Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

chương 19: thiệp mời trong đêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trang Noãn Thần không hề uốn tóc, lúc còn đi học đến bây giờ đi làm cô luôn để tóc dài, cứ cách hai tuần cô sẽ đến tiệm tóc để hấp dầu một lần, dưới sự chăm sóc chu đáo thì tóc cô rất đẹp, mềm mượt óng ả.

Cho nên khi thợ cắt tóc chạm đến tóc cô đều kinh ngạc, vẻ mặt tán dương, ‘Tóc chị đẹp quá, tôi cũng không nỡ cắt.”

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm thợ cắt tóc qua gương, lòng hơi sợ hãi, “Anh không muốn cắt tóc cho tôi à?”

Đây là tiệm tóc chị Mai thường lui tới, nghe nói thợ cắt tóc ở đây đã từng nhận giải thưởng quốc tế, lúc đầu cô nghĩ người nổi tiếng như vậy sẽ ăn mặc lòe loẹt, chỉ muốn mang tất cả kiểu tóc lên đầu mình, nhưng lúc nhìn thấy người này mới phát hiện, chân nhân đúng là bất lộ tướng, nếu không phải trước đó chị Mai miêu tả một loạt ‘chiến công hiển hách’ của anh ta, Trang Noãn Thần nhất định sẽ không xem vị trẻ tuổi ăn vận thoải mái, đầu tóc tinh tươm này thành ngôi sao trong miệng của chị Mai.

Anh ta nghe vậy liền cười, “Không có, tôi sẽ không cắt cho chị kiểu tóc như chị Mục Mai đâu, rất lạnh lùng cứng nhắc, Mục Mai không chịu nghe tôi khuyên, tuy tôi đã khuyên chị ấy giữ lại tóc rất nhiều lần rồi.”

Anh này có thâm niên trong nghề, tối thiểu sẽ thiết kế ra kiểu tóc phù hợp nhất với khuôn mặt của khách hàng, loại người thế này đối với Trang Noãn Thần là người thích hợp nhất, cũng tiện nhất.

Chị Mai ngồi bên cạnh cười không thành tiếng, rút điếu thuốc ra châm, hương khói lượn lờ.

“Gương mặt của chị rất chuẩn, cho nên không cần cân nhắc đến vấn đề dùng kiểu tóc để chỉnh sửa khuôn mặt, thực ra tôi cảm thấy chị để tóc dài chấm vai, rồi uốn xoăn nhẹ phần đuôi đơn giản thôi là ổn, thứ nhất sắc diện sẽ thu hút, thứ hai có vẻ nhẹ nhàng, quan trọng nhất là có thể thể hiện được sự nữ tính độc lập giỏi giang đồng thời có chút dịu dàng, chị để tóc dài trông có vẻ giống con gái nhà lành, cắt ngắn thì rất lạnh lùng cao ngạo, phụ nữ quá mạnh mẽ hay quá yếu đuối đều không hay.”

Trang Noãn Thần nhìn chính mình trong gương, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mái tóc như rong biển, óng ả chói mắt. Cắn chặt răng gật đầu một cái, “Được, nghe lời anh vậy.”

Anh ta mỉm cười, chiếc kéo nhanh chóng bay múa.

Tóc rơi rụng, ba ngàn sợi phiền não cứ như vậy rơi xuống đất.

Làm tóc xong, chị Mai kéo Trang Noãn Thần đi vào trung tâm mua sắm, các thương hiệu độc quyền về sản phẩm giới hạn số lượng, cả buổi chiều lượn lờ mua sắm từ Yến Toa đến Quốc Mậu. Không có người phụ nữ nào có thể từ chối quần áo đẹp, cũng như không có người phụ nữ nào bẩm sinh không thích ăn ngọt, đương nhiên, ngoại trừ người muốn giảm cân.

