Đứng trước cửa phòng giáo viên rất lâu, Hạ Trọng Hiểu đắn đo một lúc vẫn chọn đẩy cửa đi vào, đảo mắt khắp nơi tìm Đồng lão sư chủ nhiệm nàng năm ngoái. Vừa vặn thấy lão sư ngồi ở gần cửa sổ thưởng thức cà phê sáng, cố tình tăng nhanh bước chân đến trước mặt nàng.
“Lão sư.”
Đồng Kiều Mẫn thấy nàng ngày nghỉ xuất hiện ở trường không khỏi nghi hoặc, vội đặt tách cà phê xuống bục cửa sổ: “Ngươi hết bệnh rồi à? Sao rồi, có tốt hơn chút nào chưa?”
“Ta tốt lên nhiều rồi, đa tạ lão sư quan tâm. Bất quá có chuyện này ta muốn nói với ngươi…” Mím mím môi, Hạ Trọng Hiểu lấy hết dũng khí khom lưng cúi đầu nói to: “Lão sư, xin lỗi, ta không phải càn nguyên, ta là khôn trạch!”
Hai mắt Đồng Kiều Mẫn mở to như nắp chai, trong lúc hoảng hốt đã không chú ý hất đổ tách cà phê ở bên cạnh. Trong phòng giáo viên cũng có vài người bên trong, nghe xong đồng loạt đứng hình, mắt to trừng mắt nhỏ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“N-Ngươi nói cái gì a? Ta nghe không rõ, ngươi nói lại một lần nữa.”
“Xin lỗi lão sư, là ta tự mình sửa hồ sơ thành càn nguyên để có cơ hội học ở Nhất Phương. Ta thật ra là khôn trạch, nhưng ta thật sự rất cố gắng, xin lão sư cho ta được đường hoàng học ở Nhất Phương.”
Đồng Kiều Mẫn tay chân lạnh toát, nhìn nho nhỏ học sinh trước mặt, không dám tin lại là khôn trạch?
“Khoan đã, chuyện này ta không tự mình quyết định được. Chúng ta lên gặp hiệu trưởng, cái này, được rồi, ta biết ngươi nỗ lực ra sao, nhưng chuyện này vẫn cần phía trên thông qua.”
Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay, run rẩy gật đầu, nhấc chân đi theo lão sư đến phòng hiệu trưởng. Suốt đường đi Đồng Kiều Mẫn không ngừng liếc mắt ra sau lưng, đầu đặc như hồ dán, đứa nhỏ này là khôn trạch sao nàng không hề phát hiện ra nhỉ?
Đem sự tình kể rõ với hiệu trưởng, lão gia tử cũng không dám tin là thật, tìm một nữ giáo viên là cùng nghi giúp Hạ Trọng Hiểu kiểm tra một lần nữa. Lát sau nữ giáo viên bàng hoàng tiến ra, hướng hiệu trưởng gật đầu, ngụ ý Hạ Trọng Hiểu đúng là khôn trạch.
“Ngươi có biết sửa đổi hồ sơ là tội gì không hả?” Hiệu trưởng nghiêm mặt quát: “Không thể chỉ vì ngươi là khôn trạch mà muốn tùy ý làm càn, hồ sơ sai sót không được phép nhập học, năm sau ngươi hãy đến cao trung khác mà học tập đi.”
Hạ Trọng Hiểu đầu cúi thấp, yếu ớt mở miệng: “Ta khảo thí được điểm, càn nguyên thi cùng ta có người chỉ đạt điểm. Chỉ vì ta là khôn trạch mà mọi nỗ lực của ta đều là vô nghĩa, ta cũng chỉ muốn được học cao trung như càn nguyên, tại sao lại không cho ta học?”
“Nhất Phương không cấm khôn trạch nhập học.”
“Nhưng chưa từng có khôn trạch nào học ở Nhất Phương!” Hạ Trọng Hiểu cứng rắn ngẩng đầu đối chất với lão hiệu trưởng: “Chỉ cần trong hồ sơ xuất hiện hai chữ khôn trạch liền bị loại, các ngươi ở trước mặt mọi người đều nói sẽ cho cơ hội công bình học tập. Nhưng chỉ vì ta là khôn trạch mà không thể học, liệu cái gì gọi là công bình? Cái gì gọi là cơ hội? Đối với các ngươi chỉ là ba năm cao trung nhưng với ta là cả cuộc đời, không học cao trung ta sẽ không thể vào đại học, đến cả cơ hội làm việc mình thích cũng không có.”
Đồng Kiều Mẫn trong lòng đột nhiên hổ thẹn, đã từng có lần nàng khinh thường khôn trạch không đủ sức lực lại còn yếu ớt phụ thuộc. Nhưng thấy đứa nhỏ này kiên quyết học cao trung mà làm ra chuyện sửa hồ sơ tày đình như vậy, không những không đáng trách còn rất đáng thương.
“Hiệu trưởng, bộ phận tuyển sinh của chúng ta không ít lần gạt cùng nghi và khôn trạch rồi.”
Hiệu trưởng chột dạ, nhưng vẫn không thể vì một khôn trạch mà phá hủy quy tắc nhà trường: “Ngươi có thể học ở chỗ khác.”
“Ta học ở Nhất Phương mới có điều kiện phát triển.”
“Hiệu trưởng! Ngươi phải công bình!!”
Địa lý lão sư và Sử học lão sư đột nhiên xông vào phòng hiệu trưởng, đối với học sinh có năng khiếu xã hội cao như Hạ Trọng Hiểu tất nhiên không thể bỏ qua.
“Nàng là khôn trạch thì làm sao? Nếu không bởi vì chúng ta hà khắc thì nàng có cần phải sửa hồ sơ để nhập học hay không? Tất cả đều do chúng ta bức nàng, một đứa nhỏ hiếu học như vậy các ngươi cũng nhẫn tâm vứt bỏ. Hiệu trưởng, chúng ta là người dạy học, đáng nhẽ bất kì ai cũng phải đào tạo, nhưng lại vì thể diện mà chỉ nhận đào tào càn nguyên. Lẽ nào khôn trạch thì không cần phải học hành sao? Khôn trạch phải chịu ngu dốt suốt cả đời hay sao?”
“Ta cảm thấy Hiểu Hiểu phấn đấu không thua kém càn nguyên, nàng vượt qua cả bài loại trừ chính vì nàng có năng lực. Hiệu trưởng, chúng ta không có quyền tước đoạt cơ hội học tập của khôn trạch, còn phải tạo điều kiện thật tốt cho nàng phát huy thế mạnh của mình.”
Hiệu trưởng đáng thương bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lúng túng lau mưa xuân trên mặt, nữ nhân đúng là sinh vật đáng sợ nhất thế giới.
“Nhất Phương là trường thuộc quản lý của chính phủ, nếu phía trên không duyệt vậy thì chúng ta không thể làm gì khác rồi.”
Đồng Kiều Mẫn chống tay xuống bàn, nghiêm túc dụ dỗ hiệu trưởng: “Vậy thì ngài viết một lá đơn xúc động vào, nói vì muốn tạo điều kiện cho khôn trạch học tập mà hội đồng trường cố tình giả mạo hồ sơ. Sau đó thì chúng ta cùng nhau nhận lỗi, không thể vì Hiểu Hiểu muốn học tập mà bắt nàng chịu kỉ luật ở phía trên.”
“Nhưng sẽ ảnh hưởng thể diện của trường học.”
Sử học lão sư nêu ra chủ ý: “Vậy chúng ta kí tên, nếu cả hội đồng trường đều kí vậy thì lá đơn này phiền hiệu trưởng viết rồi.”
Hiệu trưởng bối rối lau mồ hôi, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Tin tức vừa đưa ra, hội đồng trường một phen chấn động, không tin trong trường lại có một khôn trạch vì muốn tiếp tục học mà dám làm giả hồ sơ. Bất quá khi nghe Đồng Kiều Mẫn thuật lại, chẳng ai nói ai thẳng thắn kí vào đơn gửi lên chính phủ, cuối cùng chỉ thiếu mỗi chữ kí của hiệu trưởng.
Trước sức ép của hội đồng trường, lão hiệu trưởng chỉ có thể đóng mộc vào, gấp rút gửi lên chính phủ chờ phê duyệt.
