Tố Diệp được Niên Bách Ngạn đưa về tứ hợp viện.
Ngày càng lúc càng ngắn hơn, chẳng mấy chốc tia sáng yếu ớt cuối cùng phía cuối chân trời đã bị bóng đêm u tối nuốt chửng. Nhiệt độ hạ thấp nhanh chóng. Trời đã nổi gió. Những nhành cây khô trong vườn cũng run lên trong gió lạnh.
Thời điểm này vừa hay là mùa nhiều quạ gáy xám nhất, nhất là ở gần Tử Cấm Thành, cạnh giếng Đông Thiền Vương phủ. Thậm chí có nhiều lúc, đi men theo đường Trường An, xuôi về phía Tây cũng có bóng quạ gáy xám lướt qua.
Tố Diệp thoải mái ngâm nước nóng, tắm một lúc. Tới đây vội vàng, cô còn chưa mang theo áo ngủ, bèn khoác tạm một chiếc áo sơ mi của Niên Bách Ngạn lên người. Chiếc áo sơ mi rộng rãi trở thành một chiếc váy ngắn, che quá mông, để hở ra đôi chân trần thon dài.
Mái tóc dài ướt rượt xõa xuống vai. Có mấy giọt nước vẫn còn đọng trên đỉnh đầu, rồi cuối cùng trượt xuống. Chiếc áo hơi ẩm, trông toát lên không ít vẻ gợi cảm và quyến rũ.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đàn quạ ngoài cửa sổ phòng khách.
Chúng đậu trên nhánh cây hải đường cách đó không xa.
Nếu không phải vì trong vườn có đèn, cô vốn không thể nhìn thấy những con vật đen thùi lùi đó.
Phải, không chỉ có một con.
Chúng xếp hàng ngay ngắn mà trật tự trên cành cây cùng với mái nhà gần đó.
Tố Diệp không tỏ ra quá kinh ngạc. Từ nhỏ cô đã quá quen với lũ quạ xám. Cứ tới mùa này, nhất là khu thành cũ và những nơi thấm đẫm nếp sinh hoạt của thành Bắc Kinh cũ, trên trời lại có những đàn quạ bay lượn không ngớt.
Trên chiếc cây lớn ngoài cửa nhà cậu, quạ cũng đậu đầy.
Loài chim được coi là may mắn trong mắt vương triều Mãn Thanh, thì trong mắt người Hán, chúng lại là tai họa. Đã từng có một thời, chúng chiếm cứ cả Tử Cấm Thành, chiếm cả Tứ Cửu Thành của Bắc Kinh cũ. Bây giờ quạ mỗi ngày một ít đi, chim khách thì ngày càng nhiều, giống như một triều đại đã suy vong thì đến cả loài chim thay đổi.
Tố Diệp đang say mê ngắm nhìn, ngoài cửa bỗng có tiếng động vang lên, là âm thanh đút thẻ mật mã vào.
Cô ngẩn người giây lát, nhưng phản ứng lại rất nhanh. Tiếc là cô còn chưa kịp tìm thêm bộ quần áo nào thích hợp để khoác lên người thì Niên Bách Tiêu đã đi vào, thái độ thiếu nghiêm túc. Có lẽ không ngờ Tố Diệp lại có mặt trong nhà, hơn nữa rõ ràng lại còn vừa tắm xong, cả người từ trên xuống dưới chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi nam, cậu ta nhất thời cũng đứng đờ tại đó.
Tố Diệp vô cùng sầu não.
Vì lúc tới không nhìn thấy Niên Bách Tiêu, cô còn định tắm rửa xong sẽ lập tức quay về phòng thay quần áo nghiêm chỉnh, sợ rằng cậu ta về bất ngờ, nhìn thấy sẽ ngượng ngập.
Đều tại lũ quạ ngoài cửa sổ kia gây chuyện, làm cô từ từ đắm chìm vào những hồi ức của quá khứ.
Trong bầu không khí ngượng ngập ấy, cũng vừa đúng lúc Niên Bách Ngạn tắm xong, đi ra ngoài.
Trên vòm ngực để trần vẫn còn mấy hạt nước đọng. Từng đường nét cục mịch giao hòa giữa ánh sáng hắt ra từ những giọt nước và ánh đèn càng trở nên hấp dẫn lòng người. Anh thắt một chiếc khăn tắm quanh eo, trong tay cầm một bộ quần áo ở nhà.
Sau khi thấy cảnh ấy, Niên Bách Ngạn bất chợt nhíu mày, ánh mắt trở nên rất nghiêm nghị. Một giây sau anh bước lên, vứt thẳng cho Tố Diệp bộ quần áo ở nhà mà mình định mặc, nói với vẻ không vui: “Thay vào!”
Tố Diệp như bị ai đánh cho tỉnh ra, vội cầm lấy bộ quần áo rồi chạy biến như một làn khói.
Khi cô thay xong, đi ra ngoài lần nữa, không ngờ, nhìn thấy cảnh Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu đang cãi nhau dữ dội, không thể can ngăn.
Định thần lại cô mới thấy trong tay Niên Bách Tiêu cầm một cây đàn ghita, nét mặt phẫn nộ. Cô đã từng nhìn thấy cây đàn ghita đó, nó luôn được để trong phòng ngủ của cậu ta.
Rồi cô quay sang Niên Bách Ngạn. Mặt anh cũng tái mét, đầu mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.
Tố Diệp bỗng thấy run sợ. Từ sau khi ảnh nóng bị tung ra cho tới khi bị Diệp Hạc Phong uy hiếp, trong tình thế rối ren như vậy, cô cũng chưa hề thấy gương mặt Niên Bách Ngạn biến sắc. Vậy mà lúc này đây thần sắc của anh lại khiến người ta phải rùng mình. Chuyện này là thế nào?
Cô dè dặt đi tới, “hi” một câu, chào hai người họ.
Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu đồng thời nhìn về phía cô.
Tố Diệp bị bốn mắt nhìn như vậy, cảm thấy thiếu tự nhiên. Cô gượng cười hì hì hai tiếng, sau đó cố gắng giơ tay từ trong cổ áo ra ngoài, ngượng ngùng nói: “Trông kỳ cục quá!”
Đừng trách cô thấy kỳ cục, đến cả Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu cũng thấy kiểu gì ấy.
Chỉ tại Niên Bách Ngạn quá cao to, bộ quần áo ấy khoác lên người Tố Diệp đúng là rất khoa trương.
Bên trên là một chiếc áo khoác có mũ màu xanh dương, tay áo phồng to hệt như nhân vật hoạt hình Michelin, chiếc mũ được kéo cao lên đỉnh đầu. Bên dưới là một chiếc quần dài màu xám. Chiếc quần thùng thình, dài thượt, cô đành phải dẫm lên ống quần đi ra ngoài.
Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu đều không nói gì.
Tố Diệp quan sát kỹ tình hình trước mắt. Cuối cùng, cô nhìn Niên Bách Tiêu hỏi: “Cậu đang định… đi tiếp sao? Chẳng phải vừa về à?”
Niên Bách Tiêu không thèm để tâm tới Tố Diệp. Cậu ta đeo chiếc ghita lên lưng, quay người định đi.
Bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn hét lên giận dữ: “Em dám bước chân ra khỏi nhà, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Thanh âm như tiếng sấm ầm vang lướt qua, làm Tố Diệp giật nảy mình.
Không phải cô chưa từng thấy Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu xảy ra cãi vã, nhưng Niên Bách Ngạn khí thế và phẫn nộ như hôm nay thì đúng là lần đầu.
Niên Bách Tiêu bất chợt dừng bước, gương mặt khôi ngô tức giận đến méo xệch, cũng gào lên với Niên Bách Ngạn: “Anh quá đáng lắm rồi đấy! Anh không có quyền can dự vào tự do của em!”
“Cái mà em gọi là tự do chính là cả ngày từ sáng tới tối sống mơ mơ màng màng ư? Buổi tối thì chạy tới quán bar chơi tới quá nửa đêm, ban ngày thì ngủ cho đã mắt? Anh cảnh cáo em, sau này không được phép qua lại với đám bạn bè xấu đó nữa!” Thái độ của Niên Bách Ngạn rất dữ dằn và kiên quyết.
Niên Bách Tiêu nghe vậy càng nổi nóng, giậm chân bình bịch đi tới trước mặt Niên Bách Ngạn: “Cái gì mà đám bạn xấu? Đó đều là những người anh em của em! Anh em, anh hiểu chưa? Em không giống anh. Trong mắt anh, tất cả mọi thứ đều có thể dùng lợi ích để đo lường. Nhưng những người anh em đó của em thì khác. Họ chẳng quan tâm em là em trai của ai, cũng chẳng để ý anh trai của em có quyền có thế đến mức nào! Tình bạn này anh vốn không thể hiểu được, vì anh có màng gì tới anh em bè bạn đâu! Trong thế giới của anh ngoài tiền ra thì chỉ có lợi nhuận mà thôi! Anh chẳng hiểu thế nào là bằng hữu cả! À, còn nữa, anh tưởng anh hiểu tình yêu là gì phải không? Tình yêu của anh là để cho ảnh của anh và người phụ nữ xấu xa này bay đầy trời sao? Chỉ muốn cho cả thế giới biết chị ta ở trên giường lấy lòng anh kiểu gì sao?”
Niên Bách Tiêu vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn đã giơ tay cho cậu ta ăn một bạt tai. Cái tát giáng thẳng xuống má Niên Bách Tiêu!
Bỗng chốc, má cậu ta đỏ bừng, khóe miệng cũng túa máu.
Tố Diệp đứng bên kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng giữ tay Niên Bách Ngạn lại, sốt sắng nói: “Anh làm gì vậy? Nó là em trai anh, sao anh có thể ra tay đánh nó chứ?”
Niên Bách Tiêu giơ tay ôm mặt, nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm. Hốc mắt cậu ta hơi đỏ lên, môi mím chặt.
Gương mặt Niên Bách Ngạn vẫn lạnh như băng, cả người nghiêm nghị khiến người ta phải e sợ. Anh nhìn Niên Bách Tiêu, ra lệnh rõ ràng: “Đặt cái đàn ghita của em về chỗ cũ, đi nấu cơm tối, ăn xong thì ngoan ngoãn về phòng đọc sách cho anh! Bắt đầu từ hôm nay, còn để anh phát hiện ra em tới quán bar chơi bời, thì đừng trách anh xử cái đám gọi là “anh em” đó của em!”
Hơi thở của Niên Bách Tiêu bỗng chốc trở nên gấp gáp. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng có thử thách thức sự kiên nhẫn của anh! Em hiểu anh đấy, anh nói được là làm được!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn lại như thường ngày, nhưng cảm giác uy nghiêm vẫn khiến người nghe vô cùng áp lực.
Tố Diệp nghe xong câu ấy, vội nói: “Để em làm cơm tối cho! Bách Ngạn! Anh cũng đừng sai bọn trẻ làm mấy việc…”
“Không cần chị giả vờ giả vịt!” Niên Bách Tiêu trút hết mọi bực dọc lên đầu Tố Diệp. Cậu ta bỏ chiếc đàn xuống, ném lên ghế: “Đồ yêu tinh hại người! Ảnh của mình không giữ cho chắc còn làm liên lụy tới tự do của người khác!”
Phát tiết xong, cậu ta tức tối đi vào nhà bếp.
Tố Diệp nhìn theo bóng Niên Bách Tiêu, thở dài khó xử. Cô quay đầu về phía Niên Bách Ngạn, kéo bàn tay vừa đánh Niên Bách Tiêu của anh lên: “Anh đánh nó, lẽ nào anh không đau lòng sao?”
Niên Bách Ngạn không nói gì.
“Những lời tốt đẹp lẽ nào không thể nói tử tế sao?” Tố Diệp lắc đầu: “Anh đúng là không biết làm anh, nó cũng lớn thế rồi.”
Niên Bách Ngạn rút tay về, khẽ nói: “Đến cả em cũng muốn cãi nhau với anh sao?”
“Em hơi đâu mà cãi nhau với anh! Bộ dạng giận dữ của anh đáng sợ như vậy, em chẳng tự dưng dí đầu vào họng súng đâu.” Tố Diệp giơ tay lên vuốt nhẹ hai hàng lông mày của anh, nói với vẻ lấy lòng.
Lâu dần cô cũng hiểu rõ Niên Bách Ngạn là một người như vậy. Rõ ràng là làm một việc tốt cho đối phương, anh nhất định phải khiến sự việc trở nên bế tắc. Anh không giải thích, chỉ yêu cầu đối phương làm theo ý muốn của mình. Tính cách này luôn khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng Tố Diệp cũng có thể hiểu được tâm trạng của Niên Bách Ngạn.
Anh trưởng như cha, cộng thêm con người Niên Bách Ngạn trước nay luôn có tinh thần trách nhiệm rất cao, đương nhiên sẽ không để mặc Niên Bách Tiêu như vậy. Thế là, mâu thuẫn đã nảy sinh.
Dẫu sao Niên Bách Ngạn cũng là một người đàn ông trưởng thành. Cho dù ban nãy giận dữ thế nào, anh cũng không đổ lên đầu người khác, huống hồ còn là Tố Diệp. Sự hà khắc trong đôi mắt anh tan đi, bờ môi cũng ôn hòa hơn. Anh quan sát cô từ trên xuống dưới rồi thở dài, giơ tay vỗ vỗ lên đầu cô: “Ngày mai anh sẽ mang quần áo ngủ của em tới đây.”
Tố Diệp gật đầu.
“Trước lúc đó, em vẫn phải mặc bộ quần áo này.” Niên Bách Ngạn bổ sung thêm.
Tố Diệp cúi xuống nhìn một cái, rồi ngước lên, nét mặt đáng thương: “Nhưng… thực sự trông rất kỳ cục.”
Niên Bách Ngạn khẽ cười, giơ tay kéo cô lại, áp mặt xuống bên tai thủ thỉ: “Ở trên giường, em có thể cởi hết.”
Tố Diệp đỏ mặt, lườm anh một cái.
“Nhưng mà em thật sự không cần vào bếp giúp đỡ sao?” Một lúc sau Tố Diệp bèn hỏi câu này, nghĩ lại cô vẫn thấy hơi run run.
Niên Bách Ngạn khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, nhắc nhở cô: “Có một chuyện anh bắt buộc phải dặn em!”
“Chuyện gì vậy?” Tố Diệp lắng nghe.
“Không được phép chiều Bách Tiêu.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ban ngày anh không có ở nhà, nó sẽ giở đủ mọi trò để cầu xin em, nhưng em không được cho nó ra ngoài, nhất định phải ngoan ngoãn ở nhà đọc sách.”
Tố Diệp sững sờ, một lúc sau ngao ngán lắc đầu: “Làm em trai anh khổ thật đấy!”
Lúc Diệp Lan tìm tới nhà Phương Tiếu Bình, hai người họ vừa mới ăn cơm xong. Phương Tiếu Bình đang thu dọn bát đũa thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Khi mở ra, bà ngẩn người giây lát, không ngờ lại là Diệp Lan.
“Cô…” Diệp Lan biết mình tới hơi đường đột, không mang gì theo, nhất thời thấy vô cùng bối rối.
Tố Đông nghe thấy động tĩnh cũng đi từ trong bếp ra. Sau khi thấy Diệp Lan, biểu cảm của ông cũng không khác gì vợ, nhưng nhanh chóng chào hỏi: “Con bé đã tới đây rồi, bà còn bắt nó đứng ngoài cửa làm gì? Mau vào nhà đi!”
Ai đến nhà cũng là khách. Cho dù Phương Tiếu Bình có không tình nguyện thế nào, nhưng vẫn phải mời Diệp Lan vào nhà.
“Thưa cô chú! Cháu xin lỗi! Cháu… Cháu không mua gì mang tới…” Diệp Lan biết Phương Tiếu Bình không hài lòng về mình, lại nhớ lại cảnh tượng bà động thủ ở nhà họ Diệp, bất giác thấy run người, nói chuyện cũng rụt rè hơn.
“Không cần, không cần! Ở nhà cái gì cũng có.” Tố Đông giải vây cho cô.
Lúc này Phương Tiếu Bình mới lên tiếng: “Ngồi đi, tôi đi gọt hoa quả.” Gò má bà đã bớt sưng, nhưng mấy vết cào trên cổ vẫn còn rõ. Khi Tố Đông biết bà tới nhà họ Diệp cãi lộn, trong lúc giận dữ đã bắt bà ở yên trong nhà, đợi vết thương lành lặn mới được ra ngoài.
“Cô ơi, không cần phiền thế đâu ạ!” Diệp Lan vội nói: “Thật ra hôm nay cháu tới là để hỏi thăm về tình hình của Tố Khải.”
Phương Tiếu Bình hơi nhíu mày: “Tố Khải? Nó ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi. Chuyện này cô không biết hay sao?” Thật ra bà cũng chẳng có ý kiến gì với con bé Diệp Lan này, chủ yếu là có thành kiến với nhà họ Diệp. Cộng thêm trong buổi đánh nhau hôm trước, mẹ Diệp Lan có vẻ như rất thích ngồi xem trò náo nhiệt, khiến Phương Tiếu Bình lại càng ghét thêm.
Diệp Lan thấy thái độ của Phương Tiếu Bình không tốt, nhất thời cũng sợ sệt, không dám nói nhiều nữa.
Vẫn phải để Tố Đông bước lên, phá vỡ cục diện bế tắc: “Diệp Lan à! Cháu cũng không cần lo lắng. Chú nghĩ không bao lâu nữa, Tiểu Khải sẽ quay về thôi!”
“Nhưng điện thoại của anh ấy mãi vẫn không liên lạc được, cháu rất lo lắng cho anh ấy.” Diệp Lan nhìn Tố Đông, đôi mắt bộc lộ tâm trạng sốt ruột.
Tố Đông suy nghĩ: “Vậy thì xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản. Trước đây cũng có mấy lần như vậy, có lẽ là nó không tiện mở máy.”
“Cháu sợ anh ấy gặp nguy hiểm.” Diệp Lan nói xong liền cắn chặt môi.
Phương Tiếu Bình nghe thấy những lời không may mắn, lập tức hét lên: “Cô nói thế là ý gì? Không mong con trai tôi bình an phải không?”
“Không, không, không! Cô hiểu lầm rồi. Cháu không có ý gì đâu, chỉ là quá lo lắng cho Tố Khải thôi.” Diệp Lan sợ hãi, không ngừng giải thích.
Tố Đông kéo Phương Tiếu Bình lại, khẽ gầm lên: “Bà làm cái gì vậy? Chứng tỏ giọng mình to phải không?”
Phương Tiếu Bình hất tay Tố Đông ra, ngồi thụp xuống sofa, không lên tiếng nữa.
“Xin lỗi chú, cháu thật sự không có ý đó…” Diệp Lan sắp khóc tới nơi.
“Chú biết rồi, không sao!” Tố Đông an ủi: “Cháu cũng đừng quá lo lắng. Bình thường khi phải thực hiện những nhiệm vụ lớn, Tố Khải đều như vậy, đợi thêm một thời gian nữa đi!”
Diệp Lan gật đầu.
Phương Tiếu Bình ngồi trên sofa vẫn không nhịn được phải bực dọc xen vào: “Cô là thiên kim đại tiểu thư, làm sao phải trải qua những chuyện này? Không có tố chất tâm lý đó thì sớm chia tay với Tiểu Khải nhà chúng tôi đi. Không môn đăng hộ đối còn dây dưa làm cái gì không biết?”
Diệp Lan không biết giấu mặt đi đâu, nét mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt.
“Được rồi, bà bớt nói vài câu đi!” Tố Đông giận dữ nói.
Đợi Diệp Lan đi rồi, Phương Tiếu Bình mới tức giận nã pháo về phía Tố Đông: “Đầu óc ông bị kẹp cửa rồi phải không? Trước đây ông phản đối dữ lắm cơ mà, giờ sao rồi? Tự nhiên lại hiền hòa nhẹ nhàng thế? Ông làm sao thế hả? Định đồng ý cho hai đứa nó sao?”
Tố Đông không cãi cọ với Phương Tiếu Bình, đợi bà nói xong, ông mới thở dài: “Con bé nó tìm tới nhà là vì lo lắng cho an toàn của con trai bà, bà có không ưa nó đến mức nào cũng không thể cứ sưng xỉa lên như thế? Có người quan tâm tới con trai, bà phải vui mừng mới đúng, ai lại giơ tay đánh người đang cười bao giờ?”
Phương Tiếu Bình hừ một tiếng: “Theo tôi thấy, người nhà họ Diệp chẳng ai tử tế!” Dứt lời, bà đứng dậy, bực dọc đi vào bếp.
Tố Đông chỉ biết lắc đầu.
Tố Diệp cuối cùng đã được ngủ một giấc ngon lành.
Tuy rằng tối qua vẫn nằm mơ, nhưng có vòng tay của Niên Bách Ngạn, ác mộng như con chó cong đuôi bỏ chạy, không thấy bóng dáng đâu.
Ngày hôm sau, Niên Bách Ngạn vẫn dậy sớm như mọi khi.
Qua bầu trời trong xanh, có thể dự báo hôm nay là một ngày đẹp trời.
Sau khi anh tắm rửa xong, Tố Diệp cũng đã tỉnh dậy. Cô nằm trên giường, ôm lấy gối của anh, lười biếng nhìn Niên Bách Ngạn bước từ phòng tắm ra, chào buổi sáng với anh.
Niên Bách Ngạn bước tới, hôn lên trán cô, rồi bắt đầu dặn dò: Không được lên mạng, không được đọc mấy bài báo nhạt nhẽo, không được nghĩ tới chuyện mấy tấm ảnh, ở nhà trông chừng Niên Bách Tiêu học hành là được.
Tố Diệp uể oải gật đầu, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh, ngữ khí có chút chờ đợi: “Lẽ nào hôm nay anh nhất định phải tới công ty sao?” Cô sợ anh phải rơi vào những tình huống bất lợi. Đám cổ đông đó đều là mấy người ăn thịt người không nhả xương, cộng thêm hành động công khai chống đối của anh đối với Diệp Hạc Phong, ép cô đi theo mình, e là người đầu tiên không tha cho anh chính là Diệp Hạc Phong.
Niên Bách Ngạn nhận ra sự lo lắng của cô, khẽ cười: “Thứ gì tới rồi cũng sẽ tới, trốn ở nhà còn ra thể thống gì?”
“Vậy… có chuyện gì anh gọi điện cho em nhé!”
Khóe môi Niên Bách Ngạn bất giác cong lên: “Đã nói với em rồi, đừng lo chuyện này!”
Tố Diệp trầm mặc một lúc rồi thở dài: “Thôi được…”
“Nhiệm vụ của em rất đơn giản, trông chừng thằng nhóc Bách Tiêu đó.”
Tố Diệp gật đầu.
Sau khi Niên Bách Ngạn đi rồi, cô lại mơ hồ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rõ.
Cô cầm lấy bộ quần áo ngủ hôm qua mặc trên đầu giường, khoác lên người, rồi bước tới bên cửa sổ. Khi rèm cửa tự động mở ra, ánh nắng rực rỡ cũng sốt sắng ùa vào phòng.
Tố Diệp thoải mái vươn vai một cái. Đối mặt với ánh nắng mùa đông tươi đẹp, gương mặt của cô trắng sáng lên.
Trong phòng tắm vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm mà Niên Bách Ngạn vẫn thường dùng, thoang thoảng, ngập tràn hương thơm nam tính.
Cô cũng dùng chung dầu tắm với anh. Cô thích được thứ mùi ấy vây bọc, tựa như anh đang khẽ ôm lấy mình.
Đánh răng rửa mặt xong, Tố Diệp đi vào phòng khách.
Phòng khách rất yên tĩnh, nắng rọi cả một khoảng không gian rộng lớn. Trong không khí vẫn còn những hạt bụi li ti đang nhẹ nhàng bay, càng khiến cho nơi đây thêm ấm áp và tĩnh mịch.
Tố Diệp đói bụng, thong dong đi vào bếp, làm một bữa sáng đơn giản.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô nhìn đồng hồ. Đến giờ này rồi, sao vẫn chưa nhìn thấy Niên Bách Tiêu nhỉ?
Tố Diệp suy nghĩ, rồi quay người đi về phía phòng ngủ của cậu ta.
Niên Bách Tiêu khi ngủ không có thói quen khóa cửa phòng. Đây là chuyện Tố Diệp đã biết từ lâu. Nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên cô đường hoàng, nghênh ngang đi vào phòng cậu ta như vậy.
Ghita được dựng nghiêng ở một góc sofa trong phòng ngủ.
Rèm cửa dày cộp che chặt ánh nắng bên ngoài, chỉ còn ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ.
Chiếc laptop vẫn đang mở, màn hình tối om, chỉ còn đèn hiển thị còn nhấp nháy, thể hiện trạng thái ngủ.
Tố Diệp đi tới trước, tò mò chạm vào bàn di chuột. Màn hình sáng lên, là một số trang web còn chưa đóng. Cô nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện ra đều là những tin tức có liên quan tới các giải đua xe.
Xem ra, cậu nhóc này thật sự vẫn còn lưu luyến cuộc sống nơi trường đua.
Ngay gần đó là một chiếc giường lớn bốn mét được đặt đóng. Đây là chiếc giường sau này Niên Bách Ngạn đã thay mới. Tố Diệp cũng từng hỏi anh tại sao phải cho Bách Tiêu một chiếc giường lớn đến vậy. Anh nói: Bách Tiêu ngủ không đàng hoàng, từ nhỏ đã thích lăn từ trên giường xuống đất, thế nên phải đặt cho nó một cái giường to như vậy. Bao năm nay, Bách Tiêu cũng quen ngủ giường to rồi.
Tố Diệp đi tới trước giường, nhìn Niên Bách Tiêu cách mình một khoảng khoa trương hơn hai mét. Cô suy nghĩ, rồi vớ tạm thứ gì đó có thể gõ được thành tiếng, vừa gõ vừa hét: “Niên Bách Tiêu! Dậy ngay!”
~Hết chương ~