Trang Noãn Thần không thích hàng hiệu lắm, nhưng một câu nói của chị Mai như thể khai sáng cô, cô hiện giờ làm ở Vạn Tuyên, tiếp xúc với khách hàng là công việc hàng đầu, khi thành tích công việc dốc sức mà làm không người không biết không người không hiểu thì phải nhờ vào hiệu ứng ăn mặc, hành hiệu mặc vào người xưa giờ không phải mặc vào cho mình xem, đạo lý này càng phổ biến hơn trong giới này.

Đương nhiên cũng không cần mặc nhiều hàng hiệu quá, nếu không mặc ra ngoài sẽ buồn cười như thành cây thông nô en. Phụ nữ muốn lợi dụng hàng hiệu, thì bên trong tủ đồ của bạn có thể có một trăm bộ bán ở lề đường nhưng nhất định phải có một chiếc váy và áo khoác cao cấp; bạn có thể mua vô số túi xách, mỗi ngày đổi một túi cũng chẳng ai quản bạn, nhưng trong tay nhất định phải có ít nhất một món chính hãng; bạn có thể mang dép lê đi siêu thị, nhưng nhất định phải có một đôi giày cao gót để đi dự tiệc, mà đôi giày cao gót này nhất định phải sang trọng.

Chị Mai ra sức biến Trang Noãn Thần thành một phụ nữ quyến rũ, tay siết chặt tấm thẻ ngân hàng, Trang Noãn Thần cũng dần dần thả lỏng, thử đồ từ tiệm này đến tiệm khác.

Muốn tìm quần áo theo phong cách của mình, vừa phù hợp hình tượng thân phận, kết quả là, những loại váy áo bình thường hay những chiếc đầm công chúa đáng yêu liền bị đánh rớt, Trang Noãn Thần đa số chọn những thiết kế tao nhã, mặc ở trường hợp nào cũng không có vẻ quá lố.

Màn đêm buông xuống, đèn nê ông thắp sáng phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh.

Thời điểm Giang Mạc Viễn lái xe đến, cô và chị Mai đều tay xách nách mang, chị Mai thấy có người đến đón cô liền lái xe đi trước.

Cô ngồi ở bồn hoa, túi lớn túi nhỏ đặt ở ven đường, đợi khi Giang Mạc Viễn xuống xe đi đến thực sự bị hết hồ, đứng ở trước mặt cô đánh giá hồi lâu.

Trang Noãn Thần bị anh nhìn đến mất tự nhiên, nếu không phải hiện giờ xe cô không chạy được, nếu hiện tại không phải là giờ cao điểm cô tuyệt đối không cần anh đến đón. Cụp hàng mi dài, bất giác vuốt tóc, lúc này mới nhớ đến mình đã thay đổi kiểu tóc, trong lòng bất an nói thầm, cô chỉ là đổi kiểu tóc thôi mà, đâu cần dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn cô chứ.

Tuy chỉ là ý niệm trong đầu, nhưng trong lòng luôn có chút không yên, kiểu tóc này của cô không quá khó coi chứ?

“Nghĩ sao mà lại cắt tóc?” Thật lâu sau anh mới lên tiếng, giọng thản nhiên. Hiển nhiên so với nhưng chiếc túi xếp thành hình chữ V dưới chân cô, anh càng chú ý tóc cô hơn.

“À, không có gì, chỉ là muốn cắt tóc, tóc dài rất phiền.” Cô cắn môi.

Giang Mạc Viễn không nói gì nữa, nhưng cũng không có hành động gì. Cô cảm thấy kỳ lạ, ngước lên nhìn anh, có một thoáng giống như nhìn thấy ngôi sao lướt qua đáy mắt anh.

“Không… không khó coi quá chứ?” Nhất thời, trong lòng thực sự không để ý, cô vốn sợ anh lại khẩn cấp muốn nghe được đáp án từ anh.

Môi Giang Mạc Viễn khẽ mấp máy, như đang cười lại như không, tiếng nói lạc xuống đầu cô, “Đẹp lắm.” Cô trong đêm thấy khoan khoái như ngậm một viên kẹo bạc hà, đêm đen làm anh như một làn gió mát lạnh, hoặc như một khối ngọc trong suốt, vốn đã trơn bóng, trải qua mài dũa làm càng sáng đến hoa mắt.