Thời gian chờ câu trả lời là mười hai ngày, thời gian này Hạ Trọng Hiểu đều cầu nguyện mong rằng có thể được chính phủ chấp thuận cho học ở Nhất Phương. Bằng không mọi nỗ lực suốt năm qua của nàng đều là lãng phí, thậm chí còn liên lụy lão sư cả trường chịu phạt.
Nhưng tin tức phát ra rộng hơn Hạ Trọng Hiểu nghĩ, lá đơn của hiệu trưởng đến tay Bộ trưởng Bộ giáo dục. Nghe nói Bộ trưởng đọc xong đều khóc ròng ròng, chính tay đưa đến chỗ Thủ tướng chính phủ.
Cuối cùng lá đơn xuất hiện khắp báo giới, gây một cơn chấn động dữ dội trong nền giáo dục Cáp Á Lợi. Việc ngăn cản khôn trạch học cao trung đã gây ra không ít tranh cãi, lá đơn này đúng lúc xuất hiện như châm dầu vào lửa khiến mọi thứ bùng cháy dữ dội. Làn sóng ủng hộ Nhất Phương càng thêm mạnh mẽ, kiên quyết muốn để Hạ Trọng Hiểu lưu lại trường học, bảo đảm quyền phát triển và học tập của khôn trạch.
Thủ tướng chính phủ đích thân lên tiếng xin lỗi và cam kết sẽ tạo điều kiện tốt nhất để khôn trạch có thể học tập và phát triển giống như càn nguyên. Thậm chí báo giới còn muốn đến ghi hình nhưng đều bị Hạ Trọng Hiểu khước từ, nàng muốn giữ cuộc sống bình lặng này đến suốt cuộc đời.
Hạ Trọng Hiểu trở thành khôn trạch duy nhất học tại Nhất Phương, lớp học riêng biệt, lão sư đều là cùng nghi, môn học chủ yếu là khoa học xã hội. Rất nhiều càn nguyên biết tin muốn chạy đến xem khôn trạch ‘sống’ có dáng vẻ như thế nào đều bị đội bảo an của trường đuổi về.
Tuy cách biệt với càn nguyên nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn giữ liên lạc với Kim Nhuận Ngọc. Đối với chuyện nàng là khôn trạch, Kim Nhuận Ngọc vẫn chưa thể tiếp thu, mỗi lần gặp mặt đều cố hít lấy hít để kiểm tra thử xem nàng có phải khôn trạch không.
“Hóa ra Tử Cầm năm đó cướp đi không phải một cùng nghi Cáp Á Lợi mà là khôn trạch Cáp Á Lợi.”
Nghe nhắc đến Uy Tử Cầm, vẻ mặt Hạ Trọng Hiểu biến thành gượng gạo, chủ động đổi sang đề tài khác: “Ngươi dạo này ở lớp thế nào rồi?”
“Cũng ổn, muốn biết ngươi một mình một lớp có gì khó khăn không.”
“Một mình một lớp cũng không tồi, không hiểu gì lão sư tại chỗ giải đáp, bọn họ đều rất tôn trọng ý kiến của ta.”
Kim Nhuận Ngọc khuấy khuấy ly nước trên bàn: “Ngươi thì tốt rồi, tính toán thế nào đây? Nghe nói chị ngươi đỗ cao khảo rồi, là học ngành gì vậy?”
“Chị hai của ta ban đầu có chủ ý làm phi công nhưng lại sợ làm ngành này khó tìm được người yêu nên chọn tiếp viên hàng không. Mỗi ngày bay lượn là mục tiêu của nàng, hơn nữa ngoại ngữ của nàng cũng tốt, học ngành này cũng không sợ bị làm khó.”
“Ngươi đúng là có nhiều chị, thế chị ba của ngươi thì sao?”
“Nàng học y, làm một tiên sinh.” Hạ Trọng Hiểu hồi tưởng lại màn trò chuyện tối qua: “Còn Tề Ngọc thì vẫn chưa quyết định, đang phân vân giữa giáo viên và kiến trúc.”
“Thế còn ngươi?”
Giống như ăn trộm sợ bị người ta bắt quả tang, lén lút nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Ngươi không được nói với người khác đâu đấy, chị ta mà biết nhất định sẽ phản đối.”
Kim Nhuận Ngọc cũng bị nàng làm cho căng thẳng theo: “Ngươi rốt cuộc học ngành gì? Chẳng lẽ tính chế tạo bom nguyên tử một phát nổ chết Uy Tử Cầm?”
“Nổ cái đầu ngươi, đã nói đừng nhắc đến nàng trước mặt ta!”
Cười cười hai tiếng lấy lòng: “Đùa thôi mà, ngươi mau nói ta tò mò muốn chết.”
Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, ngoắc tay bảo Kim Nhuận Ngọc đưa tai đến gần. Kim Nhuận Ngọc cũng ngoan ngoãn đưa tai đến, chưa kịp nghe Hạ Trọng Hiểu nói gì thì vành tai đã bị vặn ngược ra sau.
“A u! Đau! Hiểu béo ngươi làm cái gì vậy?”
“Nói cho ngươi khác nào nói cho cả thế giới cùng biết, ngươi tốt nhất khống chế cái miệng mình đừng ở trước mặt ta nói lung tung nữa.”
Buông tha cho vành tai đáng thương của Kim Nhuận Ngọc, bạn cùng lớp năm ngoái ôm tai suýt xoa không ngừng.
“Ngươi càng lúc càng hung dữ, ta mới không thèm nghe ngươi nói.”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, đem tiền đặt lên bàn: “Hai lần trước ngươi trả rồi lần này đến ta, đừng có tranh nữa, ta có việc đi trước đây.”
-----------------------------------
Suốt thời gian cao trung Hạ Trọng Hiểu thường độc lai độc vãng, cũng chẳng có mối tình thanh xuân động lòng người nào. Cảm thấy như vậy không tồi, mặc dù thường bị càn nguyên tập kích quấy rầy nhưng đều bị bảo an và tỷ tỷ dọn sạch sẽ, nàng cũng coi như chẳng có gì đáng để bận tâm.
Kết thúc năm học, nhị tỷ Hạ Ly Cơ bước vào phòng thi cao khảo. Trong lòng Hạ Trọng Hiểu biết chắc nhị tỷ sẽ đỗ, nàng vì muốn vào đại học Lưu Hoa mà nỗ lực không ngừng, nhất định lão thiên gia sẽ không phụ lòng.
Đúng như dự đoán của mọi người, Hạ Ly Cơ đỗ vào đại học danh giá Lưu Hoa, là thí sinh có điểm cao nhất của khoa. Nhận giấy báo trúng tuyển phải di chuyển đến kí túc xá, do đường đi từ trường đến nhà rất xa không thể mỗi ngày đều phải chạy đi chạy lại được.
Hạ Trọng Hiểu chủ động giúp nhị tỷ xếp quần áo vào vali, tiện thể nhét một con Doraemon vào: “Chị ba, ngươi đi nhớ phải gọi điện cho ta thường xuyên, năm sau ta cũng sẽ vào đại học Tế Nam ở gần khu trường ngươi.”
“Vậy phải nỗ lực lên có biết không?” Hạ Ly Cơ xoa đầu ấu muội, hiền hòa mỉm cười: “Mà ngươi vẫn chưa nói vào Tế Nam để học chuyên ngành gì.”
“Từ từ các ngươi cũng biết thôi.”
Đem nắp vali đóng lại, Hạ Trọng Hiểu hài lòng nhảy xuống giường, kiểm tra xem còn thiếu cái gì hay không.
“Chị, tối nay ta ngủ ở đây.”
“Được thôi.”
Hạ Tề Ngọc liếc mắt nhìn qua, lẩm ba lẩm bẩm: “Nặng như heo còn muốn chui vào ngủ cùng.”
Gối Doraemon chuẩn xác bay thẳng vào mặt nàng!
Ngủ cùng hai tỷ tỷ một đêm, sáng sớm phải tiễn nhị tỷ rời nhà đến kí túc xá, trong lòng càng quyết tâm phải đỗ vào Tế Nam để ở gần tỷ tỷ.
“Ngươi vào Tế Nam?”
Hạ Trọng Hiểu mờ mịt nhìn qua Hạ Tề Ngọc: “Phải nha.”
“Vậy ta cũng vào Tế Nam.”
