Hốc mắt có điểm xót cay, Hạ Trọng Hiểu quay sang ôm chầm lấy đa đa, nước mắt nước mũi lưng tròng. Hóa ra là vì lo sợ nàng trong mộng sẽ đi theo mẹ nên mới bỏ qua chuyện mặt mũi đem Doraemon bày biện khắp phòng khách.
Dù có thế nào nàng tuyệt đối không bỏ lại đa tỷ các nàng để về với mẹ.
“Đa, cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn cái gì chứ? Bảo bối ngoan, ta chỉ có một mình ngươi là khôn trạch, cho nên ngươi phải ở đây với ta không được đi đâu hết.”
“Ân, ta sẽ không đi, ta còn muốn đa nấu cơm cho ta ăn.”
“Hảo, hảo, ta hôm nay nấu canh cá mà ngươi thích ăn nhất, ngoan ngoãn ngồi đợi một chút ta đi chuẩn bị.”
Hạ Trọng Hiểu luyến tiếc buông tay ra để đa đa đi nấu cơm, còn nàng thì dạo một vòng quanh phòng khách. Bài trí như cũ, chỉ là thay mới giấy dán tường và cho thêm nhiều Doraemon gấu bông, ngay cả thảm cũng đổi thành màu xanh dương.
Thích thú đi tham quan khắp nơi, vừa vặn phát hiện một thùng giấy nằm ngay góc cầu thang.
“Đa, cái thùng này là gì vậy?”
Hạ Vũ Thần ló đầu ra nhìn thử hộp giấy mà Hạ Trọng Hiểu đang nói: “À, là ảnh của ngươi đó, Tề Ngọc, ngươi mau treo ảnh lên đi.”
Bị gọi đến tên Hạ Tề Ngọc bất đắc dĩ rời ghế sofa, lôi thùng giấy ra một góc sáng sủa mở ra trước sự kinh ngạc của đần muội muội. Bên trong là bốn chồng khung ảnh, một chồng trên dưới mười khung đủ kích cỡ kiểu dáng. Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề thật sự nằm ở chỗ tất cả hình đều chụp Hạ Trọng Hiểu mặc váy công chúa trong ngày khai giảng.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Hạ Vũ Thần lo sợ Hạ Tề Ngọc không biết treo ảnh, đành để nồi canh cá qua một bên, chạy ra hướng dẫn nàng treo ở chỗ nào trong nhà.
“Đa!” Hạ Trọng Hiểu đầy mặt xấu hổ đem nắp thùng giấy khép lại: “Không được treo lên, người ta nhìn thấy sẽ cười nhạo ta.”
“Cười nhạo cái gì?” Hạ Vũ Thần kéo tay nàng ra, lấy một chồng khung ảnh đưa cho Hạ Tề Ngọc: “Đa có con gái đáng yêu như vậy phải cho mọi người cùng biết đúng không? Nhìn xem, ngươi mặc váy công chúa có bao nhiêu xinh đẹp, người khác đều ghen tỵ ta có khôn trạch nhi nữ nha.”
Mặc kệ Hạ Trọng Hiểu ngăn cản, Hạ Tề Ngọc vẫn dễ dàng treo tất cả hình lên tường trước sự giám sát và chỉ đạo của đa đa.
“Ở kia nữa, cạnh cầu thang.”
“Treo cao lên một chút! Đúng rồi, chính là ở đó!”
“Bên trái, qua bên trái nữa!”
Quá trình treo ảnh gian khổ kết thúc, phòng khách vừa treo vừa đặt hết khoảng hai mươi mấy khung, số còn lại mang lên trên tiếp tục treo. Hạ Trọng Hiểu nảy sinh ảo giác hình mình là bùa trừ tà, khắp nơi đều có bùa, thật sự dọa chết người a.
Hạ Ly Cơ và Hạ Phượng Vũ cùng lúc trở về, đẩy cửa nhà ra cũng không giống Hạ Trọng Hiểu kinh ngạc, có vẻ như đã biết ngay từ đầu.
“Treo hình Hiểu Hiểu sao? Đáng yêu thật, tấm nàng đeo tai thỏ ở kia là đẹp nhất.”
“Đa đã phóng to lên rồi, thấy thế nào?”
Hai vị tỷ tỷ nghiêm túc gật đầu, thống nhất đặt ở bàn trà, chỉ cần ra vào đều sẽ nhìn thấy. Riêng Hạ Trọng Hiểu lại cảm thấy giống như đang xem phim kinh dị, ra vào cửa đều thấy ma, nhịn không được rùng mình một cái.
Thiên a!!!
Ăn cơm trong tinh thần hoảng loạn, nhìn khắp nơi đều là hình mình, thật sự thấy quỷ rồi. Bất quá đa đa và tỷ tỷ đều rất thích, hơn nữa còn tính rửa thêm mấy tấm hình, Hạ Trọng Hiểu liều mạng khuyên can mới không tiếp tục rửa hình treo lên.
Nhiêu đây đủ dọa chết người rồi a!
“Lớp ta bàn tán về Hiểu Hiểu rất nhiều, nhiều người muốn làm quen với nàng.”
Hạ Ly Cơ đột nhiên nói một câu, bầu không khí liền chùn xuống, giống như vừa nghe xong tin tức tận thế sắp xảy ra.
“Hiểu Hiểu nhà chúng ta đáng yêu như vậy, đám càn nguyên đó sao không muốn tiếp cận nàng.” Hạ Phượng Vũ trong lòng đặc biệt lo lắng, quay sang ấu muội nói: “Ngươi trong lớp vẫn ổn chứ?”
“Tất nhiên, ta không có vấn đề.”
Ánh mắt của bốn người gắt gao dán chặt khiến Hạ Trọng Hiểu lời nói dối đến môi vô thố nuốt xuống: “Thật ra vẫn có người đến làm phiền, nhưng ta chỉ cần lấy hiệu trưởng đe dọa, bọn họ liền an phận quay về lớp.”
“Đa đã nói Nhất Phương không có cái gì tốt ngươi lại không chịu nghe lời.” Hạ Vũ Thần gấp gáp muốn thay nhi nữ rút học bạ: “Nếu gặp chuyện thì thế nào? Ngươi có chuyện gì bảo đa làm sao tiếp tục sống?”
“Đa a, ta không sao cả, mỗi lần gặp chuyện ta có thể tìm đến Thổ Áo bọn họ. Trong tay Tử Cầm có quốc lệnh, lần trước cũng nhờ nàng giúp đuổi đám càn nguyên quấy rầy, ta hoàn toàn không tổn hao chút lông tóc nào.”
“Quốc lệnh?” Gương mặt Hạ Phượng Vũ nháy mắt trắng bệt: “Cận vệ hoàng gia có cả quốc lệnh sao?”
“Ân, các ngươi yên tâm đi, bằng hữu của ta bọn họ đều rất tốt nha.”
Hạ Tề Ngọc liếc mắt, gắp một đũa cơm cho vào miệng: “Ngươi từ khi nào lại dựa dẫm vào bạch kim mao cận vệ kia rồi?”
“Ta không có dựa dẫm vào nàng!”
“Thật sự?”
“Ý tứ gì?” Hạ Trọng Hiểu khoanh tay trước ngực, bĩu môi nói: “Cũng không biết lúc đó các ngươi đang làm gì, em gái bé nhỏ xinh đẹp của các ngươi đang bị bao vây lại không thấy ai xuất hiện cứu ta.”
Hạ Phượng Vũ đau lòng xoa đầu ấu muội: “Là lỗi của bọn ta, lần sau sẽ chú ý hơn có được không?”
Hạ Tề Ngọc chột dạ cũng không tra hỏi Hạ Trọng Hiểu nữa, ngay cả Hạ Ly Cơ cũng cúi đầu ăn cho xong bữa tối.
Theo lịch hôm nay sẽ là nhị tỷ rửa chén, mọi người tản ra ai về phòng nấy, Hạ Trọng Hiểu dự định giải thêm một số bài tập toán. Ngồi xuống bàn học, mở đèn Doraemon bên cạnh, tìm quyển vở bài tập và sách giáo khoa, bắt đầu lật đến trang đã học.
Tập trung chưa đến mười phút, Hạ Trọng Hiểu liếc mắt nhìn điện thoại, đắn đo rất lâu mới mở ra gửi tin nhắn cho Uy Tử Cầm. Dù sao cũng chưa biết ai đúng ai sai, cứ hỏi nguyên do trước, nếu là do nàng nhất định sẽ hảo hảo tạ lỗi với bạn cùng bàn.
[Này, Tử Cầm, bài tập toán này ta làm không được.]
Gửi xong tin này liền chụp bài tập của mình gửi qua cho Uy Tử Cầm.
Rất nhanh bên kia liền hồi đáp: [Bảo Hạ Tề Ngọc dạy ngươi làm.]
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Gì đây? Sao nàng lại nghe mùi giấm chua nồng nặc như vậy?
[Ngươi tức giận sao? Lẽ ra người nên tức giận phải là ta.]
[Ta có quyền tức giận sao?]
Mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, tức giận cũng cần có quyền, sao chuyện này nàng không biết nhỉ?
Hạ Trọng Hiểu mím môi suy nghĩ lại xem mình chọc giận gì Uy Tử Cầm, đột nhiên nhớ đến lời cuối cùng nói trong lớp học.
Vậy mà ngươi oán trách ta tính hướng có vấn đề, rõ ràng trong lòng ngươi để ý đến càn nguyên khác.
Lời này có ý nghĩa sâu xa hay không chưa xét tới nhưng có thể nhận ra Uy Tử Cầm bất mãn nàng luôn lấy tính hướng ra làm vấn đề trêu cợt tình cảm của đối phương. Nhưng rõ ràng trên lớp các nàng giống nhau đều là càn nguyên, ý nghĩ quá phận kia thật sự không thích hợp, nàng cũng chỉ đang giúp đỡ Uy Tử Cầm mà thôi. Còn về phần xấu xa tỷ tỷ đáng thương bị lôi vào cuộc, nàng tạm không nhắc tới, dù sao thì hiểu lầm cũng đã hiểu lầm rồi có giải thích cũng chẳng ích lợi gì.
[Tử Cầm, ngươi thật sự muốn làm bạn với ta thì đừng nuôi dưỡng suy nghĩ kia nữa, đối với chúng ta đây không phải là một quyết định sáng suốt. Ngươi là hoàng gia cận vệ Thổ Áo, tương lai vô cùng tươi sáng, đừng tự hủy hoại chính mình như thế.]
Gửi tin nhắn này đi, Hạ Trọng Hiểu ôm quyết tâm một lần nói rõ ràng hết với Uy Tử Cầm, tránh sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Rất lâu sau Uy Tử Cầm mới phát qua một tin nhắn: [Nếu ngươi là khôn trạch thì tốt rồi, ta nhất định đưa ngươi về Thổ Áo.]
Đưa về Thổ Áo?
Đây chẳng phải đang hướng nàng tỏ tình sao?
Hạ Trọng Hiểu đầy mặt xấu hổ, vội ném điện thoại lên bàn, xoay người nhảy lên giường, đem mặt vùi vào hai con Doraemon mềm mại. Đột nhiên có người hướng nàng bày tỏ, trong lòng vừa vui mừng vừa lo sợ, không nghĩ đến sẽ có ngày xuất hiện một bạch kim mao cận vệ kiên quyết đưa nàng về Thổ Áo.
Nhưng mà trong lớp các nàng vẫn là càn nguyên, không thể đột nhiên biến thành khôn trạch được, phần tình cảm kia của Uy Tử Cầm chỉ có thể cô phụ.
[Ta không phải khôn trạch.]
Một câu khẳng định dứt khoát kết thúc mọi chuyện, như vậy tốt hơn là day dưa không rõ làm chậm trễ Uy Tử Cầm.
[Ta biết, nhưng vẫn muốn đưa ngươi về Thổ Áo gặp ngoại mẫu.]
Cái gì mà gặp ngoại mẫu!?
Hạ Trọng Hiểu trợn mắt, chưa gì đã muốn đưa nàng ra mắt rồi sao?
Càn nguyên bây giờ sao lại không có định lực như vậy?
[Ta sẽ không đi.]
Uy Tử Cầm nhìn màn hình điện thoại đến ngây người, dời mắt nhìn qua cửa sổ, bầu trời bên ngoài kéo mây đen vần vũ, có lẽ là sắp mưa rồi. Đột nhiên rất muốn biến bạn cùng bàn thành khôn trạch, thay thế chỗ Hạ Tề Ngọc đưa nàng về nhà.
Lần đầu trải nghiệm yêu thích một người không dễ dàng, còn là một càn nguyên Cáp Á Lợi, nếu để ngoại mẫu biết được không đánh gãy chân nàng mới là lạ. Bạn cùng bàn vừa gần vừa xa, khó mà hiểu được trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì về nàng, hoặc có khi đơn thuần xem nhau là bằng hữu.
[Ta biết.]
Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, Hạ Trọng Hiểu còn nghĩ Uy Tử Cầm sẽ kiên định thêm vài ngày hoặc nói mấy câu đại loại sẽ theo đuổi đến cùng giống như Tô Vỹ Vỹ. Nào ngờ đối phương nhẫn nại như vậy kém, cũng không quá mức nghiêm túc, cho nên tâm tình Hạ Trọng Hiểu tạm hòa hoãn vài phần.
Không nghiêm túc sẽ không phải thương tâm.
[Ta là lần đầu thích một người.]
Cảm giác Uy Tử Cầm bên kia màn hình rất thất vọng, Hạ Trọng Hiểu mím chặt môi, trong lòng không rõ tư vị.
[Chúng ta là đồng học nha.]
[Ân.]
Đơn giản gửi một chữ như vậy, Hạ Trọng Hiểu chẳng biết phải hồi đáp thế nào, đành tắt máy đi ngủ trước. Ngày mai mang bánh ngọt cho Uy Tử Cầm coi như bồi tội, mặc dù chẳng biết mình làm sai chỗ nào, hẳn là tổn thương một càn nguyên mới lớn đi.
Nhét điện thoại vào trong ngăn bàn, xoay người tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi trở ra ngủ. Cả đêm ôm Doraemon trằn trọc không ngủ được, đồng hồ điểm đến h phút, Hạ Trọng Hiểu vẫn ngơ ngác nhìn lên trần nhà tối đen không thấy rõ họa tiết.
Nàng là tình đầu của Uy Tử Cầm đi?
Thái độ quyết tuyệt như vậy có khi nào tổn thương bạch kim cận vệ hay không?
Mờ mịt ôm chăn ngồi dậy, xung quanh là Doraemon bảo bọc nàng ở chính giữa, trước mặt kéo dài một khoảng không tối mịch. Hạ Trọng Hiểu kéo chăn lên cao, dán chặt mắt vào bức tường ở đối diện, lúc này nàng thật sự rất chột dạ.
Vội bước xuống giường mở ngăn bàn lấy điện thoại, lén lút xốc chăn chui vào trong, lén lút nhập một dòng tìm kiếm.
Cách từ chối càn nguyên không chột dạ.
Lướt lên lướt xuống đều khuyên duy trì quan hệ xa cách không nên thẳng thắn cự tuyệt quá mức dẫn đến tổn thương người kia. Lần này thảm rồi, nàng không những thẳng thắn quá mức còn bẻ gãy tính hướng của càn nguyên nhà người khác rồi.
Lại nhập thêm một dòng: Cách chỉnh lại tính hướng bị bẻ gãy của càn nguyên.
Xuất hiện phần lớn là bài tạp nham nhằm bán thuốc hoặc là giới thiệu phòng khám của bọn họ, số phần trăm đáng tin tưởng bằng số không tròn trĩnh. Hạ Trọng Hiểu lật người lại nhìn trần nhà, chán nản thở dài một tiếng, lần này thật sự là lỗi của nàng không thể chối cãi nữa.
“Ai!”
Hạ Trọng Hiểu lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác tội lỗi dâng tràn trong lồng ngực, nhưng chẳng biết phải giải quyết chuyện này thế nào. Nếu giống Tô Vỹ Vỹ khác lớp thì tốt, đằng này các nàng lại ngồi cùng bàn, tương lai của bài kiểm tra toán sẽ đi về đâu?
Mãi đến h sáng mới trầm trọng chìm vào giấc ngủ, h sáng Hạ Tề Ngọc gõ cửa phòng gọi nàng thức dậy. Hạ Trọng Hiểu mở mắt nhìn trần nhà, hai quầng thâm chiếm hết nửa gương mặt, thất thểu như hồn ma vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
“Ây u, ngươi làm sao vậy?”
Hạ Tề Ngọc bị gương mặt nhếch nhác của đần muội muội do cho nhảy dựng lên, bắt lấy hai gò má phúng phính ra sức nhéo nhéo bóp bóp. Gò má Hạ Trọng Hiểu hơi xệ xuống đều do bị đa tỷ luân phiên bóp, công sức mát xa mặt trước khi ngủ đều đổ sông đổ biển.
“Lại xem phim sao? Ta nói với ngươi như thế nào?”
“Không có xem phim, ta tối qua ngủ không được.”
Kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, Hạ Trọng Hiểu gục mặt xuống bàn, ảm đạm mở miệng: “Ta vào trường sẽ ăn sau, để ta ngủ thêm một chút.”
Bốn càn nguyên đưa mắt nhìn nhau, không hiểu lý do gì khiến Hạ Trọng Hiểu đêm qua mất ngủ, lẽ nào điều hòa trong phòng chỉnh quá thấp?
Tranh thủ ăn uống cho xong rồi dẫn ấu muội còn đang mơ màng đến trường học, Hạ Tề Ngọc còn sợ nửa đường Hạ Trọng Hiểu ngủ gục rơi xuống xe đạp, lâu lâu phải ngoái đầu nhìn xem nàng có ngủ không. An toàn đến trường học, Hạ Trọng Hiểu hướng tỷ tỷ tạm biệt, mang theo tâm trạng lo lắng bước vào lớp.
Cận vệ hoàng gia đứng thẳng tắp trước cửa, thấy nàng vẫn thờ ơ như cũ, nhìn lướt qua còn tưởng là tượng sáp.
“Hiểu Hiểu.”
Kim Nhuận Ngọc đặt ngón trỏ lên môi, chỉ tay vào trong ngăn bàn của nàng.