Ngoài dự đoán của mọi người, đến sáng tình trạng dị ứng của Uy Tử Cầm chỉ giảm một chút, trên cánh tay trắng nõn vẫn lộ rõ những đốm đỏ chói mắt. Hạ Trọng Hiểu trong lòng áy náy muốn chết, thấy Uy Tử Cầm như vậy càng thêm quẩn bách, suốt buổi sáng nước mắt cứ đong đầy nhưng thủy chung không rơi xuống.
Uống thêm một viên thuốc đến trưa thì vết đỏ cũng lặn đi hết, mọi người vì chuyện này mà cả ngày chẳng chơi bời gì được, đành lên xe quay về thành phố trước khi trời tối. Ngô Mao nhờ vào gương mặt đẹp chen lên phía trên, ngồi ngang hàng ghế với Hạ Trọng Hiểu và Uy Tử Cầm, thân thiết đưa qua một chai nước.
“Tử Cầm ngươi uống nước cho mau lại sức.”
Cảm thấy vị trí công nương quá khó leo, Ngô Mao đành phải bám vào bạch kim mao cận vệ này, chí ít cũng có thể gả cho một gia đình công tước giàu có. Tự cảm thấy bản thân không có chỗ nào thua kém Hạ Trọng Hiểu, để Uy Tử Cầm suy nghĩ vài ngày có khi cảm thấy quen với người có bệnh công chúa quá khó khăn mà quay sang lấy lòng nàng.
Uy Tử Cầm thuận tay tiếp nhận chai nước, hướng Ngô Mao gật đầu. Mở xong nắp chai thì đưa qua cho Hạ Trọng Hiểu, nhưng lại nhận được cái phất tay của nàng.
“Ta say xe, nếu uống nước sẽ nôn.”
“Có nghiêm trọng không?”
Chồm người đến gần muốn kéo khẩu trang của Hạ Trọng Hiểu xuống lại bị nàng gạt đi: “Đừng, mùi xe khó chịu lắm.”
Đành đem nắp chai nước đóng lại cho vào balo, Uy Tử Cầm vỗ vỗ vào vai mình: “Dựa vào đây ngủ một giấc sẽ khỏe nhanh thôi.”
Hạ Trọng Hiểu chần chờ một chút cũng nghe theo dựa đầu vào vai Uy Tử Cầm, tìm một tư thế thoải mái cố dỗ mình vào giấc ngủ. Do đường đi xốc nảy nên chẳng thể ngủ nổi, Hạ Trọng Hiểu khó chịu cử động hai tay tê cứng, bụng thì không ngừng cồn cào làm phản.
“Khó chịu lắm sao?”
Miễn cưỡng gật đầu, nàng nhớ lúc đi rất tốt sao về lại khó khăn như vậy?
Uy Tử Cầm kéo Hạ Trọng Hiểu đến gần, thả ghế ngả ra sau thêm một đoạn, ở bên tai nàng nhỏ giọng dỗ vào giấc ngủ. Tay ôm Doraemon được tặng, chẳng mấy chốc đã chìm vào mộng đẹp.
Ở bên kia Ngô Mao nửa chữ cũng không chen vào được, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra lướt weibo gϊếŧ thời gian.
Ghê tởm, khôn trạch đều là một lũ ghê tởm!
Đến h tối xe dừng trước cổng trường, một số lớp đã về đứng đông nghẹt ở cổng. Xe các nàng về cũng không tính quá muộn, Hạ Trọng Hiểu ôm Doraemon mơ màng bước xuống xe, theo thói quen đảo mắt tìm ba vị tỷ tỷ nhà mình.
Đáng tiếc lại chẳng thấy ai cả, Hạ Trọng Hiểu mở điện thoại vào group chat xem thử, quả nhiên ba người vẫn chưa về tới nhà. Nhập một dòng tin nhắn phát vào group, nàng trước cùng Ngô Mao quay về nhà không cần ba người đến đón.
Uy Tử Cầm vốn định theo đoàn cận vệ trở về biệt thự nhưng thấy Hạ Trọng Hiểu vẫn đứng tại chỗ liền nói: “Hiểu Hiểu, chị ba chưa đến sao?”
