Đôi bên đều không có thêm hành động gì, chỉ bình tĩnh nhìn nhau. Hơi nước bốc dày vẩn qua những đường nét cơ thể gần như mê hoặc, vòi sen vẫn rả rích nhỏ giọt xuống nền gạch, hai cơ thể nam tính hút hồn lập lờ dưới làn nước càng toát ra vẻ quyến rũ kỳ dị, bầu không khí thoáng chốc mờ ám đến cực kỳ không ổn…
Trần Cận ho khan một tiếng, tránh khỏi ánh mắt đối diện, Fiennes cũng hơi cúi đầu, nhắm mắt hưởng thụ hơi nước nóng bốc lên, nhất thời không gian chỉ còn nhận biết được tiếng nước chảy cùng tiếng hô hấp căng thẳng.
Lúc này, ý nghĩ duy nhất trong lòng Trần Cận là: Lần này đi đứt thiệt rồi…
Này thì còn khác gì ngồi chờ chết?! Nói là một chuyện mà làm lại khác à, giờ tính thế quái nào mới trót lọt được đây? My God! Trò này đúng là giết người!
Ào một tiếng đứng bật dậy, bọt nước văng tung tóe bốn phía, hoàn toàn không thèm để ý hành động của mình đập vào mắt người ta thế nào: “Ờ… tôi biết giờ nói thế này thì dở thật, nhưng không nói không được: thực sự không còn cách giải quyết nào tốt hơn hả? Nếu lão Rết ghi hình lại rồi lấy ra uy hiếp mình thì sao?”
“Hắn có nhược điểm trong tay Hào Môn, cũng rất kiêng dè tôi, lần này tỏ ra lơ là một chút đơn giản là để vỗ về tâm lý hắn ta thôi, mặt khác cũng đảm bảo sự xâm nhập của chúng ta không có gì sai sót.” Fiennes bày ra vẻ mặt tỉnh rụi, “Thật ra, làm bộ một chút là được…”
Nghe được câu sau, có người lập tức hai mắt sáng rực: “Không cần làm thật hả?”
“Diễn cho đạt thôi.”
“Thế thì ngon rồi” Vỗ vỗ ngực ra vẻ anh đây thừa triển vọng được vinh danh Ảnh Đế năm tới, “Tôi biết ông anh chỉ có ba tuần, thời gian cấp bách, nếu để tổ chức biết tụi mình mỗi chuyện cỏn con này cũng làm không xong thì mất mặt chết đi. Giờ cứ phải đòn tâm lý vào, tôi hiểu mà” Cư nhiên giữa lúc nguy ngập này còn bình tĩnh phân tích tình hình được đến thế, thật không đơn giản a.
“Ừm… vậy chuẩn bị xong rồi chứ?” Fiennes nhẹ nhàng chìa tay ra, phát huy tinh thần thân thiện hợp tác quốc tế.
Hy sinh cá nhân vì lợi ích tập thể… ánh mắt Trần Cận lần nữa chăm chú nhìn gã đàn ông trước mặt, thân hình chuẩn mực, ngũ quan đứng đắn, phong thái đường hoàng, nhìn sao cũng không giống một tên xấu xa hèn hạ bụng dạ cũng bắt đầu yên yên, kể ra tuy đối phương không phải loại vai u thịt bắp quá đáng, nhưng nhìn ngược nhìn xuôi vẫn thấy rõ ràng thích hợp để lôi ra so găng đánh lộn hơn là làm tình
“Cậu có đủ tự tin vào khả năng diễn của mình không?” Thẳng thừng chỉ trúng nhược điểm của đồng bọn, đến tận phút cuối, Fiennes vẫn không hề có dấu hiệu mềm mỏng.
Khổ não cào cào tóc, lại ngồi thụp xuống bồn nước, dũng cảm thú nhận: “Tôi sợ lộ thật!”
“Cậu qua đây.” Cuối cùng, sếp của sếp hạ giọng ra lệnh, còn ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Trần Cận nhất thời cảm thấy mặt mũi sa sầm: “Muốn-làm-gì?”
“Trước tiên cậu phải thích nghi một chút.” bắt đầu như một vị giáo viên cần mẫn hướng dẫn từng bước, “Nào, thử chủ động xem, cậu sẽ thấy thực ra có một số việc không khó khăn như cậu tưởng đâu.”
