Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

chương 41: đa lạp và lời tỏ tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đang đi dạo đột nhiên Uy Tử Cầm muốn đi vệ sinh nhưng Hạ Trọng Hiểu chờ mười phút vẫn chưa thấy về, đứng một chỗ có chút sốt ruột nên đến nhà vệ sinh xem thử. Đúng lúc này Doraemon ban nãy lại xuất hiện, bàn tay không có ngón tròn tròn béo mập đưa cho nàng hai con Doraemon nhồi bông.

Hạ Trọng Hiểu tâm tình nộ phóng, hướng Doraemon mỉm cười: “Tặng ta sao? Cảm ơn.”

Doraemon dang tay ra, ý tứ muốn ôm, Hạ Trọng Hiểu lập tức bước lên đón lấy cái ôm. Bất quá Doraemon này quá cao, nàng đầu vừa vặn giao tiếp với ngực, ngẩng đầu nhìn quả đầu to béo của nó.

“Tử Cầm, là ngươi sao?”

Quả nhiên nhận được cái gật đầu.

Hạ Trọng Hiểu khanh khách cười, càng ôm chặt Doraemon hơn, nàng đoán không sai, nhất định là Uy Tử Cầm bày trò chọc nàng vui vẻ. Doraemon cũng vòng tay ôm nàng lên cao, dùng cái đầu to của mình cọ cọ vào cổ nàng.

“Hắc! Nhột quá, Tử Cầm đừng cọ nữa.”

Được Uy Tử Cầm đặt đứng lên ghế miễn cưỡng cao hơn một cái đầu, Hạ Trọng Hiểu nâng đầu Doraemon lên, đập vào mắt là gương mặt thanh tú trắng trẻo của bạch kim cận vệ. Hiếm khi cao hơn Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu dùng hai tay đỡ mặt nàng, ở trên cái trán trơn bóng đặt một nụ hôn.

Uy Tử Cầm dang tay kéo nàng vào lòng, mềm nhẹ giọng nói mang khẩu âm Thổ Áo phát ra: “Hiểu Hiểu, ngươi còn chưa trả lời ta.”

“Hửm?” Hạ Trọng Hiểu tròn xoe mắt hạnh, khóe môi giương cao, toàn bộ gương mặt đều sáng bừng lên: “Còn muốn ta trả lời cái gì.”

Cả người đột nhiên bị kéo về phía trước, theo bản năng đưa tay bám vào người Uy Tử Cầm, cánh tay vừa vặn vòng qua cổ đối phương. Mắt đối mắt, hơi thở nóng rực phả lên mặt, gò má tức thì đỏ bừng như phát sốt.

“Trả lời thứ ta muốn nghe.”

“Chính là…” Nghiêng đầu tựa vào cằm của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu xấu hổ nhắm chặt mắt, lí nhí nói vào tai nàng: “Ta cũng thích ngươi.”

Phảng phất gió mát tháng ba tràn về sớm, hơi lạnh mùa đông một chút cũng không cảm nhận được. Bên cạnh là tiếng nói nhu nhuyễn của bạn cùng bàn, chớp cả trời đất đều như đang xoay chuyển, mừng rỡ đến mức đem nàng ôm lên cao quay một vòng.

“A! Tử Cầm! Đừng! Ta chóng mặt quá!”

Hạ Trọng Hiểu đánh mấy cái vào cánh tay Uy Tử Cầm, tức giận phồng to hai má bánh bao: “Ngươi cứ như hài tử ấy.”

“Ta chỉ là vui mừng quá, Hiểu Hiểu, hứa cùng ta quay về Thổ Áo.”

“Nói chuyện này có gấp quá không?” Hạ Trọng Hiểu kéo cánh tay đang ôm eo mình: “Còn chưa chính thức quen nhau được một ngày mà.”

Uy Tử Cầm phát hiện bản thân đúng là có chút vội vã, chuyện quay về Thổ Áo là sớm muộn, nàng không cần luôn miệng thúc giục Hạ Trọng Hiểu.

“Vậy…”

“Khoan đã.”

Ngăn cản gương mặt đang áp sát, Hạ Trọng Hiểu đằng hắng một tiếng, nghiêm túc đưa ra yêu cầu của mình: “Ngươi không được hôn khi ta chưa cho phép, ở trong lớp phải nghiêm túc, hơn nữa ôm ấp đều phải hạn chế lại. Dù sao trong trường ta cũng là càn nguyên để ngươi khác hoài nghi thì không tốt, nếu ngươi không làm theo ta sẽ bỏ mặc ngươi luôn!”

Uy Tử Cầm gật đầu liên tục hai cái: “Hảo, hảo, đều nghe theo ngươi.”

“Ở trước mặt chị ta cũng phải thu liễm lại!”

“Không phải nên ra mắt sao?”

Hạ Trọng Hiểu muốn cắn chết Uy Tử Cầm: “Chúng ta chỉ đang yêu đương, ra mắt cái gì, muốn cũng phải đợi thêm vài năm nữa.”

“Miễn ngươi không vứt bỏ ta là được.”

Câu nói này hình như có gì đó sai sai?

Một đại càn nguyên oán trạch một tiểu khôn trạch không nên vứt bỏ mình, đây là thể loại cẩu huyết gì a!?

Ném cho Uy Tử Cầm một cái liếc mắt sắc lẻm, dang tay ý bảo nàng mau ôm xuống, tiếp tục cùng nhau đi dạo trong khu vui chơi. Tầm khoảng h trưa quá nắng nóng, hai người rời khỏi khu vui chơi tìm một nơi tránh nắng.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán len, Hạ Trọng Hiểu sực nhớ nàng còn chưa đan khăn choàng mới cho đa tỷ, còn phải gửi cho gia gia nãi nãi. Mới bắt đầu vào đông nếu làm bây giờ thì vẫn còn kịp, năm nay đặc biệt đan thêm một cái cho Uy Tử Cầm.

Mùa đông là mùa tỏ tình mà.

Dừng xe ở trung tâm mua sắm, Uy Tử Cầm vẫn đeo túi xách Doraemon của Hạ Trọng Hiểu, cùng nàng đi vào trong dạo vài vòng tránh nắng. Ghé qua mấy cửa hàng len nhưng vẫn không ưng ý lắm, đành quay về cửa hàng gần nhà, từ lúc bắt đầu đan khăn choàng là đều mua len ở đó.

“Lại là ngươi sao?”

Nghe tiếng nói, Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn ra sau, là hai chị em họ Lưu lần trước gây sự với nàng. Lưu Hân quét mắt nhìn qua bên cạnh, phát hiện người lần trước tranh gối với các nàng, hẳn cũng là cận vệ hoàng gia nhưng lại không thấy Thổ Áo công chúa đâu cả.

Hạ Trọng Hiểu chán nản nhìn trời, cánh tay nàng vẫn chưa hết dấu đâu.

“Bộ dạng này của ngươi cũng quen biết được với cận vệ hoàng gia sao?” Lưu Sương trộm nhìn quay bạch kim cận vệ, càn nguyên ngoại quốc lớn lên xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên nàng gặp: “Mặc bộ váy tệ đi ra đường không thấy xấu hổ sao?”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Lưu Hân lúc này đột nhiên chạy qua ôm cứng cánh tay của Uy Tử Cầm: “Tiểu cận vệ, ngươi tên là gì a? Có bạn gái hay chưa, có muốn tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi không?”

Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, dứt khoát kéo Lưu Hân ra khỏi người Uy Tử Cầm: “Nàng tên gì liên quan đến ngươi sao?”

“Ngươi nho nhỏ cùng nghi cũng dám tranh với ta?”

Uy Tử Cầm khẽ liễm mắt, nàng là càn nguyên không thể tranh chấp với một cùng nghi, chủ động nắm tay Hạ Trọng Hiểu dẫn đi.

“Này, tiểu đồng học, ngươi nếu quen với ta thì học phí của ngươi ta sẽ lo hết toàn bộ.”

Bước chân cước bộ dừng lại, hơi nghiêng đầu, mớ tóc bạch kim lác đác rơi sau đầu: “Ta bộ dáng giống thiếu tiền sao?”

“Quen với người thành thục với tốt hơn là đồng học.” Lưu Sương uyển chuyển bước đến bên cạnh Uy Tử Cầm: “Học chung một lớp sau này chia tay rất khó nhìn mặt nhau, hơn nữa tiểu cô nương mới lớn nghịch ngợm ấu trĩ sẽ khiến ngươi đau đầu nha.”

Hạ Trọng Hiểu không dám tin hai tỷ muội họ Lưu dám nói ra mấy lời này, lẽ nào ở Cáp Á Lợi không có càn nguyên phải đến mức đi làm ‘trà xanh’ a?

Đáng tiếc cho Lưu Sương, nàng nói một câu quá dài Uy Tử Cầm hoàn toàn không thể nghe hiểu hết được, nhưng vì vấn đề thể diện nên chọn yên lặng. Đợi Lưu Sương nói xong lại kéo tay Hạ Trọng Hiểu rời đi, tránh chờ thêm một chút nữa hai tỷ muội họ Lưu lảm nhảm thêm mấy câu không thể nghe hiểu.

“Đừng đi theo ta.”

Lưu Hân Lưu Sương đưa mắt nhìn nhau, cũng không đi theo Uy Tử Cầm nữa, người ta đã lên tiếng đuổi không thể mặt dày mà bám đuôi nữa.

“Tử Cầm.”

Hạ Trọng Hiểu buồn bực quay lại nhìn vào bạn cùng bàn: “Bọn họ rất thích ngươi.”

Uy Tử Cầm rẽ vào một tiệm trà sữa, nhìn qua menu một lượt rồi cúi đầu nhìn bạn gái m bên cạnh: “Ngươi muốn uống cái gì?”

“Trà sữa khoai môn, ít ngọt, ít đá.”

Phát hiện có gì đó không đúng, Hạ Trọng Hiểu tức giận trừng mắt: “Ta nói ngươi không nghe sao?”

Bạn cùng bàn vẫn ung dung đứng order, xong rồi cầm hóa đơn đứng chờ nhận nước. Do chênh lệch chiều cao Hạ Trọng Hiểu mỗi lần nói chuyện đều phải ngẩng đầu lên, một chút thì mỏi cổ phải cúi thấp đầu nhìn mũi giày rồi lại ngẩng lên tranh cãi.

Uy Tử Cầm kéo ống quần rồi ngồm xổm xuống, từ phía dưới nhìn lên: “Không mỏi cổ nữa đi?”

Hạ Trọng Hiểu nâng chân đá một cái, lực đạo không lớn chỉ là muốn trút ủy khuất của mình: “Ngươi khi dễ ta.”

“Ta không để ý bọn họ là được rồi.” Uy Tử Cầm tựa cằm vào bụng Hạ Trọng Hiểu, chớp mắt ra vẻ đáng yêu: “Hiểu Hiểu đừng tức giận nữa, đến ôm ta đi.”

“Hứ.”

Mặc dù ngoài mặt vẫn giả vờ tức giận nhưng tay đã áp lên hai má Uy Tử Cầm lắc qua lắc lại, phụng phịu hờn dỗi một lúc mới đáp lại cái ôm của bạch kim cận vệ. Một đám người ngồi uống trà sữa nuốt không trôi rồi, có cần ra quán phát cẩu lương như vậy không?

===================

Khí lạnh của mùa đông cuối cùng cũng tràn về, người người ra đường đều quấn khăn len, nữ sinh bắt đầu đi mua len đan cho người trong mộng của mình một chiếc khăn choàng cổ. Có thể nói khăn choàng cổ là một lời tỏ tình thầm kín nữ sinh dành cho người mình mến mộ, nếu nam sinh tiếp nhận chính là đáp ứng lời tỏ tình của nữ sinh.

Hàng len gần nhà vào mùa đông náo nhiệt vô cùng, Hạ Trọng Hiểu cùng Ngô Mao đi mua len, sớm quen với cảnh tượng chen chúc ở đây.

“Ngươi mua nhiều vậy?” Ngô Mao nhìn rổ đựng len của khuê mật mà tá hỏa: “Mọi năm cũng chỉ mua ba cuộn lớn thôi mà.”

“Ta muốn phân màu ra, năm nào đa tỷ cũng dùng cùng một màu có chút nhàm chán.” Nhìn xuống rổ len chất đầy sáu bảy cuộn, Hạ Trọng Hiểu kéo khóe môi, hai mắt lấp lánh ấm áp: “Với lại để Tử Cầm dùng giống với chị thì bọn họ sẽ nghi ngờ.”

“Sao? Ngươi đan cho cận vệ khăn choàng sao?”

Hạ Trọng Hiểu gật gật đầu, tiếp tục ngước mắt nhìn kệ hàng đựng đủ loại đủ màu len khác nhau. Vừa vặn bắt gặp một cuộn màu xám khói, Hạ Trọng Hiểu nhanh tay bỏ vào giỏ, màu này làm khăn choàng cho Uy Tử Cầm rất thích hợp.

“Ngươi với nàng…”

“Ta đồng ý Tử Cầm rồi, bọn ta đang hẹn hò.”

“Không phải đùa chứ?” Ngô Mao đánh rơi cả cuộn len trên tay, trợn tròn mắt nhìn khuê mật bên cạnh: “Ngươi thật sự câu dẫn được cận vệ hoàng gia rồi sao? Hiểu Hiểu ngươi sao có thể may mắn như vậy chứ?”

“Bọn ta thật lòng yêu thích nhau, không có như ngươi nghĩ đâu.”

Sợ số len không đủ dùng, Hạ Trọng Hiểu chọn thêm vài cuộn, nếu dư nàng có thể làm mấy món thủ công đơn giản trang trí bàn học.

“Thế ngươi cùng cận vệ ở một chỗ có thể giúp ta trở thành bạn gái của công chúa không?”

Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười: “Ta làm sao có bản lĩnh lớn như vậy a? Trộm một cận vệ hoàng gia đã là kì tích rồi, không thể nào giúp ngươi trộm công chúa điện hạ được. Dù sao hoàng tộc có quy định nghiêm ngặt, không biết chừng cấm kết hôn khác dân tộc, ngươi Cáp Á Lợi nàng Thổ Áo, lẽ nào ngươi muốn cả đời làm bạn gái sao?”

Lời này quả nhiên đả động đến Ngô Mao, nghiêm túc suy nghĩ đúng là gả cho cận vệ vẫn đơn giản hơn gả cho công chúa điện hạ. Cũng không thể cả đời làm bạn gái vô danh vô phận, đành buông tha vị trí công nương Thổ Áo, vẫn nên tìm một tổng tài Cáp Á Lợi thích hợp hơn.

Mang số len ra quầy tính tiền, Hạ Trọng Hiểu tay xách nách mang một túi lớn len về nhà bắt đầu xắn tay vào đan khăn choàng.

Buổi tối bận rộn đan khăn thì phát hiện ngoài cửa xuất hiện bốn cái đầu, tựa hồ rất hài lòng với việc nàng đan khăn choàng mùa đông. Phát hiện ánh mắt của nàng, bốn người tự khắc đẩy cửa đi vào.

“Hiểu Hiểu đan khăn sao?” Hạ Vũ Thần nhìn nhi nữ đan khăn mà tâm nhuyễn thành bãi nước, hai mắt đỏ hoen mà nói: “Bảo bối mỗi năm đều đan có thấy mệt mỏi không?”

“Sao có thể, một năm chỉ đan có một lần, đa đa ngươi yên tâm, khăn này nhất định làm xong trước khi tuyết rơi.”

“Khác màu sao?” Hạ Phượng Vũ xem một lượt túi len của Hạ Trọng Hiểu, tò mò hỏi ấu muội đang bận rộn đan khăn: “Hiểu Hiểu, của chị hai là màu gì vậy?”

“Bí mật.”

Dứt khoát đem túi len giấu ra sau lưng, Hạ Trọng Hiểu bày ra dáng vẻ có chết cũng không khai. Bốn người đầu to như cái đấu, càng tò mò muốn biết rốt cuộc khăn choàng của mình có màu gì, bất quá dụ dỗ mãi mà Hiểu béo cũng không chịu nói ra.

Đành phải chờ khăn đan xong rồi mới được biết.

Vào lớp nghe một đám càn nguyên khoe khoang mình nhận được khăn của bạn gái, bao nhiêu người đỏ mắt ghen tỵ, cũng muốn thử cảm giác có người tỏ tình như thế nào. Mà Uy Tử Cầm cũng đang ngồi nghe bọn họ nói chuyện, thấy Hạ Trọng Hiểu vào lớp liền khẩn cấp tròn xoe mắt chờ mong bạn gái sẽ tặng khăn choàng cho mình.

“Hiểu Hiểu, khăn choàng của ta đâu?”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Ném cho Uy Tử Cầm một cái liếc mắt, đem balo đặt ngay ngắn trên bàn, đè thấp giọng nhắc nhở: “Đang ở trong lớp ngươi thu liễm một chút đi.”

Uy Tử Cầm nằm dài xuống bàn, đáng thương nắm tay áo của nàng kéo: “Ta muốn khăn choàng, ta lạnh sắp chết rồi.”

Bị dáng vẻ này của bạn cùng bàn đả động, Hạ Trọng Hiểu nhẹ nhàng tháo tay Uy Tử Cầm ra: “Yên tâm, ta có đan cho ngươi nhưng bây giờ vẫn chưa xong, đợi thêm vài ngày nữa có được không?”

Tức thì lấy lại được tinh thần, Uy Tử Cầm gật đầu liền hai cái, không biết xấu hổ nhích đến gần muốn ôm Hạ Trọng Hiểu. Bất quá âm mưu xấu xa đã bị phát hiện, Hạ Trọng Hiểu phát vào cánh tay nàng hai cái, còn không quên trừng trừng mắt nhắc nhở.

“Ta sẽ bỏ mặc ngươi đó.”

Uy Tử Cầm ủy khuất chun mũi, ngoan ngoãn thu tay lại: “Bạn gái không thương ta.”

Hiểu béo: “…”

Một đại càn nguyên vừa bị nàng bẻ gãy vừa bị nàng làm cho nhu nhược, rốt cuộc nàng gây ra nghiệt gì rồi?

“Tử Cầm, bài tập này…”

Vừa quay đầu xuống đã bắt gặp Uy Tử Cầm cười nói cùng với Hạ Trọng Hiểu, hai người tay chạm tay, thông qua ánh mắt phán đoán tình cảm hẳn không bình thường. Lạc Uyển khựng lại rất lâu, ngây người nhìn Hạ Trọng Hiểu, sao nàng có cảm giác Hiểu Hiểu khác với mọi ngày nhỉ?

“Hửm?” Uy Tử Cầm nghe gọi liền ngẩng đầu lên, lười nhác trả lời: “Bài tập nào cơ?”

Lạc Uyển nhanh chóng lấy lại nụ cười, đặt vở bài tập xuống bàn: “Phần này ngươi xem hình như có vấn đề.”

Hạ Trọng Hiểu cũng ghé mắt vào nhìn thử, chẳng nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, tròn mắt chờ mong bạn gái sẽ phát hiện ra. Nhưng Uy Tử Cầm đến cả mắt cũng chẳng buồn liếc, ở dưới bàn tìm cơ hội nắm tay nàng, ngón trỏ vuốt vuốt cọ cọ lòng bàn tay đầy thịt.

“Tử Cầm mau nhìn.”

“Không giải được thì có vấn đề, xem làm gì nữa.” Uy Tử Cầm tiếp tục giở trò lưu manh, đè thấp giọng nói với Hạ Trọng Hiểu: “Cuối tuần này lại đi nhé?”

“Không được, một tháng này cuối tuần nào cũng đi chơi, đa tỷ không chấp nhận đâu.”

“Vậy tan học chúng ta đi ôn bài đi.”

“Thật sự ôn bài sao? Ngươi toàn lợi dụng ôm ta.” Hạ Trọng Hiểu thì thầm vào tai của bạn cùng bàn: “Ngươi mau buông tay ra, A Uyển nhìn thấy bây giờ.”

“Tay ta lạnh cóng không cử động được.”

Hạ Trọng Hiểu suýt chút nhào đến ấn đầu Uy Tử Cầm vào ngăn bàn, đè nén kích động cố sức hít thở, được rồi nàng không cần tranh chấp với bạn gái của mình.

“Mau nghiêm túc trả lời A Uyển đi.”

Uy Tử Cầm miễn cưỡng nhìn vở bài tập trước mặt: “Sai đề rồi nên giải không ra.”

“Quả nhiên đề bài có vấn đề.” Lạc Uyển gượng gạo duy trì nụ cười: “Các ngươi cuối tuần có hẹn sao? Thảo nào Tử Cầm đến tìm ta lấy chìa khóa xe, còn không cần cận vệ đi theo.”

“Bọn ta hẹn hò.”

Hạ Trọng Hiểu nhìn xung quanh, cũng may là không có ai ngoài ba người các nàng nghe thấy: “Tử Cầm, đã nói ở trong lớp không được nói ra chuyện này.”

“A Uyển biết rõ mà.”

Lạc Uyển cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh, ý cười bắt đầu méo mó, gian nan kéo khóe môi không để nhìn quá gượng gạo. Càng nghĩ càng không thể hô hấp, hóa ra hai người đang hẹn hò, nàng còn ngây thơ cho rằng cuối tuần qua chỉ là đơn thuần đi dạo.

Làm gì có càn nguyên nào đơn thuần cùng khôn trạch đi dạo.

Hóa ra người thua cuộc vẫn là nàng…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio