Niên Bách Ngạn đương nhiên không chống đỡ nổi vẻ nũng nịu của cô. Anh buông bát đũa xuống, cầm lấy tờ giấy lên lau miệng: “Được rồi, được rồi! Nhất định sẽ mang quà về cho em.”
Tố Diệp cười rất vui: “Em có quà xác định đấy.”
Niên Bách Ngạn nghe xong, nhìn cô trêu đùa: “Thế này có gọi là được voi đòi tiên không đây?”
Cô ngẩng đầu, chủ động thơm anh một cái: “Đừng có hẹp hòi thế!”
“Nói đi, em muốn thứ gì?” Nơi đáy mắt Niên Bách Ngạn lấp lánh nụ cười.
Tố Diệp chỉ đợi câu này của anh. Anh vừa dứt lời, cô đã rút từ trong túi áo ngủ ra một tấm danh thiếp đưa cho anh, cười lấy lòng: “Tới cửa hàng này, mua giúp em một mẫu triangel mới nhất của năm nay.”
Niên Bách Ngạn nghi hoặc nhìn tấm danh thiếp trong tay mình. Nó được làm rất khéo léo, một mặt viết bằng tiếng Ý, một mặt viết bằng tiếng Anh. Mỗi một chữ cái đều trang nhã, uốn lượn như một thiên thần đang dang rộng đôi cánh, nhẹ nhàng bay lượn. Anh liếc qua, là một cửa hàng thủ công ở Venice, bên trên tên và địa chỉ.
“Triangel là gì?” Anh không hiểu.
Tố Diệp không nói gì, lập tức chạy ra khỏi nhà ăn. Chẳng mấy chốc cô đã quay lại, trong lòng ôm theo bảy, tám con búp bê, bày hết ra trước mặt anh: “Chính là loại búp bê này. Thần may mắn, hay còn gọi thiên sứ duyên phận. Aiya, có nói nhiều với anh, anh cũng không hiểu. Tóm lại là anh cứ tới cửa hàng đó, nói với bà chủ đặt hàng mẫu mới nhất là người ta sẽ hiểu.”
Niên Bách Ngạn biết loại búp bê này. Những con búp bê kỳ dị này có mang lại một tác dụng không thể xem thường cho phong cách trang trí ma mị của cô. Trong phòng khách còn rất nhiều thứ đồ đều được cô mua từ nước ngoài về. Thứ nào thứ nấy đều kỳ quái dị thường. Anh nhìn cũng quen rồi, chỉ là không biết thì ra những con búp bê này còn có tên gọi.
Anh tiện tay cầm một con lên. Con búp bê nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Anh nhướng mày: “Chẳng qua chỉ là con búp bê xấu xí thôi mà, còn cần phải đặt hàng?”
“Cái gì mà con búp bê xấu xí? Không hiểu thì đừng nói bừa.” Tố Diệp giằng lại nó từ tay anh, đặt lại cẩn thận: “Em đã nói với anh rồi, tên nó là triangel.”
Niên Bách Ngạn chẳng biết nên khóc hay cười.
“Còn nữa, em phải nhắc anh một câu.” Tố Diệp lại lo lắng cầm lấy tấm danh thiếp, chỉ vào đó: “Anh nhìn cho kỹ nhé. Nhất định phải tới cửa hàng của bà lão. Tuyệt đối không được mua nhầm. Tuy rằng cửa hàng của ông lão cũng là hàng gốc, nhưng em đã quen mua hàng của bà lão rồi.”
Niên Bách Ngạn chẳng hiểu gì cả: “Cái gì mà ông lão, bà lão?”
“Đừng hỏi nữa! Tóm lại anh cứ tới cửa hàng mà em bảo là được.” Tố Diệp sợ càng giải thích nhiều anh lại càng u mê, cô liền dứt khoát luôn. Một người đàn ông chắc chắn là chẳng hiểu gì mấy thứ đồ con gái.
Niên Bách Ngạn cũng không hỏi nhiều nữa. Đằng nào thì anh cũng chẳng hiểu gì. Sau khi cất tấm danh thiếp đi, anh bèn giơ tay vò đầu cô: “Dám sai bảo anh như vậy hả!”
Cô tươi cười dính vào người anh: “Thì người ta là bạn gái của anh mà.”
“Em đâu phải bạn gái của anh.” Niên Bách Ngạn đùa giỡn: “Em thành tổ tông của anh rồi.”
Cô bật cười.
Anh giơ tay về phía cô.
“Gì vậy?”
“Tiền.” Xem ra tâm trạng Niên Bách Ngạn rất tốt, còn chọc ghẹo cô: “Cách mua này chắc là “mua hộ” trong từ điển của em? Đưa tiền đây anh mua cho!”
“Hả?” Tố Diệp chớp chớp mắt, lườm anh: “Làm gì có ai mua quà cho người ta lại còn đòi tiền chứ?”
“Lần trước anh nhớ em bảo đồng nghiệp mua hộ em sản phẩm chăm sóc da ở nước ngoài, hình như cũng đưa tiền cho người ta mà.” Niên Bách Ngạn làm bộ suy tư, còn bổ sung thêm: “Quan trọng hơn là, khoản tiền đó còn rút từ ví của anh đấy.”
Tố Diệp lại bắt đầu mè nheo, không buông Niên Bách Ngạn ra: “Đó là đồng nghiệp của em mà, đưa tiền cho cô ấy chứng tỏ là quan hệ không thân thiết. Chúng ta là ai chứ, càng thân thiết thì càng không phân biệt anh và em. Với tư cách là bạn trai, anh mang quà về là hợp tình hợp lý. Với tư cách là sếp, anh cũng kiếm nhiều tiền hơn em bao nhiêu. Con búp bê đó cũng có đắt đỏ gì đâu, cần gì dùng tới ví tiền của em.”
“Thế tới khi nào mới động tới ví tiền của em?”
Tố Diệp suy nghĩ: “Khi nào mua thứ gì đó thật to.”
Niên Bách Ngạn ồ lên một tiếng, làm như đã hiểu ra vấn đề: “Đợt trước có một căn nhà không tồi đâu. Anh ưng ý rồi. Bác sỹ Tố! Thế đã được coi là to chưa?”
“Aiya, Bách Ngạn! Anh đáng ghét quá…” Tố Diệp ôm luôn cổ anh bắt đầu làm nũng.
Niên Bách Ngạn phá lên cười sảng khoái…
Khi Niên Bách Ngạn vào phòng thay đồ mặc áo vest, Tố Diệp ân cần xách túi cho anh, hoàn toàn khác với dáng vẻ lười biếng của cô mọi lần, lúc anh ra khỏi nhà cô đến nhìn còn chẳng thèm nhìn. Anh thở dài bất lực. Vì cái con búp bê xấu xí đó mà cô còn bỏ công ngoan ngoãn nghe lời anh.
Lúc đón lấy túi xách, anh nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn gặp ác mộng thì đi khám bác sỹ xem, nếu không sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ.”
Tố Diệp khẽ “ừm” một tiếng, rồi bước tới ôm anh.
Anh cười khẽ, hôn lên trán cô: “Xong việc anh sẽ về ngay.”
“Nhớ con búp bê của em.” Cô nhấn mạnh.
Niên Bách Ngạn khó xử: “Được, được, được! Không quên được đâu.”
Cô cười ha ha, níu cổ anh: “Ghen đấy à? Thật ra em không nỡ xa anh.”
“Không nhận ra!”
Cô càng cười xúc động, chủ động kéo đầu anh lại, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em giữ lại đau thương cho mình mà. Quan trọng hơn là, chỉ cần nghĩ tới việc khi quay về anh sẽ mang theo cho em một con búp bê là em không còn đau buồn nữa, chỉ còn lại chờ đợi và hạnh phúc thôi.”
“Thôi được rồi!” Niên Bách Ngạn nhận ra rồi, xem ra địa vị của mình mỗi ngày một thấp.
Ra tới cửa, thay giày xong xuôi, Niên Bách Ngạn lại nhìn cô nói: “Lại đây hôn anh một cái!”
Tố Diệp như một chú cún con hân hoan chạy tới trước, hôn chụt một cái lên má anh, suýt nữa thì lưu lại một dấu tích trên mặt anh. Cuối cùng cô dựa vào cửa, ngọt ngào nói: “Bách Ngạn! Người ta đợi anh về nhé, ở trên giường ấy…”
“Tiểu yêu tinh!” Niên Bách Ngạn giơ tay véo mũi cô, giọng nói đầy tình cảm…
Sau buổi trưa, nắng ấm áp hẳn. Tố Diệp nhìn những cành cây trơ trụi lá ngoài cửa sổ, bỗng chốc rơi vào im lặng. Bốn mùa trôi qua nhanh thật. Cô vẫn còn nhớ rõ cảnh đẹp trên con đường ngập lá đỏ, sao chớp mắt mùa đông đã thay thế mùa thu rồi?
Một cốc hồng trà nóng hổi xuất hiện trước mặt cô, thấm đẫm hương hoa.
“Anh còn tưởng em không bao giờ bước chân vào phòng khám của anh nữa chứ.” Phía đối diện, Đinh Tư Thừa cũng đặt trước mặt mình một tách trà nóng. Anh ta ngồi xuống, nhìn cô nhẹ nhàng nói.
Nếu có thể, đúng là Tố Diệp cũng không muốn tới. Cô thừa nhận mình là người thù dai, cũng thẳng thắn nhận rằng mình rất hẹp hòi và nhỏ mọn. Cho dù người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng, dáng vóc điển trai trước mắt đã từng là đối tượng cô thầm thương mến, cho dù bây giờ anh ta tốt với Lâm Yêu Yêu như thế nào, cũng sẽ không khiến cô quên được cảnh tượng khủng khiếp khi Lâm Yêu Yêu tự tử trong bồn máu.
Hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, Tố Diệp cầm cốc trà lên, giữ chặt trong lòng bàn tay. Nhiệt độ của hồng trà lan dần ra các đầu ngón tay, xua đi cái giá lạnh.
“Em nghi ngờ ký ức của mình có vấn đề.” Khi ngước lên, cô chân thành nói: “Ở Bắc Kinh này, không có bạn đồng môn hay thầy giáo nào em có thể tin tưởng, chỉ có thể tới tìm anh thôi.”
Đây là việc cấp thiết đầu tiên cô phải giải quyết trong thời gian Niên Bách Ngạn đi công tác. Trước đây cô có ý trốn tránh hoặc vờ không quan tâm. Nhưng giấc mơ tối hôm đó quả thật quá chân thực, tới nỗi khiến cô sợ hãi. Cô đương nhiên không muốn chia sẻ giấc mơ của mình với người khác. Vì cô biết một khi bị định là một án, bị vạch trần bệnh trạng của mình cho bác sỹ tâm lý là một chuyện xấu hổ nhường nào.
Nhưng nếu ký ức thật sự xảy ra vấn đề thì tình trạng này không thể xem thường. Cô nhất định phải biết rõ tình trạng bệnh của mình. Còn về giấc mơ kia, nếu như ký ức được giải quyết, cô cảm thấy thông qua phân tích để đọc được những tin trong mơ, hoàn toàn tìm ra mật mã.
Đinh Tư Thừa nghe xong có phần lo lắng: “Em nói kỹ hơn đi!”
Tố Diệp nắm chặt tách trà, cắn môi dưới rồi kể lại toàn bộ sự tình cho anh ta. Cô không nhắc tới quá nhiều chuyện, chỉ đề cập tới chuyện mình đã quên quan hệ với Tưởng Bân có thân thiết hay không, còn cả chuyện đã từng nghe bài hát Thiên Đăng Hành đó nữa.
“Yêu Yêu nói với em rất chắc chắn rằng, trước đây em đã từng kể với cô ấy mình rất yêu Tưởng Bân, nhưng bây giờ đến cả hình dáng của anh ấy thế nào em cũng không nhớ nữa. Còn bài hát đó, lần đầu tiên em nghe rõ ràng là trên chiếc thuyền ở trấn Thiên Đăng.” Cô nhấn mạnh.
Đinh Tư Thừa tỏ ý bảo cô cứ bình tĩnh. Đợi cô ổn định lại tâm trạng, anh ta mới hỏi: “Em đang nghi ngờ mình có triệu chứng của bệnh suy giảm trí nhớ?”
“Em thật sự lo lắng mình bị mắc chứng đãng trí của người già từ sớm.” Tố Diệp nhíu mày.
“Sao có thể?” Đinh Tư Thừa an ủi: “Thế này đi, anh cho em làm một bài trắc nghiệm trước.”
Tố Diệp cảm thấy có đôi chút lo lắng, gật đầu rất mạnh.
Đinh Tư Thừa đứng dậy, lấy mấy thứ để lên trên mặt bàn rồi ngồi xuống. Anh ta hơi dướn người về phía trước, xếp ba cây bút ra trước mặt cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ba cây bút này, lần lượt có màu gì?”
“Đỏ, trắng, đen.”
Đinh Tư Thừa gật đầu, thu hết bút lại: “Sau đây anh đọc lên một dãy số, em nói ngược lại từ dưới lên nhé.”
Tố Diệp gật đầu.
“, , , , .” Đinh Tư Thừa nói chậm rãi.
Tố Diệp suy nghĩ rồi đáp: “, … , , .”
“+- rồi đem chia còn bao nhiêu?”
“.”
Thanh âm của Đinh Tư Thừa từ đầu tới cuối đều rất từ tốn, rồi anh ta tiếp tục hỏi Tố Diệp thêm mấy câu nữa. Tố Diệp đều trả lời rất dễ dàng. Sau khi kết thúc câu hỏi cuối cùng, Đinh Tư Thừa quay ngược trở lại vấn đề: “Vậy, ba cây bút mà anh đưa cho em xem lúc đầu lần lượt có màu gì?”
Tố Diệp trả lời rất nhanh: “Đỏ, trắng và đen.”
Đinh Tư Thừa gật gù rồi cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
Tố Diệp sốt ruột hỏi: “Nói vậy là trí nhớ của em không có vấn đề gì?”
“Từ phán đoán sơ bộ ban đầu thì hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng cũng không ngoại trừ trí nhớ của em ẩn bệnh.” Đinh Tư Thừa đặt tách trà xuống: “Vì em quá quen thuộc với kiểu trắc nghiệm này rồi, ở một mức độ nào đó đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.”
Cô hiểu lời anh ta nói.
“Thời gian gần đây có thường xuyên nằm mơ và mất ngủ không?”
“Đã lâu lắm không mơ thấy ác mộng rồi, chỉ thi thoảng thôi.”
“Có triệu chứng chóng mặt, buồn nôn không?”
“Anh đang nghi ngờ điều gì?” Tố Diệp căng thẳng xoa tay vào nhau: “Ký ức của em có vấn đề lẽ nào vì nguyên nhân bệnh lý?”
Đinh Tư Thừa thấy cô lo lắng như vậy, anh ta bất giác giơ tay tách hai tay cô ra, thở dài: “Em cũng là bác sỹ tâm lý, nên biết phải kiểm tra rõ bất kỳ nguyên nhân phát bệnh nào.”
Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Chỉ nôn một lần, không có hiện tượng chóng mặt.”
“Anh đề nghị em đi chụp CT một lần. Nếu loại trừ những biến đổi về bệnh lý, thì chúng ta có thể tiến hành áp dụng các phương pháp trị liệu tâm lý.”
Tố Diệp cắn chặt môi.
Đinh Tư Thừa thấy vậy khẽ cười: “Đừng mang áp lực tâm lý lớn như vậy. Ký ức của con người xuất hiện hiện tượng suy giảm cũng là chuyện bình thường. Não bộ thường tự động xóa đi những ký ức rác, những thông tin vô ích, để duy trì không gian bình thường nhằm vận chuyển thông tin. Ví dụ như bây giờ rất nhiều người cũng không còn nhớ rõ lần đầu tiên đi học mình đã dùng loại hộp bút gì, ngồi cùng bàn với ai nữa. Có người thậm chí đến cả thầy cô giáo trông như thế nào cũng quên rồi. Cũng có nhiều người xảy ra hiện tượng như của em, bất giác nghe một bài hát, lúc đó thì không có ấn tượng gì, tới lúc nghe lại mới nhầm tưởng là mình nghe lần đầu. Thực chất vào lần đầu tiên em thực sự nghe nó, tiềm thức của em đã ghi nhớ rồi, chỉ có điều sau này em mới biết mà thôi.”
“Ý của anh là, chuyện em quên Tưởng Bân cũng rất bình thường?” Tố Diệp do dự.
“Cái chết của Tưởng Bân đả kích rất lớn đối với em, lúc đó ở trong điện thoại em khóc gần như tắt thở.” Đinh Tư Thừa đau lòng nhìn cô: “Đừng quên, não bộ có cơ chế tự bảo vệ. Có một số ký ức đau thương hoặc bất hạnh sẽ tự động bị xóa đi, nhưng tiềm thức của em thì vẫn chưa quên, thế nên sẽ xâm phạm tới ký ức hiện giờ của em, hình thành nên dấu hiệu hỗn loạn. Về nguyên tắc, đây không thể gọi là suy giảm trí nhớ hay mất trí nhớ, chỉ là não bộ của em đang tự bảo vệ nó một cách bản năng mà thôi.”
Tố Diệp khẽ gật đầu.
“Em muốn sắp xếp lại ký ức của mình thì cách tốt nhất chính là trị liệu thôi miên.” Đinh Tư Thừa nói vậy, bàn tay lớn nhẹ nhàng phủ lên tay cô, nhấn mạnh: “Nếu em không muốn từ bỏ đoạn hồi ức đau thương đó.”
Tố Diệp vô thức rút tay về, ngón tay hơi lạnh: “Nhưng em vẫn còn nhớ Tưởng Bân chết như thế nào, lẽ nào đây vẫn không phải hồi ức đau khổ nhất sao?”
“Có lẽ… sự việc không hẳn như em tưởng tượng. Biết đâu đó chỉ là một phần đau thương em còn nhớ được mà thôi.” Đôi mắt Đinh Tư Thừa ánh lên một chút phiền muộn nhạt nhòa, rồi anh ta ngồi thẳng dậy.
Tố Diệp cúi đầu suy ngẫm một hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi đáp: “Để em suy nghĩ thêm!”
Đinh Tư Thừa gật đầu: “Nếu cần thiết, có thể gọi cho anh bất kỳ lúc nào.”
Trên đường trở về Liêm Chúng, Tố Diệp nghĩ kiểu gì cũng thấy không thoải mái trong lòng. Cô dừng xe lại bên vệ đường, tìm một nơi được đỗ lại, rồi tắt máy, rút điện thoại ra gọi cho mợ.
Đầu kia nhận máy rất nhanh. Giọng nói sang sảng của Phương Tiếu Bình như sóng ập tới: “Con đừng có định thông báo với mợ là con và Niên Bách Ngạn sắp làm đám cưới đấy nhé, quá nhanh rồi!”
Cũng may Tố Diệp đã tiên đoán trước, khi đầu kia nhận máy cô lập tức để điện thoại ra xa, nghe xong câu này mới bất lực gào lên: “Mợ nói cái gì thế? Toàn chuyện đâu đâu, con muốn hỏi mợ một chuyện.”
“Con hỏi đi.”
Tố Diệp cố gắng nhớ lại khung cảnh trong giấc mơ rồi hỏi: “Lúc con còn bé tý có từng xảy ra chuyện gì không?”
“Con nói xem?”
“Không phải chuyện của bố mẹ con, cũng không phải chuyện mẹ con qua đời. Con đang hỏi là khi con còn rất bé, rất bé, ví dụ như đi lạc, gặp phải kẻ xấu hay suýt mất mạng gì đó?” Tố Diệp vội vàng giải thích.
Cổ họng Phương Tiếu Bình như lắp thêm động cơ, lại như cao thêm một âm: “Cái gì mà đi lạc, cái gì mà gặp kẻ xấu? Có phải sau khi con ở bên cạnh thằng Niên Bách Ngạn đó, bắt đầu bị mắc thêm chứng hoang tưởng không? Mợ biết ngay là cái thằng đó không ra gì mà. Con nhìn con xem, mới có mấy ngày mà đã nói năng luyên thuyên rồi."
~Hết chương ~
Lảm nhảm: Hôm nay cũng có chương để ngày mai chúng ta hoàn hồi nhóe