Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

chương 61: tái ngộ đa lạp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường quay về kí túc xá, Hạ Trọng Hiểu vô tình nhìn thấy một người đặc biệt quen mắt. Nhưng nghĩ mãi chẳng biết đã gặp ở đâu, chậm chạp đến gần hơn để quan sát. Có vẻ như phát hiện nàng đang nhìn nên người kia vừa vặn ngẩng đầu lên, hướng nàng nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh dương quang.

Mễ Nguyên và A Linh không biết xấu hổ thét lên: “Đẹp quá đi mất! Hiểu Hiểu! Người đó là ai vậy? Bạn gái thứ tư của ngươi sao?”

Hạ Trọng Hiểu thần sắc ngưng trọng, mím chặt môi dưới, quay sang Mễ Nguyên và A Linh nói: “Các ngươi về phòng trước đi, ta có chuyện riêng.”

Phát hiện sắc mặt Hạ Trọng Hiểu không tốt, Mễ Nguyên đưa mắt nhìn A Linh, hai người không ai nói ai đều tự quay về kí túc xá trước. Nửa đường vẫn quay đầu lại nhìn, hai mắt hấp háy sáng, Hiểu Hiểu quả nhiên có số hưởng, lốp dự phòng thứ tư cũng đẹp đến như vậy.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Hạ Trọng Hiểu xoay người bước đi, người kia cũng nhanh chóng đi theo phía sau. Hai người đến trước con đường gần bãi giữ xe mới dừng lại, ở đây trong giờ học tương đối vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá rơi xào xạt.

“A Uyển, ngươi đến từ lúc nào vậy?”

Lạc Uyển kéo khóe môi, nửa đùa nửa thật nói: “Ta tưởng ngươi đã quên ta rồi.”

Hạ Trọng Hiểu không có tâm tư đùa giỡn, Lạc Uyển đến Cáp Á Lợi vậy thì Uy Tử Cầm nhất định cũng sẽ đến. Càng nghĩ càng hoảng hốt, bàn tay siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm, có đánh chết nàng cũng không mong được gặp lại vào thời điểm này.

“Hiểu Hiểu, ta đến báo tin cho ngươi.” Lạc Uyển thu hồi dáng vẻ cợt nhã ban nãy, nghiêm giọng mở miệng nhắc nhở: “Freya đang trên đường đến Cáp Á Lợi, lần này là hoàng hậu đặc biệt đề cử, ta thật sự không kịp trở tay. Ban đầu kế hoạch sẽ là vương tử Frick đến nhưng đột nhiên hoàng hậu thay đổi quyết định, ta cũng không biết sẽ có chuyện này đến khi thống lĩnh yêu cầu bọn ta đến Cáp Á Lợi trước để kiểm tra tình hình.”

“Vậy thì sao?”

Dáng vẻ kiên cường giả tạo này của nàng khiến Lạc Uyển trong lòng vạn phần khó chịu: “Hiểu Hiểu, ngươi tốt nhất nên tránh mặt Freya, nàng không giống như bốn năm trước nữa đâu. Mấy năm nay công chúa xem ta như cái gai trong mắt, nếu biết ngươi học ở đây ta sợ nàng sẽ làm hại ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu đầu thủy chung cúi thấp nhìn mũi giày, hít lại hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình: “Nàng có thể làm gì ta? Đánh chết ta hay là nói ta không biết liêm sỉ đeo bám nàng? Dù sao danh tiếng của ta ở Tế Nam cũng không tốt, thêm hai ba cái tin đồn cũng chẳng sao.”

“Nhưng ta sợ Freya sẽ…”

“Được rồi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, cũng cảm ơn ngươi đã báo tin cho ta. Nhưng sau này không cần làm như vậy ta, ta tự khắc biết phải làm gì mới đúng.”

Hai vai Lạc Uyển yếu ớt buông thõng, chậm rì rì gật đầu: “Ta hiểu rồi, ngươi bảo trọng, lần này Freya sẽ học ở Bắc Sơn ngay gần với trường của ngươi. Cho nên ra vào phải đặc biệt cẩn thận, cần gì có thể tìm ta.”

“Vậy tạm biệt, ta phải về phòng rồi.”

Lạc Uyển cũng không mở miệng níu giữ, đưa mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu càng đi càng xa khuất tầm mắt.

Lại nói đến Hạ Trọng Hiểu mang tâm trạng tệ hại quay về kí túc xá, không nói không rằng leo lên giường đắp chăn đi ngủ. Bạn cùng phòng đầu to như cái đấu, ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau không biết nàng xảy ra chuyện gì.

Cả đêm Hạ Trọng Hiểu vô pháp ngủ được, trằn trọc xoay chuyển qua lại, bên tai là tiếng thở đều đặn của bạn cùng phòng. Rất nhanh thôi Uy Tử Cầm sẽ chuyển đến Bắc Sơn, các nàng một khi chạm mặt nhau thì phải xử lý thế nào? Lúc đó Uy Tử Cầm sẽ phản ứng ra sao? Ban đầu lựa chọn đến Tế Nam liệu có đúng đắn?

Một đống câu hỏi lẩn quẩn trong đầu khiến Hạ Trọng Hiểu mệt đến muốn bỏ mọi thứ quay về nhà với đa đa. Chẳng biết đêm đó làm sao Hạ Trọng Hiểu thiếp đi, tỉnh lại bởi tiếng la hét trễ học của A Linh, đầu óc đau nhức mông lung.

Khó khăn chống tay đứng dậy, Hạ Trọng Hiểu nhìn lịch học trên đầu giường, sáng nay nàng không có tiết. Lần nữa nằm xuống giường, đầu óc được dịp quay cuồng, mệt mỏi nhắm mắt lại cố dỗ mình vào giấc ngủ.

“Hiểu Hiểu sao thế?”

Mễ Nguyên đặt tay lên trán nàng, tay còn lại áp lên trán mình: “Không có sốt, tối qua không ngủ sao?”

“Ta hơi mệt muốn ngủ thêm, các ngươi đi rồi giúp ta đóng cửa.”

“Được thôi, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Hạ Trọng Hiểu yếu ớt gật đầu, lần nữa vùi mặt vào chăn chìm đắm trong mộng đẹp. Một lần này ngủ đến tối mới tỉnh lại, Hạ Trọng Hiểu nghe tiếng điện thoại reo liên tục, vung tay với lấy điện thoại đặt ở đầu giường.

“Tề Ngọc?”

[Ngươi hôm nay ở đâu vậy, sao ta gọi ngươi không nghe máy?]

“Ta ở trong kí túc xá, hôm nay mệt quá ngủ đến bây giờ mới dậy.”

Hạ Tề Ngọc nén tiếng thở dài: [Ngươi có phải nghe tin tức đó rồi không?]

“Tin tức?” Hạ Trọng Hiểu xoa mi tâm ngồi dậy, yếu ớt thì thầm: “Ta mới dậy chưa nghe tin gì cả.”

[Công chúa Thổ Áo đến Bắc Sơn giao lưu, ta nghĩ ngươi biết tin này rồi.]

“Ân, ta biết rồi.”

Chống đỡ mệt mỏi bước xuống giường, với tay lấy quần áo và khăn sạch chuẩn bị tắm rửa.

[Ngươi biết nên mới đổ bệnh?]

“Không, ta cảm thấy hơi mệt mỏi nên mới ngủ cả ngày. Được rồi, ta phải tắm rửa, tắt máy trước đây.”

[Nhớ mở nước nóng.]

Nói xong Hạ Tề Ngọc mới chịu tắt máy, Hạ Trọng Hiểu đặt lại điện thoại trên bàn, chân trần đi vào trong nhà tắm. Điều chỉnh nhiệt độ ấm rồi vặn nước thật mạnh, quần áo chưa kịp cởi được dịp ướt sũng, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà lạnh băng băng.

Hai mắt chậm chạp nhắm nghiền, lại vặn mạnh thêm, mớ tóc dài ướt đẫm vén ngược ra sau đầu. Từ từ đem quần áo trên người cởi xuống đặt vào rổ, đầu hơi ngửa lên, nước nóng xối ướt mặt.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Hạ Trọng Hiểu không dám tắm quá lâu, nhanh chóng lấy khăn sạch lau khô người rồi thay đồ đi ra ngoài. Bạn cùng phòng vẫn chưa về, Hạ Trọng Hiểu cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt đành ra ngoài hành lang đi dạo. Đem cả người dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, tâm tình dần dần hòa hoãn.

Có lẽ nàng nên quen dần với những chuyện như thế này.

Ngắm trăng một lúc thì quay về phòng lấy đồ ăn vặt ra lót dạ, theo thói quen gọi điện về nhà cho đa đa. Hai đa nữ nói chuyện một lúc thì bạn học cũng về, Hạ Trọng Hiểu đành phải lên tiếng tạm biệt đa đa.

“Không ngờ lần này đúng là công chúa Freya đến Cáp Á Lợi.” Mễ Nguyên thả người lên giường, mệt mỏi xoa bóp hai vai đau nhức: “Công chúa Freya đến Cáp Á Lợi hai lần, không biết hoàng hậu có âm mưu gì, ta còn tưởng có cơ hội gặp vương tử Frick trong truyền thuyết.”

“Vương tử Frick là quả trứng vàng trong tay hoàng hậu dễ gì mà cho phép vương tử đến Cáp Á Lợi chúng ta. Dù sao công chúa hay vương tử cũng được, nghe nói công chúa Freya sẽ học ở Bắc Sơn, chúng ta có thể ngày ngày nhìn thấy công chúa điện hạ rồi.”

Mễ Nguyên bĩu môi cười nhạo: “Ngươi muốn nhìn là có thể nhìn sao? Đừng nói chuyện cười chứ, bên cạnh công chúa có cả một rừng cận vệ hoàng gia, ngươi muốn từ xa xa nhìn tới còn khó đấy.”

“Cận vệ hoàng gia cũng tốt, đều là người lớn lên trong phủ công tước, lấy một người có thể trở thành phu nhân công tước rồi.”

Hạ Trọng Hiểu nghe xong câu này đột nhiên bật cười, năm đó nàng cũng suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy bản thân thật sự quá ấu trĩ rồi.

“Hiểu Hiểu ngươi cười cái gì a?” A Linh không hài lòng nhăn mặt: “Bọn ta không phải khôn trạch như ngươi, đáng tiếc, có khi cửa cận vệ cũng không vào được.”

“Ai nói ta có thể vào? Nói đúng hơn khôn trạch cả Cáp Á Lợi cũng không có tư cách. Thổ Áo là siêu cường đế quốc, thành viên hoàng gia không huyết thống trong sạch cũng lớn lên trong gia đình danh giá, sao có thể để ý đến khôn trạch của một nước phiên thuộc. Ta khuyên các ngươi đừng mơ mộng nữa, cửa hoàng gia dù cho có mở sẵn một khe hở chúng ta cũng không chen vào được.”

Mấy lời này nói xong bạn cùng phòng ảo não thở dài, mộng đẹp tan vỡ đành quay về với hiện thực ngày mai phải lên lớp. Mọi người nhanh chóng thu dọn rồi về giường ngủ, Hạ Trọng Hiểu ngủ cả ngày còn tưởng không thể ngủ nữa, nào ngờ vừa ngả lưng đã tìm Chu lão gia tán gẫu.

Sáng sớm tỉnh dậy tinh thần đặc biệt tốt, Hạ Trọng Hiểu quay về lớp học thì nhận được tin đội hoàng gia Thổ Áo đã đến sân trường. Nghe tin này giống như bị ma rượt mà cắm đầu trốn ở trong nhà vệ sinh tầng hai, mặc dù không biết mình trốn để làm gì nhưng mà tránh mặt vẫn tốt hơn. Run rẩy ngồi trên bồn cầu, tay vuốt ve điện thoại sắp hết pin, căng thẳng dỏng tai nghe tình hình bên ngoài.

Phải hai tiếng sau Hạ Trọng Hiểu mới không nghe thấy tiếng kèn trống inh ỏi, chậm chạp đẩy cửa ra rón rén di chuyển đến hành lang, từ trên cao nhìn xuống khuôn viên trường. Quả nhiên đoàn hộ tống công chúa đã rời đi, công chúa cũng đã quay về kí túc xá nghỉ ngơi. Lúc này mới dám vuốt ngực thở phào, chậm chạp tìm đường về lớp học của mình.

Giáo sư thấy nàng thập thò ngoài cửa có chút bất khả tư nghị: “Hạ đồng học, ngươi làm cái gì ở ngoài đó vậy?”

Hạ Trọng Hiểu giật mình, lúng túng nở nụ cười, nhanh chóng đi vào lớp học. Cũng may không có công chúa Thổ Áo ở đây, an tâm ngồi xuống bên cạnh A Linh, bắt đầu lấy tập sách ra.

“Ban nãy các ngươi có thấy rõ không a?” A Linh chỉ tay vào điện thoại của mình, cố gắng phóng to ra hết cỡ: “Tức chết ta, hình chụp kém muốn chết!”