Khóe môi Hạ Trọng Hiểu rút trừu, ngươi có thể gọi chị ba dễ dàng vậy sao?
“Bọn họ chưa về, ta và Mao Mao tính về nhà trước.”
Nghe xong, Uy Tử Cầm chủ động tách khỏi đoạn cận vệ, dùng tiếng Thổ Áo nói vài câu rồi tiến về phía Hạ Trọng Hiểu.
“Đường tối nguy hiểm lắm, ta đưa ngươi về nhà.”
“Có được không?” Trộm nhìn qua đội cận vệ thần sắc u ám sau lưng Uy Tử Cầm: “Coi chừng tối nay ngươi lại phải trực đêm.”
“Không sao, trực đêm thì trực đêm, có thể đưa bạn gái về nhà là phúc lợi của ta.”
Hạ Trọng Hiểu khanh khách cười, cũng không phản đối nữa, giao balo cho Uy Tử Cầm xách rồi cùng nhau đi bộ về nhà. Từ nhà nàng đến trường mất mười phút đạp xe, nếu đi bộ về nhà thì mất khoảng mười lăm đến hai mươi phút.
Ba người đi trên vỉa hè, xe chạy vùn vụt dưới lề đường, ánh đèn vàng nhu hòa phủ xuống thân thể. Hạ Trọng Hiểu đi ở đường phía trong, Uy Tử Cầm bên cạnh, và Ngô Mao thì đứng sát bên ngoài. Lẽ ra Uy Tử Cầm phải là người đứng ngoài cùng nhưng trong mắt nàng chỉ có an toàn của bạn gái nên đẩy Hạ Trọng Hiểu đi bên trong.
Ngô Mao bất đắc dĩ trở thành người thừa thải.
“Tử Cầm, nghe nói càn nguyên Thổ Áo rất thích chơi thể thao, vậy ngươi thích chơi gì nhất?”
Uy Tử Cầm nghiêng đầu nhìn qua Ngô Mao: “Dương cầm có tính là thể thao không?”
“Ngươi biết chơi dương cầm sao?”
Không chỉ Ngô Mao mà Hạ Trọng Hiểu cũng bị làm cho kinh ngạc, không nghĩ Uy Tử Cầm sẽ yêu thích nhạc khí. Bình thường chưa thấy qua càn nguyên chơi dương cầm, trong lòng Hạ Trọng Hiểu hiếu kỳ muốn chết, nếu ở giữa đường có đàn nhất định bắt bạn gái đàn thử một đoạn.
“Ta cũng biết chơi vĩ cầm, guitar, sáo trúc, saxophone.” Uy Tử Cầm kể xong liền xấu xa đến gần bạn gái: “Ngươi muốn nghe thử thì sau khi về Thổ Áo ta một lần biểu diễn hết cho ngươi xem.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi: “Làm sao ta có thể tin ngươi biết hết?”
“A Uyển có thể làm chứng cho ta, lão sư nói ta rất có thiên phú, một tháng làm hỏng nhạc cụ một lần.”
Phốc một tiếng, Hạ Trọng Hiểu cười đến chảy nước mắt, bây giờ nàng có thể hiểu lão sư nói thiên phú là muốn ám chỉ Uy Tử Cầm thường xuyên làm hỏng nhạc cụ. Loại thiên phú này nàng cũng có thể làm được, có khi còn làm tốt hơn bạn gái nữa nha.
“Ta mới không thèm.”
Uy Tử Cầm thả chậm bước bộ để Hạ Trọng Hiểu không cần sải chân quá dài, thoải mái hít vào buồng phổi bầu không khí ban đêm dễ chịu ở Cáp Á Lợi.
“Tử Cầm ngươi…” Đắn do rất lâu Hạ Trọng Hiểu mới dám lên tiếng hỏi: “Ta sợ ta không thể cùng ngươi quay về Thổ Áo, đa của ta ngươi cũng biết rồi, nàng chỉ có một mình ta là khôn trạch. Nếu ta rời nhà đến Thổ Áo nàng nhất định không đáp ứng, ngươi nói ta phải làm sao đây?”
Uy Tử Cầm mờ mịt dừng bước, bắt lấy hai vai của Hạ Trọng Hiểu bắt nàng đối diện với bản thân: “Ngươi phải cùng ta đi, ta muốn đưa ngươi đi gặp ngoại mẫu.”
“Nhưng mà…”
“Không cần sợ, Cáp Á Lợi ngoài mặt là nước độc lập nhưng là phiên thuộc nhiều năm của Thổ Áo, chỉ cần hoàng gia đứng ra nói một câu đa ngươi nhất định không thể làm gì được.”
“Ta không thể ích kỉ như vậy được.” Hạ Trọng Hiểu yếu ớt khoác tay Uy Tử Cầm, hàng mi thật dài rũ xuống: “Ta còn gia gia nãi nãi, nếu ta đi như vậy mọi người đều không vui vẻ. Hay là đợi thêm vài năm nữa, đợi ta vào đại học sẽ tìm cách đến Thổ Áo gặp ngươi có được không?”
“Ít nhất cũng hai năm nữa, ta đợi không được.”
“Hiện tại thì không được.”
Ngô Mao đảo mắt nhìn hai người rồi đột nhiên xen vào: “Hiểu Hiểu rất được gia gia nãi nãi yêu quý, nếu mà nàng đến Thổ Áo sợ là không dễ dàng. Cáp Á Lợi tuy là phiên thuộc nhưng cũng là một quốc gia độc lập trên danh nghĩa, nếu để một khôn trạch bị đưa ra khỏi địa phận quản lí của mình thì có chút không thỏa đáng. Tử Cầm ngươi hảo hảo suy nghĩ lại a, chờ thêm vài năm nữa các ngươi đều đã trưởng thành, biết đâu chừng xa cách một thời gian sẽ tốt hơn.”
Xa cách một thời gian, người ở Cáp Á Lợi người ở Thổ Áo, tránh không khỏi tình cảm cũng bị xa cách theo. Trong lòng Hạ Trọng Hiểu không rõ tư vị, chán nản cúi thấp đầu xuống, tâm tình tuột dốc thảm hại.
Nhưng Uy Tử Cầm lại chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ: “Hiểu Hiểu, ngươi cảm thấy khó mở miệng thì ta giúp ngươi nói chuyện này. Ta còn có thể đáp ứng ngươi mỗi tháng đều về thăm nhà, lễ tết thì đi gặp gia gia nãi nãi của ngươi. Điều kiện ở Thổ Áo tốt hơn Cáp Á Lợi rất nhiều, đa ngươi nhất định sẽ suy nghĩ cho ngươi, nếu được ta có để tỷ tỷ ngươi cùng đi theo chúng ta.”
“Cũng không thể cả nhà đều qua Thổ Áo được.” Hạ Trọng Hiểu càng nghĩ càng không thông suốt, quẫn bách muốn tránh mặt Uy Tử Cầm: “Hay là ngươi ở lại Cáp Á Lợi thêm vài năm có được không?”
“Vậy thì không được, ta chỉ đến đây thể hiện giao hảo hai nước, hết thời hạn phải quay về hoàng cung.”
“Chuyện này…”
“Hiểu Hiểu đừng hoảng.” Uy Tử Cầm chủ động vươn tay kéo Hạ Trọng Hiểu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng hai cái: “Chuyện đến Thổ Áo ta đã an bài xong rồi, giấy tờ nhập học của ngươi cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần ngươi đi theo ta đến Thổ Áo mà thôi. Nghe lời ta đi, đến Thổ Áo vẫn tốt hơn ở lại Cáp Á Lợi, có bao nhiêu người muốn đi còn không được. Ta sẵn sàng gặp đa ngươi nói chuyện, để cả nhà ngươi cùng chúng ta đi, thế nào?”
“T-Ta, ta vẫn sợ.”
“Không sao, không sao, chúng ta đi một bước tính một bước được không?”
Uy Tử Cầm kiên nhẫn dỗ dành một lúc Hạ Trọng Hiểu cũng thỏa hiệp, nàng trước tìm thời cơ nói với đa đa, nếu không được sẽ nhờ bạn gái lên tiếng. Trường hợp xấu nhất chỉ có thể mỗi người mỗi nơi chờ vài năm sau đủ trưởng thành mới tính đến chuyện ở bên nhau.
Tiễn Ngô Mao về nhà trước, hai người mới cùng nhau về nhà Hạ Trọng Hiểu. Đứng trước cửa, ánh đèn ấm áp đổ xuống mặt đường, bóng lưng kéo dài không thấy điểm dừng.
“Ta vào nhà đây, ngươi cũng về sớm đi.”
Uy Tử Cầm trầm mặc rất lâu rồi mở miệng: “Hiểu Hiểu, ngươi phải đi cùng ta.”
Đem lưng tì vào cửa, Hạ Trọng Hiểu bối rối gật đầu: “Ân, ta sẽ cố gắng.”
Người đối diện ba bước biến hai chạy đến đem nàng ôm ghì vào lòng, ở trên cái trán trơn bóng đặt một nụ hôn: “Ta thích ngươi.”
Ngẩng đầu lên chỉ thấy một đôi hắc mâu phảng phất tia kim sắc mê hoặc, Hạ Trọng Hiểu thoáng run rẩy, mím chặt môi gật đầu thay cho câu trả lời. Uy Tử Cầm hài lòng thả tay ra để nàng đi vào nhà, dáng người cao gầy đứng dưới ánh đèn đường càng thêm cô độc.
Hạ Trọng Hiểu đẩy cửa tiến vào, hướng Uy Tử Cầm vẫy vẫy tay tạm biệt rồi mới đóng cửa lại.
=================
Vượt qua bài kiểm tra cuối kì, mọi người mang tâm trạng vui sướng chuẩn bị nghỉ hè. Còn Hạ Trọng Hiểu thì căng thẳng muốn chết, suy nghĩ làm sao nói với đa đa chuyện đến Thổ Áo cùng Uy Tử Cầm. Biết trước kết quả sẽ là cái lắc đầu, nhưng nàng vẫn không thể làm gì khác, nàng thật tâm muốn cùng Uy Tử Cầm đến Thổ Áo học tập.
Điều kiện ở Thổ Áo tốt hơn Cáp Á Lợi, đến siêu cường đế quốc học nàng sẽ có tương lai sáng lạn gấp mấy lần.
Uy Tử Cầm biết rõ lo nghĩ của bạn gái năm lần bảy lượt chủ động đề nghị đến nhà nói chuyện nhưng Hạ Trọng Hiểu liên tục khước từ. Thà rằng nàng mở miệng nói vẫn tốt hơn thông qua một càn nguyên, đa đa còn không đuổi nàng ra khỏi nhà mới là lạ.
Mang tâm trạng chán nản quay về nhà, trong lúc ăn cơm Hạ Trọng Hiểu đắn đo cắn đầu đũa, lấy hết dũng khí mở miệng.
“Đa, ngươi thấy…”
Đại tỷ không đúng lúc lên tiếng cắt ngang lời nàng: “Hiểu Hiểu, ngươi đừng cắn đũa nữa, có gì thả đũa xuống rồi nói chuyện.”
“Ngươi lại muốn có Doraemon sao?” Hạ Tề Ngọc gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai: “Không phải mấy ngày trước mới mua rồi à, là sản phẩm của Thổ Áo số lượng có hạn đó.”
“Nhắc đến Thổ Áo mới nhớ, hình như công chúa Thổ Áo chuẩn bị về nước rồi. Lớp các ngươi có tổ chức tiệc chia tay hay không?”
“Cũng có…” Hạ Trọng Hiểu khó khăn mở miệng: “Bọn ta định hẹn nhau ăn uống sau hôm bế giảng.”
“Có gặp gỡ cũng phải có chia tay, ngươi đừng nghĩ trong lòng quá nhiều.” Hạ Phượng Vũ gắp vào chén đần muội muội một quả trứng: “Ngươi thân thiết với bọn họ là tốt, nhưng không cần phải quá luyến tiếc, có thể giữ liên lạc nhiều năm sau gặp lại làm bạn cũng được.”
“T-Ta muốn…” Lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, Hạ Trọng Hiểu đành cúi đầu thở dài: “Ta biết rồi, bọn ta sẽ giữ liên lạc.”
“Ăn cơm đi rồi lên phòng nghỉ ngơi.”
Suốt bữa cơm Hạ Trọng Hiểu ăn không thấy vị, quay về phòng nhìn điện thoại đến ngây người. Xem ra phải nhờ Uy Tử Cầm giúp nàng nói với đa đa, bằng không chuyện đi Thổ Áo sẽ không thể diễn ra.
Đúng lúc này điện thoại đột nhiên reo lên, Hạ Trọng Hiểu nhìn dãy số lạ đến ngây người, hình như không phải số điện thoại ở Cáp Á Lợi.
“Xin hỏi…”
[Hạ Trọng Hiểu Hạ tiểu thư có phải hay không?]
“À, vâng, không biết tiền bối là?”
[Ta là hoàng hậu Thổ Áo.]
Hạ Trọng Hiểu từ trên giường ngồi bật dậy, hoảng hốt dùng hai tay đỡ lấy điện thoại: “Xin lỗi, không biết hoàng hậu gọi ta là có việc gì?”
[Ngày mai h sáng gặp ở địa chỉ này, mong Hạ tiểu thư đến đúng giờ.]
Không để Hạ Trọng Hiểu kịp tiếp thu thì phía bên kia đã cúp máy, tim vẫn còn binh binh đập vang.
Rốt cuộc Thổ Áo hoàng hậu tìm nàng để làm gì?
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng đích thân Thổ Áo hoàng hậu mời thì không thể không đi. Mang theo lo lắng chìm vào giấc ngủ, sáng sớm h đã thức dậy thay đổi quần áo, nói dối là hẹn với Ngô Mao mà lặng lẽ đến chỗ hẹn.
Đến chỗ hẹn trước nửa tiếng, Hạ Trọng Hiểu căng thẳng siết đến váy hoa nhăn nhúm, cố sức hít thở để bình tĩnh trở lại. Đúng giờ hẹn một người phụ nữ đi vào, theo sau còn có hai cận vệ hoàng gia, Hạ Trọng Hiểu chủ động đứng lên không dám nhìn thẳng vào nữ nhân cao quý kia.
“Hạ tiểu thư ngồi xuống đi.” Thổ Áo hoàng hậu đặt túi xách đắt tiền lên bàn, hướng Hạ Trọng Hiểu kéo khóe môi: “Đợi lâu rồi nhỉ cô gái nhỏ?”
“Cũng không lâu lắm.”
“Chúng ta chào hỏi trước nhé, ta là Bella Navarro, hoàng hậu Thổ Áo.”
Một cỗ khí thế vương giả tỏa ra khiến người khác không rét mà run, Hạ Trọng Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt mở miệng: “T-Ta là Hạ Trọng Hiểu, là đồng học của công chúa điện hạ.”
“Ta biết, ngươi còn lại bạn gái của nàng.”
“Không có!” Hạ Trọng Hiểu có đánh chết cũng không dám nhận bừa: “Ta với công chúa hoàn toàn không có chuyện gì hết, ta với nàng là trong sạch.”
Nếu Uy Tử Cầm có mặt ở đây không đem bàn hất ngược lên mới là lạ.
“Không phải sao?” Thổ Áo hoàng hậu kéo áo choàng lông lên một đoạn, ngờ vực mở miệng: “Sao ta nghe báo Freya đang quen với một cô gái Cáp Á Lợi tên là Hạ Trọng Hiểu?”
“Hình như có hiểu lầm rồi, ta không phải bạn gái của A Uyển.”
“A Uyển? Ngươi nói Lạc Uyển sao?”
Hạ Trọng Hiểu gật đầu như giã tỏi, còn sợ nói linh tinh sẽ khiến hoàng hậu không vui. Cũng may nàng không có ý nghĩ trèo cao, bằng không lần này thật sự thảm rồi.
“Lạc Uyển không phải công chúa Thổ Áo.” Khóe môi Bella nhấc cao, lãnh liệt phun ra từng chữ: “Công chúa Thổ Áo là Freya Navarro, Uy Tử Cầm.”
Tựa hồ nghe thấy ngũ lôi oanh đỉnh, thần sắc trở nên cứng nhắc, Hạ Trọng Hiểu còn cho rằng bản thân nghe nhầm nhưng không dám hỏi lại. Đột nhiên công chúa điện hạ biến thành cận vệ, cận vệ lại là công chúa, đầu óc nàng lập tức kẹt cứng không thể suy nghĩ được gì nữa.