“Được cống hiến hết mình vì tổng bộ là vinh hạnh của tôi.” Hơi cúi đầu mỉm cười ra bộ khiêm tốn, này gọi là “cần vờ vịt cũng ok ngay”, ấy là phương châm ứng phó với thượng cấp muôn đời của Trần Cận, “Nhưng tôi tự biết khả năng mình chưa đủ, e rằng khó mà thuận lợi tham gia hội nghị đàm luận.”
Ám chỉ đang muốn thoái thác đây, xem ra vị đại ca Xích bộ này có đầu óc hơn ông ta tưởng nhiều, Phosa bình thản nói: “Trong hội nghị cấp cao hôm nay, có người tiến cử cậu vào nhóm hành động đặc biệt, dẫn đội tiên phong, sang Sudan tham gia cuộc tổng thanh trừng.”
Ánh mắt Trần Cận lóe lên một tia sửng sốt, rồi hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay mình hết vài giây, đến khi ngẩng lên, thái độ đã hoàn toàn nghiêm túc: “Cấp trên, tôi cho rằng vấn đề cơ mật như vậy đúng ra phải tuyên bố giữa hội nghị chấp hành nội bộ, chứ không phải là…” đưa mắt nhìn một lượt phòng họp, “Ở đây.”
Phosa khéo léo che giấu sự tán thưởng: “Cậu cho rằng tôi đang nói đùa?”
“Không dám, cấp trên.”
“Tôi thấy vừa rồi, tôi chưa hề tiết lộ điều gì về chi tiết hành động, chuyện đó đòi hỏi sự phối hợp và lên kế hoạch bởi tất cả các tổ Hào Môn cho đến khi phương án cuối cùng được thông qua.” Phosa đứng dậy, thong thả bước tới trước mặt hắn, “Leslie Trần, trước khi được chính thức trao quyền thi hành nhiệm vụ, cậu sẽ không nhận được bất cứ thông tin gì hết.”
“Vậy là tôi lỡ lời.” Trần Cận rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, “Có thể hỏi thẳng một câu không… là ai tiến cử tôi vậy?”
“Câu hỏi này xuất phát từ tinh thần trách nhiệm hay chỉ vì lòng hiếu kỳ của cậu thôi?”
Trần Cận đời này thật chưa từng tiếp qua chiêu hỏi vặn tinh vi vậy, để một đề cử được thông qua trong hội nghị, ít nhất phải có ba thành viên biểu quyết tán thành công khai, kiến thức sơ đẳng này người Hào Môn nào cũng rõ, vậy cớ gì hết lần này tới lần khác đều trỏ vô hắn?! Bụng thầm rủa xả “mấy gã hảo tâm” nào ưa vẽ cho hắn cơ hội lập công thi thố, chưa hỏi han người ta có muốn không đã làm loạn tùng bậy, không lẽ bọn họ không biết Trần đại ca đây đương tính thi Scotch xong sẽ nghỉ xả hơi mấy bữa hả? Tùy tiện phá hoại kỳ nghỉ của người ta là rất rất vô đạo đức a!
“Cậu nên tin tưởng sự nhìn nhận của tổ chức.” Phosa ung dung kể ra danh sách tiến cử: “Đại diện thừa hành Palio, nhà hoạch định chiến lược của tổ Trung Đông Woody, chuyên viên tổ Nam Á Zap, đặc phái viên đội đặc công Casio, bọn họ đều đã nghiên cứu hồ sơ của cậu tại Hào Môn cùng với tài liệu về chiến dịch đối đầu với nhóm thành viên ly khai, họ cho rằng cậu là đối tượng thích hợp nhất cho vị trí tiên phong
Mấy gã đó… là thế quái nào a?! Câu này quả tình rất muốn hỏi ngay tắp lự, nhưng cuối cùng Trần Cận vẫn chọn ngậm miệng, đằng nào thì cái quyết định quý báu này chẳng dính dáng đến gã kia.
Giờ chỉ còn hy vọng chiến dịch lần này sẽ diễn ra sau kỳ thi Scotch thôi, bằng không, phương án tác chiến vĩ đại hắn mới tốn công sửa soạn đành quăng vô sọt rác, chờ thêm ba năm nữa, hắn lấy đâu ra kiên nhẫn?! Mới nghĩ đến đó, Trần Cận đã nhịn hết nổi nghiến răng nghiến lợi, thằng cha Lazuo đó đúng là khó xơi, mà cứ việc cực nhọc lại nhồi nhét cho hắn, vốn hắn còn tưởng Diệm sẽ đích thân dẫn quân đi, tự nhiên Hào Môn để cho đại ca phân bộ như hắn lên làm kép chính chẳng hóa ra trái thói sao? Rõ ràng được trọng vọng nghe thì hay lắm, nhưng cớ gì càng lúc càng có cảm giác như mình đang lết xác vào bẫy thế này?
Lên tổng bộ đã chẳng được yên rồi, lại còn cùng Fiennes… này nọ, thật là ngớ ngẩn khùng điên hết nói, thân hắn trước nay ranh ma chỉ đi ăn người chứ tuyệt không chịu thiệt bao giờ mà bị vơ vét đến một giọt dầu không còn.
Đương nhiên, tình trạng rầu rĩ ủ dột vẫn là của hiếm trong đời Trần Cận hắn, đàn ông a, đường nào chả vậy, trừ khi có người đang muốn phá đám kế hoạch căn ke từ sớm của hắn!
Vừa rời khỏi phòng họp, Trần Cận đã bị một gã bảo vệ mặt lầm lì lôi đến bộ phận bảo vệ ở khu E, Michael xuất hiện bước lại phía hắn, xem ra đã chờ từ lâu: “Sao trễ thế hả?”, bắt Ve Gió hắn phải đợi như thằng này đúng là số một.
Không thể tiết lộ vụ giữa đường bị vời đi “tham quan” phòng họp, thành ra Trần Cận chỉ đáp lấy lệ: “Có mấy đồng chí tiện thể dẫn tôi đi dạo quanh trụ sở một cái.”
“Bọn họ đâu có vô vị như chú mày.”, làm mặt lạnh như mọi khi, tay ấn mấy nút cảm ứng trên bàn điều khiển.
Cư nhiên xài xể phần tử tinh hoa ai thấy cũng ưa của Hào Môn là hắn đây, người đàn ông độc thân thượng hạng mà vô vị! Cứ như ông lười biếng ngồi ì trong phòng điều khiển thì thú vị hơn chắc? Trần Cận sấn lên, ngồi phịch xuống, chiếm luôn được ghế của Michael, còn gác cả chân lên mặt bàn, mặt mày Michael lập tức méo mó, miệng xa xỉ buột ra cái từ lâu lắm không phải xài: “Mày…”
Gã nào đó rõ là không thèm để ý: “Thôi đừng có bày đặt pose nữa đi, có làm dáng sao rồi cũng là cái mặt siêu cá gỗ ấy thôi. Thẻ thông hành của tôi bao giờ có đây? Giờ ra cửa không được, bực mình lắm a, luật với lệ ở đây không phải nhiều lắm hả, nhốt tôi mãi ức quá bệnh luôn rồi ai chịu trách nhiệm giờ?”
Michael bụng tự bảo mình chớ có chấp nhặt với thằng nhãi này, bằng không nhất định tổn thọ, “Mười phút nữa, cùng tao về trung tâm thực nghiệm, đối chiếu võng mạc và giám định vân tay.”
Có vụ này phải hỏi cho rõ: “Nếu xài thẻ thông hành rồi, lần nào đi đâu cũng bị lưu lại hết hả?”
“Phải.” Michael nhìn ra mặt Trần Cận sầm sì, không khỏi có chút đắc ý, để coi thằng nhãi bây còn dám chạy lung tung nữa không.
Dở hơi a, này khác gì cột chuông cho mèo rồi thả chạy rông? Đổi thang mà không đổi thuốc, rõ ràng mất hết tự do! Luật lệ kiểu này là ai vẽ ra hả? Vừa tối ý vừa thiếu nhân tính trầm trọng a. Bất quá Hào Môn đúng là đầy người quái dị, lão mặt cá gỗ đây vẫn còn bình thường chán.
Trên đường qua trung tâm thực nghiệm, Trần Cận làm như tiện miệng nói: “Tôi vẫn muốn hỏi ông anh, rốt cuộc Diệm là người thế nào?”
Michael liếc hắn một cái: “Cậu sẽ sớm gặp ông ấy thôi, khỏi cần kể.”
Đồ mặt cá gỗ nói láo cũng không nên hồn, liếc xéo tưởng hù được ai a? Tôi đã biết ông với hắn hội đồng gạt tôi thê thảm từ khuya rồi.
Nửa ngày sau, Trần Cận nhận được tin tổ Nam Á đã về tổng bộ, hắn hớn hở vô cùng, vội vàng đánh các loại tín hiệu kêu Giang Uy tự giác đến gặp mình, nhưng coi bộ Giang đại ca mới xuống máy bay không rảnh đối phó với hắn, hội nghị báo cáo mất tròn một ngày, mà Trần Cận cũng bị bắt tham gia chỉ còn biết ngồi từ xa nháy mắt nhướn mày tùm lum, bóng gió ám chỉ để hắn biết thức thời chút xíu, đêm nay tự dẫn xác đến cửa trình diện.
Thẳng đến chập tối ngày thứ ba, Giang Uy rốt cuộc xuất hiện trước phòng Trần Cận, lúc này Trần Cận đang ngồi nghiên cứu cấu tạo loại vũ khí mới, vừa trông màn hình camera liền vù ra mở cửa lôi hắn vào phòng khách ngay tắp lự.
Bất quá điều làm Giang Uy kinh ngạc chính là Trần Cận không hề có ý trách cứ gì hắn, ngay lúc Giang Uy tưởng mình đã thoát nạn rồi, câu đầu tiên của đối phương đã đập tan nát mơ mộng của hắn, hơn nữa rõ rành rành hắn ta không định lãng phí thêm chút thời gian nào nữa: “Chỉ chờ anh nữa là vô trận luôn.”
“Anh vừa mới lấy được thẻ thông hành à, ơ nè, khỏi phải trịnh trọng vầy a…” vừa trông cả sàn phòng khách la liệt bản đồ địa hình lẫn bản vẽ chi tiết quân trang, Giang Uy đã cảm giác một cơn áp lực vô hình nặng trịch đổ ập xuống mình, thằng nhỏ này mọi khi làm biếng thấy gớm, mà hễ hứng lên thì lại chăm chú quá sức tưởng tượng.
“Nếu kỳ này còn bố trí thêm bẫy ngoài vòng, hai người không thể dùng phương pháp tác chiến thông thường được.” Nhanh chóng vào đề, cái tên mọi khi vẫn nói tạp nham liên tu bất tận giờ thoáng cái đã nghiêm túc vậy, đúng là quỷ dị a.
“Bây cá cược với ai hả? Lại còn chơi giá cao lắm đúng không?” Buột miệng luôn.
“Gì?” Có người nhịn không được bật lại, “Anh nói cái gì đó?”
“Lần này tự nhiên cố chấp vậy, có phải bây cá cược gì với ai không? Thì thắng Scotch hay… gì gì đó…” Trông mặt mày Trần Cận càng lúc càng sa sầm cũng đành ấp úng nói cho xong.
“Tóm lại là anh có muốn bàn bạc tử tế không? Này anh thế này là không coi ai ra gì quá rồi nhé! Lại còn nói tầm bậy tầm bạ, tôi trở mặt luôn giờ!”bg-ssp-{height:px}
“Rồi rồi, bàn thì bàn, anh bán mạng cho chú mày chẳng phải mỗi lần này.”
“Uy ca, anh lằng nhằng thật a, chạy một vòng Đông Nam Á, đầu óc muốn bầy hầy luôn rồi, chắc câu được em nào ở Thái hở?”
Giang Uy lâm li tự nhủ: Đời mình đúng là xúi quẩy, lời thì lỡ nói rồi, giờ còn phải bỏ công bỏ sức, kết quả ngộ nhỡ thua một cái lại bị “đồng đội” trừng trộ, thật đúng là nhìn sao cũng thấy lỗ nặng a.
Lại nói bên này, Fiennes mấy ngày nay bận rộn công việc không thể xuất hiện vừa mới tiếp xong một số sĩ quan cao cấp và người thường trực Liên minh Châu Âu, trở về văn phòng, đại diện thừa hành Palio bắt đầu báo cáo lại cho hắn lịch họp tuần tới, đến cuối cùng, Fiennes mới “tiện miệng” hỏi “tình hình thiếu nhi” sao rồi, Palio thật không nhịn được cười: “Vị tiên sinh ấy coi vậy nhưng quả là hoạt bát a, ba ngày đã thấy ghi nhận được lượt ra vào, có luôn tên trong danh sách đăng ký vào khu A, siêng đi đến mức bộ phận quản lý thiếu chút nữa vì số lần thông hành quá lớn mà liệt anh ta vào danh sách đối tượng khả nghi, nếu không phải trước đó ngài đã dặn dò tôi thì chắc chắn anh ta đã gây chuyện rắc rối rồi.”
Người đó thật đúng là như con mèo hoang, tràn đầy tính hiếu kỳ, hoàn toàn không thể để người ta yên tâm được. Fiennes day day trán: “Cậu ta còn có nhiệm vụ quan trọng, không thích hợp ở lại khu A quá nhiều, cố gắng hạn chế cậu ấy đi.”
“Còn có một chuyện phải nhắc đến.”
“Ừm?”
“Giang Uy của Hạt bộ gần đây ngày nào cũng tới phòng Leslie Trần, thường thường nán lại liền mấy tiếng đồng hồ.”
“Hửm? Có chuyện ấy à?” Mặt ngoài vẫn bình thản như không, kỳ thực trong lòng đã nổi sóng ngầm mãnh liệt, “Đem một số tư liệu về Giang Uy lên cho tôi.”
Palio cũng chẳng nói oan Trần đại ca nhà chúng ta, mấy bữa nay đúng là hắn rất chi ưa thích hai nơi, một là trường bắn, hai là bộ phận trang bị quân nhu, bất kể nơi thứ hai cần phải qua cửa kiểm tra danh tính thân phận của bộ phận quản lý. Trong vòng mấy ngày, nhờ ơn cái mặt điển trai bắt mắt, nụ cười ngọt ngào lấp lánh chinh phục được không ít nàng kỹ thuật viên, thành ra hắn không chỉ không bị đá khỏi khu A, còn ngang nhiên mọc rễ nảy mầm luôn ở đó.
Trần Cận biết người kia rất bận rộn, nghe nói gần đây đang phải tiếp phe đồng minh, trước mắt sẽ không xuất hiện, các hội nghị cơ sở cũng chẳng thấy hắn đâu, trong lòng thành ra có chút cảm giác mơ hồ quái lạ, có điều hắn cũng quên biến đi rất nhanh. Ngay lúc hắn chuẩn bị nghĩ vậy là hết sợ rồi, người đó lại đùng cái mò tới, bữa đó ngay sau khi Giang Uy rời đi chưa đầy năm phút, hắn ta đến.
Trần Cận thấy Fiennes đứng trước cửa đột nhiên không biết phải nói gì, tâm tình tích tụ bao ngày qua cứ như bị người ta bất ngờ đào xới lên, có chút bực bội, hắn khoanh tay nghiêng người cho “khách” vào, rồi không mấy lịch sự đóng sầm cửa lại, tuy hắn nào giờ vẫn vậy, nhưng dám sập cửa với Diệm quả là chẳng có mấy ai. Trần Cận tự nhiên nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, có điều hiện giờ rõ ràng hắn đã không thể tỏ vẻ bình tĩnh ung dung được như khi ấy.
Tham quan một lượt mớ bản đồ tác chiến la liệt khắp phòng, Fiennes đột nhiên mỉm cười: “Cậu cũng đâu chịu cô đơn nhỉ.”
Muốn dọn dẹp tang chứng cũng chẳng kịp nữa, thành ra đành cứng nhắc đáp: “Thượng cấp đến chỗ tôi có gì dạy bảo đây?”
Fiennes thấy thái độ lạnh nhạt của hắn, thực tình rất bất mãn: “Mấy ngày không gặp, lời lẽ đã thành như thế hả?”
Còn không phải bị anh hại hả! Đây đã định nói vài câu tử tế lấy lòng sếp lớn rồi, chỉ sợ nói xong lại bị mỉa mai móc máy, địa vị đã khác rồi, giờ thằng này như cá nằm trên thớt, muốn xử sao thì xử.
“Cậu muốn lôi kéo Giang Uy tham gia kỳ thi Scotch?” Thẳng thừng lật tẩy hắn.
Xem ra mấy ngày hắn không ở đây, đường đi nước bước của mình vẫn không thoát được mắt hắn nửa li, quả nhiên là bị giám sát, bất quá cứ theo bản năng mà làm thôi, vì trong lòng đã biết Fiennes sẽ không làm gì quá đáng khiến mình phải ác cảm, nói chung, ở tổng bộ hắn đây vẫn quang minh chính đại, chẳng làm gì sai trái để bị chỉ trích, kể cả bữa trước bị ăn một vố nghiêm trọng như thế từ sếp anh, thằng này cũng chưa thèm tính sổ đâu! Gã này so với thiên hạ a, rõ là chẳng giống ai, hắn đây còn rộng lượng hơn nhiều!
“Nếu anh thấy không cần thiết, cũng đừng có khuyên nhủ gì hết, tôi đã quyết rồi.” Đỡ nốt cái nhiệm vụ ngàn cân của anh đổ lên đầu rồi, chỉ cần còn sống còn thở, thằng này rồi cũng bán mạng vì anh.
Nhưng lúc ấy, câu tiếp theo của Fiennes lại hại hắn giật mình: “Năm nay có thủy chiến, cậu và Giang Uy đều không am hiểu, không phá được kỷ lục đâu.”
“Sao anh dám khẳng định vậy?”
“Ngày mai sẽ công bố lịch trình tổng thể và phân loại các hạng mục trong cuộc thi, dựa vào thành tích hiện nay của cậu và Giang Uy muốn hoàn thành thì chẳng có vấn đề gì, nhưng để lập kỷ lục, căn bản là chuyện nghìn lẻ một đêm, không lẽ tấm huy chương Ó Bạc ấy lại hấp dẫn đến thế?” Fiennes cũng chẳng định vòng vo, vì vòng vo với Trần Cận là vô ích.
Gã nào đó hầm hầm thu gom “đống rác” bày bừa trên sàn, giấy tờ từng chồng nghe sột soạt ầm ĩ, rõ là đang lao động thay trút giận, Fiennes cứ thế đứng quan sát cái tên luôn khiến hắn bận tâm đến đau đầu này, mỗi một hành động của hắn ta đều hoang dã sinh động mà làm người ta không sao lường trước nổi phải làm sao mới khiến hắn chỉ tập trung chú ý vào mình, chứ không phải chộn rộn vì những người những sự tạp nham xung quanh, giờ thì Fiennes đã kinh nghiệm hơn trước nhiều lắm rồi.
Năm phút sau, Trần Cận bước tới trước mặt Fiennes, bộ dạng có chút chật vật, lời lẽ cũng cam chịu phần nào, rõ ràng sâu trong lòng hắn không thể kháng cự được ý kiến của Diệm: “Theo ý anh, tôi không có phần thắng hả?”