“Công chúa Freya đúng là xinh đẹp, mấy học tỷ chen phía trước hét muốn hỏng lỗ tai, ta còn chẳng chụp được mấy tấm đã bị bắt xóa rồi.”

Dạ Ngữ Lâm ở bên cạnh hai má đỏ bừng ủng hộ: “Công chúa Freya là con lai Thổ Áo và Ba Lạc Tân tất nhiên sẽ xinh đẹp hơn các thành viên hoàng gia khác.”

“Ui, không biết ai ban đầu kiên quyết không đi xem công chúa. Thế nào, công chúa rất đẹp đi, Ngữ Lâm đồng học có phải thích công chúa rồi?”

Bị A Linh trêu chọc, Dạ Ngữ Lâm không giận trái lại còn vui vẻ mỉm cười: “Ta nào dám, kia là công chúa Thổ Áo đó, chúng ta không tranh nổi đâu.”

Mễ Nguyên phẩy phẩy tay phản bác: “Thật là, thích thôi thì có làm sao? Cũng đâu bắt công chúa cưới chúng ta về Thổ Áo, coi như an ủi cũng tốt.”

Ngồi bên cạnh Hạ Trọng Hiểu nghe không sót một chữ, mắt thủy chung nhìn quyển sách trên bàn, bất đắc dĩ kéo khóe môi. Nàng cần gì phải thương tâm, rõ ràng người bị lừa gạt là nàng, ngươi chịu tổn thương cũng là nàng. Tình đầu có đẹp đẽ hơn cũng phải tan vỡ, huống chi người kia chỉ muốn đùa giỡn nàng. Vô thức siết chặt trang sách, nàng không thể tiếp tục yếu đuối như vậy nữa, tất cả mọi thứ đều đã kết thúc rồi.

Tan học, Hạ Trọng Hiểu một mình thất thần đi trên hành lang, đồng học đi vụt qua nàng nhanh như thoi đưa. Đầu óc vẫn lâng lâng tại chín tầng mây vẫn chưa đáp xuống, vô thức bước nhanh xuống canteen, bụng nàng bắt đầu biểu tình rồi.

Vừa vặn ngã rẽ phía trước xuất hiện một thân ảnh sải từng bước chân dài, mớ tóc bạch kim hỗn loạn ở sau đầu. Đi theo còn có rất nhiều cận vệ mặc vest đen chỉnh tề, bên hông giắt súng, mắt đeo kính đen, khí thế đặc biệt lớn.

Hạ Trọng Hiểu trợn trắng mắt, hoảng hốt dựa vào cột, nâng túi xách che chắn trước mặt. Rõ ràng không muốn gặp vẫn chạm mặt, có thể nào bớt xui xẻo hơn không?

Bạch kim công chúa nhanh chóng bước qua, tóc dài bay lượn trong gió, lặng lẽ lướt qua như người xa lạ. Một đám cùng nghi phấn khởi hét lớn, đuổi theo phía sau bạch kim công chúa đòi xin chữ kí.

Tóc đen nhẹ nhàng cọ sát gò má, Hạ Trọng Hiểu tầm mắt rơi xuống mũi giày, cõi lòng một trận rét lạnh. Lấy hết dũng khí quay đầu nhìn lại, Uy Tử Cầm cũng đã đi rất xa, bàn tay vô thức siết lại thành đấm.

Là ngươi vứt bỏ ta, ta không cần phải chột dạ.

Hạ Trọng Hiểu buông túi xách xuống, tăng nhanh bước chân đi xuống canteen.

Tiếng la hét huyên náo hoàn toàn không có điểm dừng, dù cho Hạ Trọng Hiểu đi đâu cũng nghe bàn tán về công chúa Thổ Áo. Thậm chí tin tức trên diễn đàn cũng không còn nhắc đến nàng hay Thẩm Thiên Thu nữa. Công chúa Thổ Áo xuất hiện khiến toàn bộ trường đại học chấn động, nữ sinh máu mũi chảy ròng ròng, cầu được leo lên giường hoàng thất.

Đến cả lúc ăn trưa cũng không yên, Hạ Trọng Hiểu vốn đang bàn bạc với Dạ Ngữ Lâm về đối tượng phỏng vấn lại nghe tiếng hét thất thanh ngoài cửa. Hạ Trọng Hiểu không giống hai lần trước trốn tránh, dù sao nàng không thể trốn được cả đời. Mở miệng định nói tiếp thì Dạ Ngữ Lâm đối diện sớm thần hồn điên đảo, mắt dán chặt vào bạch kim công chúa đang đi vào canteen.