“Nói vậy, còn phải cảm ơn anh chỉ giáo nữa hả?” Chủ động thì chủ động, thằng này nào giờ ở trên giường vẫn quen chủ động à cơ mà chỗ này… là bồn tắm a địa điểm không chuẩn cũng ảnh hưởng đến phát huy trình độ lắm.
Lúc này thực tình không trâu bắt chó ra đồng, hắn cũng tung hê luôn, nào thì hùng hổ chồm sang, thô lỗ chống hai tay lên thành bồn, hung hãn trợn mắt nhìn Fiennes, cự ly giữa hai người lúc này chỉ còn đúng hai cm.
“Ánh mắt kiểu này cậu gọi là gì hả, người ta vừa nhìn đã biết cậu bất lực.”
“Bất cái đầu anh ấy?! Xài từ cho cẩn thận, Fi tiên sinh!” Nói gì thì nói, cấm chọc ngoáy vô nỗi đau đàn ông của người ta!
“Cậu phải tỏ ra chìm đắm một chút, diễn kịch không phải không cần kỹ xảo.”
“OK, OK! Anh dạy thì phải lắm.” Đầu tiên… hít thật sâu, nhắm nghiền hai mắt, vỗ tay đánh bốp một cái, rồi lại từ từ mở mắt ra…
Sếp anh dịu giọng tán thưởng: “Có vẻ được đấy.”
Đáp lời còn rón rén hơn: “Vậy được, tiếp theo làm gì?”
“Hôn tôi.”
“Hả!” Vừa đụng đến thực tế, lại tắc tịt ngay tắp lự, “Ầy ầy, thôi để lát diễn tiếp đi, tôi phì cười mất, nghỉ ngơi dưỡng sức cần thiết hơn.” Là òa khóc mới đúng a!
Đột nhiên cảm thấy làn nước quanh mình dập dềnh dập dềnh, tiếp theo là bàn tay xa lạ nhưng ướt át, ấm áp quàng ra sau, chậm rãi vuốt ve trên lưng, rồi một luồng hơi thở nóng rực phả xuống cổ mơn man khiêu khích, thình lình, thứ mềm mại trơn ấm khó định hình từ đâu lướt qua vành tai, Trần Cận không khỏi rùng mình run run, gợn gợn da gà. Đèn đỏ!! Va phải đá ngầm! Cảnh báo cảnh báo! Thần kinh mẫn cảm trong cơ thể lập tức gào rú báo động, chưa kịp phản ứng gì đã bị đối phương ôm choàng lấy, hai thân thể thoáng chốc dán sát lại khuấy đảo lên một loại hương vị kì dị, vừa như bức bách vừa pha lẫn trấn an, cùng lúc xộc thẳng vào mọi giác quan cảm nhận.
“Ne… nè… nói cho xong đã.” Trần Cận lúng búng phản đối, thực tình hắn cũng đã muốn mụ mị, hai tay cứng nhắc chới với, “Ba cái vụ này khỏi luyện được rồi, như vầy cả dạ dày lẫn tim đều… hại lắm a.”
Fiennes cười khẽ, rất chi “biết điều” buông ra, hắn đứng bật dậy ngay tức khắc, quơ áo bông tắm khoác vội lên người rồi quay phắt lại tuyên bố: “Ok rồi, khỏi phí thì giờ nữa, làm đi.” – tuyền một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Biết trình tự rồi chứ?” Fiennes cũng bước ra khỏi bồn tắm, bình thản công bố, “Ra ngoài, cậu tiến lên ôm tôi từ phía sau, làm ra vẻ đang khêu gợi tôi, sau đó lên giường, qua hai phút, tắt đèn, xong.”
Nhân vật chính còn lại đột nhiên có chút nóng nảy, phất tay gục gặc: “Đâu phải chưa lên giường bao giờ, việc gì phải nói trắng trợn vậy, làm lẹ lẹ không bể mánh là được chứ gì?”
Fiennes tùy ý quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh eo, thảy cho chiến hữu một cái liếc mắt khích lệ rồi mở cửa, bước ra trận địa.
Còn lại một mình Trần Cận, g ngực hắn nháy mắt thùng thùng như gióng trống, đột nhiên nhớ đến thằng em Trần Thạc, thằng nhỏ đó lúc cùng tên Trịnh Diệu Dương kia thì làm sao… nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra, rành rành cùng là đàn ông, có cái gì hay ho a chỗ nào xinh đẹp mỹ miều kích thích chớ?! Haiz bữa nay thôi kệ phứa đi, mạo hiểm thì mạo hiểm, đối thủ chức còn bự hơn mình, so ra cũng thiệt thòi quái gì đâu, người ta còn không sợ, mình làm gì phải sợ chớ?
“Ai! Kệ cha nó!” Tới luôn
Ánh đèn phòng ngủ không quá sáng, tối mờ thì đúng hơn, bầu không khí lởn vởn hơi ấm mê ly. Trần Cận tiến lên hai ba bước, trong đầu căn bản chưa hề chuẩn bị, hai cánh tay đã máy móc vươn ra quấn quanh tấm lưng cùng bờ vai trần của Fiennes, làn da đối phương ẩn chứa một thứ nhiệt độ rừng rực bỏng rẫy, thiếu chút nữa khiến hắn kinh ngạc đến tuột tay, nhưng rốt cuộc lý trí đã bừng tỉnh kịp nhắc nhở hắn – giữ chắc, giữ cho thật chắc.bg-ssp-{height:px}
Chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp, cũng chỉ còn lại hô hấp. Kịch đã vén màn, không còn đường lui nữa.
Fiennes không quay lại, chỉ chậm rãi nâng ly Whisky trong tay lên, ngẩng đầu uống cạn rồi thuận thế ngả người vào Trần Cận, cho đến khi viền môi vừa vặn ngang tầm mũi miệng người phía sau, hết thảy tri giác đều hòa nhuyễn thành chuỗi động tác hoàn mỹ, đầu lưỡi chạm đầu lưỡi, hơi lạnh thấm qua từng tế bào xúc giác, giữa khoảnh khắc mê hoặc, Fiennes đã đẩy trượt viên đá trong miệng lọt vào khoang miệng Trần Cận, hắn khẽ run lên, kiệt lực chế ngự khả năng bản thân sẽ vô thức để lộ ra bất cứ phản ứng quái dị gì.
Nước đọng trên người còn chưa kịp khô, g ngực vạm vỡ đã chà xát cùng bờ vai cường tráng, dòng năng lượng bí ẩn không thể nắm bắt mặc nhiên nảy sinh, khiến đôi bên đều như đã bắt đầu hứng khởi.
Nếu từ trước đến giờ chưa từng có một nụ hôn nào đủ khiến Trần Cận chết sững vì cả sự khẩn trương lẫn mớ suy tưởng điên rồ nhào lộn trong trí não, thì độc một lần này, oan gia cuối cùng đã xuất hiện. Không hề quên đòi hỏi diễn giả như thật, mà cái lối hôn sâu đến nghẹn thở, bạo liệt đến tê rần ê ẩm, kích thích đến nuốt trọn dưỡng khí này, thực đáng liệt vào hàng khủng hoảng.
A đầu lưỡi muốn nát rụng mất…
Chật vật đến khi viên đá trong miệng tan hết mới có cơ hội vùng ra, tạm nghỉ giữa hiệp, chủ động dán sát cạnh lỗ tai ngài Fi, một lần nữa tìm được cơ hội tốt để đối thoại: “Chúng ta… biết nhau đến thế hả?”
“Kỹ thuật hôn của cậu không tồi.”
“Quá khen, giao lưu học hỏi thôi, nhưng nhiệt tình quá thì xin kiếu.”
“Cậu kéo tôi lên giường, hay tôi kéo cậu?”
“Hay là… cùng luôn đi? Tôi làm một mình dễ sinh chuyện lắm.”
Bộ dạng đối thoại của bọn họ, người ngoài nhìn vào còn tưởng môi kề má ấp, nồng nàn tình tứ nói không hết lời
Sau một pha biểu diễn thô bạo xô đẩy, đôi bên cùng ngã xuống đệm giường ấm áp, tiếp theo, bắt đầu màn vật lộn quyết liệt, nào thì kéo toạc áo bông, nào thì giật phăng khăn tắm! Cho đến khi nhận ra bàn tay lão luyện của Fiennes đã hoàn toàn áp trên da thịt mình, lại còn bị thô bạo đè xuống… Trần Cận bắt đầu chân chính hiểu ra đường lui hôm nay chông gai đến mức nào.
“Sờ soạng chỗ nào đấy?!” Đó là mông à nha, cực kỳ nhạy cảm à nha, đừng có lộn xộn giùm đi!
“Tôi còn cho rằng cậu bị lãnh cảm chứ.” Có người mở miệng bỡn cợt rất rất không phải lúc.
“Anh chú ý giùm, đừng hại tôi sống nửa đời còn bị liệt dương.” Sinh vật cấp cao một khi đã cảnh cáo nghiêm túc, thái độ luôn luôn không dễ đùa, bất quá tâm sự trên giường nghe ra không được hợp lắm.
“Tôi chưa tài giỏi vậy đâu.” Vừa nói xong, đã bị Trần Cận vùng dậy, lật ngược tình thế, chồm lên người.
“Giờ sao đây, hê?”
“Bình thường thì cậu làm sao?”
Gục đầu xuống hõm vai người-đang-bị-đè, nghiến răng gằn giọng đáp: “Anh là đàn ông!”
“Cảm ơn cậu nhắc nhở tôi.”
“Loại tình huống này thực sự tôi không thạo lắm.”
“Vậy thì để tôi…”
Trong nháy mắt đầu đã bị ghì xuống, hứng trọn một trận tấn công dồn dập, đầu lưỡi Fiennes liếm láp trượt theo đường cong hoàn hảo nơi cổ Trần Cận, lưu luyến vờn quanh yết hầu, rồi đột ngột mút mạnh, lập tức nhận được một tiếng la hoảng gần như rên rỉ: “A… chết người được đấy.”
Tư thế một lần nữa đảo ngược, lưng Trần Cận lại dán xuống nệm, hắn muốn tỏ ra đủ thản nhiên để đánh tan sự lóng ngóng cứng nhắc hiện tại, nhưng g ngực đang bị luồng không khí bức bách chế ngự chỉ không ngừng phập phồng kịch liệt, mà liền sau đó, chuyện kinh thiên động địa xảy ra…
Tên Fiennes đáng chết dằn người xuống, hại cái bộ phận chết tiệt kia chà xát muốn nháng lửa, hắn không phải không biết ăn miếng trả miếng, nhưng cái trò trần truồng vật lộn trên giường thế này… nói cho cùng vẫn cần phải viện đến cả quyết tâm lẫn dũng khí bạt ngàn, làm đại ca sao mà gian nan a không dưng còn phải cắm đầu bạt mạng kỳ khôi vậy…
Fiennes đột nhiên kéo soạt một tiếng, cả cái drap giường đã trùm kín mít hai người, tình thế lập tức an toàn hơn rất nhiều.
Chưa bao giờ gần gũi một gã đàn ông đến mức này, và cả theo lối này, thân dưới ma sát nóng rực, trong khoảnh khắc hắn cảm nhận được tình thế đột biến, đối phương… có phản ứng! Đã là đàn ông tự khắc phải hiểu điều này tức là sao. Cái vật bỏng lửa kia cứ thế nhịp nhàng mài mòn ý chí đôi bên, các loại dây thần kinh trong đầu ai đó lăm le đứt phựt, như thể ngòi nổ tuyệt đối không thể đụng chạm đã bị châm.
Cánh tay, bả vai, g ngực, bắp đùi, rần rật lan truyền, Trần Cận vụt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập dục tình, chăm chú đến như đủ nuốt gọn cả đầu voi của Fiennes, ngay giữa giây thất thần kinh hoàng, hắn giật mình phát hiện chính mình cũng không thể tự chủ mà cương từ lúc nào, thực tình, thực tình đại họa rồi…
“Làm… đến đây thôi.” Tránh né vẻ mặt hưởng thụ của đối phương, hạ quyết tâm bật ra câu tầm thường nhất có thể, chỉ hòng khống chế bằng được hành vi nhận không ra người ngay lúc này, “Diễn xong chưa?” Mồ hôi cả hai đã đọng thành giọt, không còn gì khó chịu hơn nữa.
“Được rồi…” Fiennes ôm hắn lăn nửa vòng, với đến công tắc, tắt đèn, trả lại một màn tối đen yên tĩnh.
“Làm gì hả…” đang muốn cục cựa nhích lùi ra, cổ tay đã bị ghìm lại.
“Đợi một chút… đợi thêm một chút nữa.”
————————–