Hóa ra, cô có thể đẹp hơn à.

Cô hơi giật mình, có lẽ không ngờ anh sẽ vui lòng khen ngợi như vậy, hai ngày nay anh không tốt như thế khi ở cùng nhau.

“Sau này giữ kiểu tóc này đi.” Giang Mạc Viễn không nhịn được đưa tay sờ đầu cô, tiếng nói trầm ấm có chút yêu chiều.

Lúc này đây cô không tránh né, hương thơm dễ chịu xộc vào hô hấp của cô, là cô nghĩ nhiều rồi ư?

“Đều là em mua à?” Lúc này đây anh mới dời mắt xuống đống túi ở dưới chân, biết cô lâu như vậy mà anh chưa từng nhìn thấy cô mua sắm thứ gì nhiều đến thế.

Trang Noãn Thần ngửa đầu nhìn anh rồi gật nhẹ.

“Quần áo?”

“Còn có giày và túi xách.” Cô trả lời chi tiết.

Giang Mạc Viễn xách hết tất cả các túi lên, nói, “Rất khó được em dần chuyển thành phụ nữ bình thường.”

Tiếng nói nhẹ nhàng nghe vào như trêu đùa, Trang Noãn Thần đang xoa mắt cá chân không để ý đến thái độ của anh nhưng cũng đáp lại không nể nang, “Anh biết chuyển biến của một người là phải trả cái giá lớn thế nào không?”

Sống lưng Giang Mạc Viễn cứng đờ, dừng bước quay lại nhìn cô.

Cô thản nhiên bước đến, “Đừng hiểu lầm, em là ám chỉ phương diện tiền bạc.” Tuy có một thoáng muốn làm anh lúng túng, nhưng cô không có lá gan lớn để cố ý chọc giận anh.

Giang Mạc Viễn nghe vậy thì vẻ lạnh lùng trong mắt lúc này mới vơi bớt.

“Tiền trong thẻ của anh đều bị em cà hết, đây là giá lớn.” Nhét tấm thẻ vào túi anh xong, cô đi về hướng xe.

Ánh trắng kéo dài bóng lưng cô, hòa tan ở trong đáy mắt anh, bên môi bất giác nở nụ cười.

Sau khi dùng xong cơm tối, chị giúp việc dọn dẹp nhà ăn, Trang Noãn Thần trong phòng để đồ cắt hết mác của quần áo chuẩn bị mang đến tiệm giặt ủi, Giang Mạc Viễn ở thư phòng không biết giải quyết chuyện gì, vẫn không thấy anh ra ngoài.

Lát sau, người giúp việc gõ cửa đi vào, cung kính nhìn Trang Noãn Thần, “Cô, có người tìm cô.”

“À, người ở tiệm giặt ủi phải không? Chị mang số đồ này đưa cho họ đi.” Cô đưa chồng đồ đã được xếp gọn gàng cho chị.

Chị ta lắc đầu, “Không phải người của tiệm giặt ủi, là một người đàn ông, nói là bạn của cô.”

Trang Noãn Thần cảm thấy kỳ lạ, người đầu tiên cô nghĩ đến là Trình Thiếu Tiên, nhưng trước giờ anh chưa từng đến nhà tìm cô. Để đồ xuống, cô xuống lầu, đi đến cửa vừa thấy nhất thời ngẩn người.

Lại có thể là Cố Mặc!

Bóng dáng cao to của anh dưới ánh đèn ngay cửa, mắt anh như có bóng đêm tiến vào, đáy mắt tối như mực, thấy cô ra liền nói, “Noãn Thần.”

“Sao anh lại đến đây?” Hồi lâu sao cô mới lấy lại được giọng nói, bất giác quay đầu nhìn quanh nhà rồi mới quay lại nhìn anh, nhất thời trong mắt lướt qua vẻ bối rối.

Cố Mặc không phải không phát hiện vẻ bối rối trong mắt cô, nụ cười có chút gượng gạo, “Em không chịu nhận điện thoại của anh, tối nay đúng lúc đi ngang qua nhà em nên muốn đến thăm em.”

“Sao anh biết em ở đây?” Câu trả lời của anh nghe ra không chê vào đâu được nhưng không lừa được ai, khu biệt thự cao cấp này không phải là nơi có thể đi ngang qua? Làm gì có người khi không đi vào chỗ này chứ?

“Anh muốn tìm địa chỉ nhà em cũng không khó khăn lắm.” Anh cười nhẹ, lại nhìn thoáng vào bên trong, “Không mời anh vào nhà à?”

Một câu nói khiến Trang Noãn Thần càng thêm bối rối, liên tục lắc đầu, “Hôm nay muộn quá rồi, như vậy đi, hôm nào em đến tìm anh.” Cô sợ Giang Mạc Viễn sẽ đột nhiên đi xuống thấy được cảnh này, lúc đó lại không biết sẽ có chuyện gì.

“Noãn Thần, em đang sợ gì?” Cố Mặc nheo mắt nhíu mày.

“Em không sợ gì cả, chỉ là bây giờ trễ lắm rồi, không tiện đâu.” Cô đang sợ muốn chết, chỉ ước sao có thể mau chóng đóng cửa nhà lại.

Đáy mắt Cố Mắc tối đi rất nhiều, hồi lâu mới lên tiếng, “Thực ra, tối nay anh đến là vì…”

“Anh Cố đến à? Nếu đến rồi thì đứng ngoài cửa làm gì?” Giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên sau lưng của Trang Noãn Thần, cắt ngang lời nói của Cố Mặc.

Cô sợ đến phát run, theo phản xạ quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt cười cười của Giang Mạc Viễn.

Lạnh dọc sống lưng, lòng cô bắt đầu bất ổn.

Cố Mặc cũng nhìn thấy Giang Mạc Viễn, ánh mắt chuyển lạnh.

Giang Mạc Viễn không còn hình tượng xa cách thường thấy, hôm nay anh mặc đồ ở nhà điển hình là một chủ nhà nhiệt tình, bước đến ôm lấy eo cô, cười ôn nhuận, “Sau không mời khách vào nhà vậy em?”

Cô ở trong lòng anh, da đầu tê rần như bị ngàn cây kim xuyên qua, cổ họng như bị mắc nghẹn không nói nên lời.

Cố Mặc dùng nụ cười che giấu ý lạnh nơi đáy mắt, “Tôi chỉ là tiện đường đến thăm, nói vài câu sẽ đi ngay.”

“Làm gì có đạo lý để khách đứng ngoài cửa? Noãn Noãn hôm nay đi mua sắm cả ngày nên đầu óc không minh mẫn nữa, anh Cố đừng trách nhé.” Ngôn ngữ của Giang Mạc Viễn vô cùng thân thiết, nụ cười càng nhiệt tình, thoáng nghiêng người, “Mời anh vào.”

Cố Mặc nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, nghĩ nghĩ rồi đi vào.

“Chị Hứa, châm trà cho khách.” Sau khi ngồi xuống, Giang Mạc Viễn trực tiếp căn dặn chị giúp việc.

Chị Hứa lập tức pha trà ngon, không mất bao lâu hương thơm đã bay khắp nhà.

“Anh Cố dùng thử đi, đây là trà đại hồng bào ở núi Di Sơn đó, hương vị rất tinh tế.” Giang Mạc Viễn nhàn nhã rót trà, mỉm vười.

Rót trà xong, lại căn dặn người làm, “Nấu xong canh ngân nhĩ hạt sen cho Noãn Noãn chưa?”

Chị ấy gật đầu, vội vàng bưng canh lên.

“Tối nay chỉ có thể để tôi cùng uống trà với anh Cố, trước giờ Noãn Noãn khó ngủ, uống trà sẽ mất ngủ.” Giang Mạc Viễn vô cùng tốt bụng giải thích, mở chung canh rồi đưa đến trước mặt Trang Noãn Thần.

Cử chỉ vô cùng lưu loát, nhìn thế nào anh cũng y hệt người chồng dịu dàng chăm sóc xứng chức nhất trên đời.

Trang Noãn Thần cố gắng tươi cười đáp lại, trong lòng lại rõ mồng một, anh chẳng qua chỉ diễn cho Cố Mặc xem, cần gì phải như vậy? Uống canh ngân nhĩ thật không biết vị gì, tim cô lại giờ giờ khắc khắc mắc trong cổ họng, sợ Giang Mạc Viễn sẽ lại làm ra hành động gì quá sức tưởng tượng, vả lại, Cố Mặc cũng chẳng phải dạng vừa, hai người cũng không phải chưa từng đánh nhau, nếu đêm nay lại đánh nhau thì…

Ánh mắt của Cố Mặc hết nhìn Trang Noãn Thần rồi chuyển qua Giang Mạc Viễn, bất ngờ là không có biến hóa vẻ mặt nhiều lắm, nhưng anh không cười, im lặng không nói gì cầm tách trà lên, nhấp nhẹ, nhếch môi cười, “Tôi tự thấy mình là người không am hiểu về trà đạo lắm, mượn ly trà đại hồng bào trước mắt này mà nói, người người khen hương vị ngon, lại được cho là loại trà quý giá nhất, có thể được anh Giang lựa chọn chắc hẳn là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ tiếc, tôi lại nếm thấy không ngon gì.” Đặt tách trà xuống, anh lại nói thêm, “À, tôi nghe nói ở trong buổi đấu giá trà đại hồng bào loại cực phẩm, chỉ hai mươi gram trà đã hét giá hơn hai trăm ngàn tệ, nói thẳng ra là, lá trà này chẳng phải bị kẻ lắm tiền nâng giá trên trời sao?’

Giang Mạc Viễn tỉnh bơ uống trà, giương mắt cười cười nhìn anh, “Nói vậy thì không công bằng rồi, khắp Trung Quốc có khá nhiều loại trà, không phải có tiền là có thể tùy tiện muốn nâng giá loại trà nào là nâng, có thể hợp nhãn người khác, làm cho người khác phẩm ra giá trị thì ít nhất bản thân loại trà đó cũng phải đạt yêu cầu chất lượng, nói cách khác, cho dù có tiền muốn phẩm trà cũng không thể chọn loại khó uống đúng không?”

Trong lời nói của hai người đàn ông này bắt đầu lộ ra thâm ý.

Trang Noãn Thần nghe mà nhức đầu, vội vàng nhân cơ hội chen vào, “Cố Mặc, anh tìm em có việc gì?”

Cố Mặc lúc này mới đình chiến, lấy thứ gì đó từ trong cặp táp ra rồi đưa cho Trang Noãn Thần, “Thực ra anh đến để đưa cái này.”

Thiệp cưới đỏ tươi viền vàng, cô hơi ngạc nhiên cầm lấy mở ra, là thiệp cưới của anh và Hứa Mộ Giai, thời gian là gần cuối tháng.

“Hóa ra anh Cố kết hôn, chúc mừng chúc mừng.” Giang Mạc Viễn ở bên cạnh lên tiếng chúc mừng.

“Đến lúc đó mời hai người đến tham dự.” Cố Mặc nói xong lại cố ý hỏi thêm, “Anh Giang, anh sẽ cho Noãn Thần đến dự chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Giang Mạc Viễn tươi cười đầy mặt, đưa tay kéo ôm vai của Trang Noãn Thần, “Đến lúc đó tôi và Noãn Noãn sẽ cùng đến để tặng quà lớn.”

Trang Noãn Thần không rõ anh đang nghĩ gì, đặt thiệp xuống, cố gắng biểu hiện thật thoải mái, “Đúng vậy, đến lúc đó nếu thời gian dư dả thì… em và anh ấy sẽ đến sớm, để giúp mấy việc linh tinh.” Cô vừa thấy hôn lễ diễn ra ở Bắc Kinh, là một hôn lễ ngoài trời trên thảm cỏ, rất lãng mạn trẻ trung.

“Được, có hai người hỗ trợ đương nhiên không thể tốt hơn rồi, sức khỏe Mộ Giai không được tốt, có bạn bè giúp đỡ thì hôn lễ có thể chuẩn bị ổn thỏa một chút,.”

Cô ngẩn người, theo bản năng nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn rồi mới hỏi Cố Mặc, “Cô ấy bị làm sao?” Lần cuối cùng gặp Hứa Mộ Giai, không thấy cô ấy có chỗ nào không ổn.

Một chút quặn đau như có như không lướt qua mắt của Cố mặc, tay cầm tách trà, tiếng nói lại có chút khó khăn, “Cô ấy sảy thai rồi, đứa bé đã mất.”

“Hả?” Trang Noãn Thần hoàn toàn ngây ngẩn.

Đêm càng tĩnh mịch.

Ngồi trước gương, Trang Noãn Thần mới tắm xong cầm lược ngồi ở đó rất lâu, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói cùng vẻ mặt cô đơn của Cố Mặc, nhìn ra được anh rất thích đứa bé kia.

Nghe Cố Mặc nói, Hứa Mộ Giai sảy thai ngay ngày đầu tiên anh xuất viện, bác sĩ nói là do lao lực quá độ dẫn đến.

Trong gương, Trang Noãn Thần khẽ thở dài, tuy rằng cô không thích Hứa Mộ Giai, nhưng đứa bé vô tội, một sinh mệnh mất đi ít nhiều khiến tâm tạng người ta không thoải mái, nghĩ đến Cố Mặc là xuất phát từ lòng áy náy nên đồng ý cưới Hứa Mộ Giai.

Bất luận thế nào, cô chỉ hy vọng Cố Mặc có thể hạnh phúc, họ còn trẻ, muốn có con cũng không thành vấn đề.

Sau khi Cố Mặc ra về, Giang Mạc Viễn liền vào lại thư phòng không trở ra lần nào, cô không biết rốt cục anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh âm u. Giang Mạc Viễn ở trước mặt Cố Mặc càng biểu hiện ân ái với cô, cô lại càng thấy bất an.

Suy nghĩ hồi lâu siết chặt nắm tay, cô đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Cửa thư phòng khép hờ, ánh sáng theo khe cửa chiếu ra ngoài, hạ xuống một vệt sáng dài.

Trang Noãn Thần bước lên trước, đạp vỡ vệt sáng, đưa tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Cô đẩy cửa bước vào, anh đang xem văn kiện giương mắt lên rồi hạ xuống, tiếp tục xử lý chúng, thản nhiên hỏi, “Có chuyện à?”

Thái độ của anh khiến cô thêm sợ, đè nén cơn đau trong lòng bước lên trước, rót thêm trà đưa đến trước mặt anh.

Giang Mạc Viễn có hơi bất ngờ, tay lật văn kiên hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt là vẻ mềm nhẹ.

“Chuyện đó… Anh uống trà sâm rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng thức khuya.” Cô không phải muốn cố ý lấy lòng anh, chỉ là Cố Mặc chủ động đến nhà khiến cô mất đi chừng mực, tính tình Giang Mạc Viễn bất định, cô chỉ muốn thăm dò tâm tư của anh mới có thể yên tâm đi ngủ.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, lại như đang đánh giá cô, lực xuyên thấu cực mạnh, xuyên qua xương cốt rọi đến tận trái tim. Cô thối lui, bất giác nắm chặt tay, đang nghĩ ngợi, lúc định đi lại nghe thấy anh nói, “Ừ.”

Trong nhất thời cô không kịp phản ứng, chớp mắt hồi lâu mới hiểu được anh là đang trả lời cô.

Người đàn ông này… có cần chậm chạp vậy không?

Thấy tình hình có chút bất thường, cô nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Vậy thì… Em đi ngủ.”

Xoay người định đi…

“Đứng lại.” Phía sau, Giang Mạc Viễn đóng văn kiện chậm rãi ra lệnh.

Truyện convert hay : Đường Triều Quý Công Tử

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio