã thành chuyện cơm bữa.
“Nóng ruột muốn ăn đòn thế hả?” Hắn liếc qua bộ dạng tội nghiệp thảm thương hòng đỡ tội giùm anh em của Lý Thăng, bình tĩnh một lúc, đương nhiên, hắn có thể duy trì bình tĩnh trong thời gian rất ngắn, nếu quá phút nữa còn không có điện thoại, hắn khó tránh nổi trận lôi đình, cho nên trước tiên lạnh lùng tuyên bố: “ Đợi phút.”
Một phòng toàn những tay cao to, cơ bắp đều đồng loạt tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào chiếc di động của đại ca trên bàn trà, chỉ cầu nó đổ chuông lẹ lẹ giùm. Không chừng ông trời biết cảm động thiệt, chỉ phút sau, điện thoại y hẹn réo vang.
Chỉ là chưa nói được ba câu, đã có người nhảy dựng lên quát: “Cái gì?! Người ngựa của Hạt bộ đều bị cấp trên gọi về hết rồi? Mẹ nó! Tại sao lại thế?!”
Xung quanh bắt đầu âm thầm cảm thông cho anh Hào đang giơ đầu hứng bão ở đầu dây bên kia.
“Tao mặc kệ, tra được manh mối thì lập tức phái người đi xác minh cho tao! Thiếu người thì điều động từ Thanh bộ, đại ca Tony bên đó nợ tao một lần, không thể không giúp.” Hắn bắt đầu đi qua đi lại bên cạnh sô pha, sắc mặt đã muốn xám xịt, “Hắn ngại dở không muốn nhúng tay, tự tao sẽ qua đó ép…” Coi bộ Minh Hào đang khuyên can gì đó, bên này lại càng nóng nảy tợn, “Tao biết không được lạm quyền! Mẹ nó tao biết chứ! Trước mắt cứ tra cho ra, lỗi đâu tao chịu.” nói rồi ngắt máy, ném điện thoại cho Lý Thăng, bản lĩnh hứng đồ của đám vệ sĩ cạnh hắn đều đã đạt đến mức siêu hạng.
Một tuần nay hắn thầm rủa xả thằng em song sinh không biết bao nhiêu bận, anh em một nhà mà cư nhiên vì một thằng lạ huơ lạ hoắc rồi không tiếc cốt nhục tương tàn, lục thân không nhận, thậm chí nông nổi đến mức chỉ còn chăm chăm lo việc mình, không từ thủ đoạn… nói độc một câu “Chuẩn bị cho em tất cả những con đường anh có thể lợi dụng được.”, vừa uy hiếp vừa đem tình cảm ra dụ dỗ rồi đạp hắn rớt thẳng xuống vực sâu không đáy, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, bên trung bên nghĩa bảo sao hắn lo cả đôi được, thật là còn oan uổng hơn cả Đậu Nga a…
Cái gì mà “Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng cầu xin anh.”, bây chưa cầu bao giờ thì thôi khỏi cầu luôn đi, bây giờ tốt rồi, cấp trên bắt đầu cảnh giác, biết nội bộ “có người” ngấm ngầm giở trò ma mãnh, điều động nhân mã hòng tính “chuyện riêng”, “người” thì rõ chính là hắn. Tra ra thì chết chắc, khẳng định nuốt không trôi đâu. Người của thằng em bị bọn khốn nào bắt cóc, đã nhờ hắn dốc sức giúp đỡ, giờ vừa mới tìm được địa điểm chính xác, quân được phái đi lại bị thu về, thật là một khắc đều không dám thả lỏng, nếu trận này ứng cứu xảy ra sơ suất, thân hắn thành ra đắc tội cả đôi bên a.
“Trần Thạc, nếu anh thất nghiệp, cậu nhất định phải nuôi anh.”, hắn chăm chú nhìn hồ bơi ngoài cửa sổ, thâm tình gọi tên em trai của mình.
Vậy gã ồn ào vô địch này là ai đây? Hắn chính là đại ca danh vang bốn bể, thần dũng vô trù, hấp dẫn tuyệt luân, mị lực không thể chống đỡ nổi của Xích bộ thuộc tổ chức Hoa kiều lớn nhất Châu Á – “Hào Môn”, Trần Cận!
Đương nhiên, chức danh bên trên sắp tới không chừng khó giữ, Trần đại ca vì tình riêng lạm dụng quyền lực, công tư không phân minh, ăn cây này rào cây nọ, cố tình phạm luật… từ từ kể tội mà trừng phạt, tình tiết nghiêm trọng, lành ít dữ nhiều.
——————-
năm kí: “kí” ở đây là đơn vị đo của Tàu =)) tính ra = , kg thâu nha =))
tạp phái quyền: võ tạp nham hổ lốn ó =))
Đậu Nga: hay “Đậu Nga oan” là một tác phẩm tạp kịch tiêu biểu của nhà viết kịch Quan Hán Khanh (thời Nguyên, Trung Quốc), nội dung kể về nỗi oan khuất của nàng Đậu Nga. Đại khái là nàng nầy kết hôn xong thì chồng mất, mẹ chồng nàng dâu sống nương tựa lẫn nhau. Có cha con họ Trương thấy Đậu Nga xinh đẹp nên nổi tà tâm, muốn đầu độc chết mẹ chồng để ép nàng, không ngờ giết lầm chính lão Trương bố -> Tên Trương con vu cáo Đậu Nga sát nhân, quan phủ dụng hình lấy cung cả hai mẹ con, Đậu Nga vì thương mẹ chồng nên nhận tội, bị án trảm. Trước khi hành án nàng chỉ lên trời thề chết rồi máu thấm lụa trắng, tháng sáu tuyết rơi, ba năm hạn hán, lấy đó chứng minh nàng bị oan, sau này quả nhiên ứng nghiệm.