Fiennes cũng chính là thích sự thẳng thắn này của hắn, dù ngoài mặt có là kẻ âm trầm lắm thủ đoạn bao nhiêu, vẫn vì chính cá tính mâu thuẫn tinh khiết này mà nảy sinh cảm giác không muốn rời xa Trần Cận, khiến chính hắn cũng không cách nào ra tay cưỡng ép được: “Nếu phát huy khả năng như mọi khi cậu có thể lọt vào năm hạng đầu, cao hơn nữa, đừng đặt quá nhiều hy vọng, năm nay nhóm đặc công hỗ trợ thiết kế chướng ngại vật, nếu không vận dụng một chút kỹ xảo để vượt qua, e rằng một ngày một đêm cũng không ra được.”
Trần Cận biết Fiennes nói thật, hơn nữa lời hắn nói kết hợp với địa vị của hắn chỉ càng thêm thuyết phục một cách chết tiệt! Đành rằng lần này đi Scotch là để thực hiện lời hứa với chính mình trước kia, nhưng đã dự kiến được kết quả thê thảm vậy, liệu có nên kiên trì nữa không… Thực tình tất cả chuyện này, chẳng qua là muốn chứng minh thực lực của mình với một người, mà người ấy giờ này đang đứng ngay trước mặt hắn đây rồi. Vẫn nghĩ Trần Thạc mới là đứa cố chấp, ai biết đâu mình cũng chẳng kém cạnh nó.
Khó trách cả Giang Uy cũng nói hắn toàn tự rước phiền phức, hôm qua còn hùng hồn tuyên bố: “Nếu có thua cũng đừng trách anh em hại bây liên lụy đó.” thật đúng là chưa xuống núi đã muốn chạy làng, sĩ khí còn đâu a
Thật hiếm thấy Trần Cận thở dài thượt, rồi lại hỏi: “Tôi sắp có nhiệm vụ mới, phải không?”
“Cậu cho rằng là tôi sắp đặt?” Fiennes lắc đầu phủ nhận, “Chuyện Phosa tự ý gặp cậu tôi đã biết. Trần Cận, có một vài việc cậu có thể yên tâm, tôi còn chưa đến mức làm khó dễ hay thiên vị cậu trong công việc, quyết định này không phải tôi đưa ra, đó là kết quả tổng kết lại từ nhiều lần thực hiện nhiệm vụ của cậu, rất khoa học, bọn họ cho rằng cậu thích hợp, mà tôi, cũng phải tuân theo luật lệ Hào Môn. Cậu cho rằng tôi sẽ chấp nhận cách cho cậu tham chiến để đạt được mục đích giữ cậu lại tổng bộ lâu dài sao? Không, tôi chưa bao giờ muốn cậu phải mạo hiểm, một chút cũng không, tôi nghĩ cậu biết lý do vì sao.”
Sự thẳng thắn bất ngờ của Fiennes thật tình khiến Trần Cận đã quen thói cự nự chống đối có chút bức bối, hắn vốn có thể vờ vịt làm lơ, mỉa mai đôi câu cho xong chuyện, nhưng nghe những lời chân thành vừa xong, cứ như thể mình là một người vô cùng quan trọng của hắn ta… Trần Cận rất dễ bị mấy lời thoại ngon ngọt kiểu này đánh bại, bởi càng ngọt ngào càng chẳng thể biết thật giả ra sao.
Rốt cuộc, hắn lựa chọn quẳng hết mớ bản vẽ sơ đồ trên tay xuống sô pha, lờ luôn vấn đề, bỏ đi pha cà phê: “Chỗ này mà cấm rượu, cấm rượu ấy! Ai tin được hả? Nội bộ Hào Môn mà bày đặt nghiêm như trường dòng cho thầy tu.” nói đến đó tự nhiên thấy hình như có chút liều mạng nhổ răng trong miệng cọp, lại vội đế thêm một câu xoa dịu, “Tôi không có định chê bai nha, chỉ là… nói vậy thôi à.”
“Muốn nói gì cậu cứ nói, tôi đâu để bụng.” Fiennes bước tới, vươn tay từ sau lưng Trần Cận, đoạt luôn tách cà phê của hắn, lại giữ tay hắn đưa tách lên miệng mình, tay kia đã kịp vòng qua thắt lưng hắn, “Thật kỳ lạ, lần đầu tiên tôi thấy nhớ một người như vậy.”
——-