Chỉ để lại một câu như vậy, Hạ Tề Ngọc nhét hai tay vào túi áo khoác rồi leo lên xe đạp. Hạ Trọng Hiểu trong lòng đắc ý, một phát nhảy lên xe đạp, đưa tay nhéo nhéo bụng nàng.
“Hắc, ngươi lo lắng cho ta!”
“Nói nhiều, còn nhéo ta sẽ ném ngươi xuống xe.”
“Hắc, không dám~”
Thấm thoát cũng đến lúc Hạ Trọng Hiểu chuẩn bị tham gia cao khảo, Hạ gia lo lắng gửi đồ ăn lên để nàng tẩm bổ, cũng khuyên nàng cố gắng là tốt nhưng đừng để lao lực. Người người ôn thi gầy như que tăm còn Hạ Trọng Hiểu ôn thi vài tháng đã béo muốn lăn, đáng thương lau chùi nước mắt, nàng sắp thành con heo béo rồi.
Buổi chiều Hạ Trọng Hiểu bị lão sư gọi gặp riêng, đem phiếu nguyện vọng đặt trước mặt nàng.
“Hiểu Hiểu ngươi xác định? Truyền thông báo chí là ngành long xà hỗn tạp, ta khuyên ngươi nên chuyển ngành làm các công việc nhẹ nhàng hợp với khôn trạch.”
“Ta chính là thích làm báo chí, chỉ có làm báo chí ta mới có tiếng nói. Lão sư, ta muốn thay mặt khôn trạch cả nước nói lên tiếng nói của chính mình, đòi lại công bằng cho khôn trạch.”
Lão sư bị nàng nói cho cứng họng, vạn bất đắc dĩ mà nói: “Ngươi không thay đổi?”
“Ta sẽ không thay đổi.”
“Vậy thì tốt, lão sư chúc ngươi may mắn.”
Hạ Trọng Hiểu còn nghĩ lão sư sẽ khiển trách thêm mấy câu bắt nàng đổi nguyện vọng, nhưng xem ra không phải như vậy, vui mừng quay về lớp tiếp tục ôn thi. Phía Hạ Tề Ngọc cũng ra quyết định học quản trị kinh doanh ở đại học Tế Nam, đi con đường ngược lại với dự tính ban đầu.
Thử dò hỏi mấy lần nhưng đần muội muội cũng không chịu khai báo, Hạ Tề Ngọc và đa đa thử gọi lên cho lão sư cũng chẳng có ích gì, lão sư đã bị nha đầu kia mua chuộc mất rồi.
Thời điểm đứng trước cửa phòng thi, Hạ Trọng Hiểu phát hiện có một khôn trạch khác cùng thi với nàng. Nhưng cô nương này học ở cao trung phổ thông chẳng có gì nổi bật, thành tích so với nàng cũng kém xa. Toàn bộ điểm thi hơn hai ngàn thí sinh chỉ có hai khôn trạch đủ biết con đường này các nàng đi không dễ dàng.
Nữ sinh kia tên gọi Đào Minh Ngư, làn da hơi ngâm nhẹ đặc trưng của vùng biển, khác biệt với da thịt như sương như tuyết của Hạ Trọng Hiểu. Dáng người không cao không thấp, hai vai thon gọn đều màu, tóc dài loăn xoăn như hải tảo xõa tung sau lưng.
Thấy Hạ Trọng Hiểu, Đào Minh Ngư đột nhiên hừ một tiếng: “Đại tiểu thư không biết tốt xấu, vào phòng thi ta cho ngươi biết thế nào là cao đẳng khôn trạch.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Nàng nhớ mình không có chọc giận nữ sinh này a.
Cảm thấy Đào Minh Ngư không có thiện ý, Hạ Trọng Hiểu cũng không cùng nàng nói chuyện, ngoan ngoãn đứng ở một góc ôn lại bài học. Đợi chuông vang lên liền nhét tài liệu vào balo, nhanh chóng đứng xếp hàng theo tên, nàng đứng trước Đào Minh Ngư.
Giám thị phòng thi bước đến, thấy hai người liền cười tươi nói: “Khôn trạch chỉ có hai em, thật sự lợi hại, cố gắng lên nhé!”
Hạ Trọng Hiểu phấn khởi gật đầu, ôm quyết tâm phải đỗ vào Tế Nam.