Được rồi, nàng sức hút kém!

Hạ Trọng Hiểu buông tha cuộc trò chuyện, cúi đầu chuyên chú xử lý bữa trưa của mình. Tiếng bước chân càng lúc càng thưa thớt, tiếng la hét cũng yên bặt, Hạ Trọng Hiểu trong lòng đinh ninh Uy Tử Cầm đã đi rồi, thoải mái hút một ngụm sữa.

Đột nhiên phát hiện bầu không khí có chút bất ổn, Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên nhìn thử, đập vào mắt là đôi chân dài miên man không điểm dừng.

“Ách?”

Sữa trong miệng suýt chút phun ra ngoài, quẫn bách nuốt nhanh xuống cổ họng, nhíu chặt chân mày nhìn bạch kim mao công chúa đứng ở trước mặt.

“Còn tưởng là ai.” Uy Tử Cầm từ trên lãnh liệt nhìn xuống: “Đồng học, lâu rồi không gặp.”

Bàn tay vô thức siết chặt hộp sữa đã uống rỗng, Hạ Trọng Hiểu cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên đáp: “Công chúa, đã lâu không gặp.”

Toàn canteen muốn bùng nổ, Hạ đồng học từng gặp qua công chúa điện hạ?!

Uy Tử Cầm đột nhiên kề mặt đến gần, tỉ mỉ quan sát một lần: “Không đúng, hình như nhận nhầm người rồi, xin lỗi.”

Một tiếng phốc vang lên, vài người lén lút chen miệng cười nhạo, hóa ra Hạ đồng học chỉ là đang thấy sang bắt quàng làm họ. Còn chờ xem Hạ Trọng Hiểu xấu hổ nhưng đáng tiếc lại không có, chỉ thấy nàng đứng lên dọn dẹp đồ ăn của mình rồi đi lướt qua công chúa Thổ Áo.

Hạ Trọng Hiểu không có tâm tư đùa giỡn với ấu hài, mặc kệ Uy Tử Cầm muốn giở trò gì, dù sao gặp cũng đã gặp rồi, công chúa cũng không thể rút súng bắn chết nàng.

Mặt Lạc Uyển căng cứng, đến khi Hạ Trọng Hiểu rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Trộm quan sát sắc mặt của Uy Tử Cầm, quả nhiên khó coi đến cực điểm, trong lòng lộp bộp mấy tiếng.

“Iva Pedersen.”

Ngực một trận quặn thắt đau nhói, run rẩy rời khỏi chỗ đứng, cung cung kính kính khom lưng: “Điện hạ có gì căn dặn?”

Uy Tử Cầm quét mắt nhìn Lạc Uyển từ trên xuống dưới, lạnh lẽo mở miệng: “Việc dọn dẹp phiền ngươi làm giúp vậy.”

Có cho mười cái mạng Lạc Uyển cũng không dám lắc đầu: “Tuân mệnh.”

“Đêm nay các ngươi nghỉ ngơi đi, để Iva thay các ngươi canh gác.”

Đội cận vệ đặc biệt khó xử, hết nhìn công chúa lại nhìn Pedersen, xem ra tiểu cận vệ này lại chọc giận công chúa điện hạ rồi.

“Tuân mệnh.”

Uy Tử Cầm xoay người rời khỏi canteen, quét mắt nhìn nữ sinh vẫn còn run rẩy ôm ngực ngồi cùng bàn với Hạ Trọng Hiểu.

“Ngươi tên gì?”

Dạ Ngữ Lâm thụ sủng nhược kinh, cuống quít mở miệng: “Ta là Dạ Ngữ Lâm, là sinh viên Tế Nam chuyên ngành truyền thông báo chí.”

“Ân.”

Chỉ hỏi một câu, Uy Tử Cầm lại tiếp tục bước đi, canteen trở về yên tĩnh ban đầu. Riêng Dạ Ngữ Lâm vẫn run rẩy ôm ngực, phấn khích đến hai mắt hoen đỏ, không ngờ đến cuối cùng sao chiếu mệnh của nàng cũng phát sáng rồi.

===================

Bán xin chúc mọi người một năm mới nhiều sức khỏe, nhiều niềm vui, nhiều may mắn, nhiều thuận lợi, nhiều thành công nhaaaaa️

Có nên đăng thêm chương theo lịch không ta??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio