Tố Diệp đổ bệnh.
Sau một màn tình cảm mãnh liệt ấy, cơ thể vốn dĩ đã mệt mỏi vô cùng của cô đã hoàn toàn tê liệt.
Cô nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ, lúc kêu rét lúc lại kêu nóng. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người như tắm.
Thế giới trước mắt mỗi lúc một mơ hồ. Cô luôn nhìn thấy có một tia sáng trắng lướt qua, sau đó từng vòng từng vòng một lan ra, rồi dần dần nổ rung.
Cô nghĩ mình sắp chết rồi.
Trong mơ hồ cô lại cảm thấy có người bế mình lên, sau đó miệng cô rất ngọt, giống như ai đó đút thuốc cho cô.
Trong cơn choáng váng, Tố Diệp lại mất đi ý thức, rơi xuống một vùng tối tăm không nhìn thấy đáy.
…
Trong phòng ngủ, bác sỹ đo xong nhiệt độ cho Tố Diệp.
Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh giường, thấy vậy bèn hỏi: “Sao rồi?”
“Cô Tố sốt cao độ, tôi vừa tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy rồi.”
“Tiêm thuốc hạ sốt rồi sao vẫn độ?” Niên Bách Ngạn chợt chau mày.
Bác sỹ vội vàng trả lời: “Cái này còn phải xem xét thể chất của người bệnh. Không phải tất cả mọi người vừa tiêm thuốc là lập tức hạ sốt ngay. Cơ thể cô Tố vốn dĩ đã rất yếu, khả năng tiếp nhận sức đề kháng của con người đối với thuốc cũng chậm. Anh đợi thêm lúc nữa. Tôi sẽ kê cả thuốc uống cho cô ấy. Chỉ cần chăm sóc tận tình, cô Tố sẽ hạ sốt nhanh thôi.”
Sau khi tiễn bác sỹ đi, Niên Bách Ngạn quay trở về đầu giường. Nhìn Tố Diệp yên lặng nằm trên giường, anh thở dài nặng nề.
Hòn đảo này vốn dĩ không còn ai. Nhưng vì một trận sốt cao của cô, anh bắt buộc phải lệnh cho bác sỹ qua đây một chuyến nữa.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn ngập trời.
Cô bất tỉnh từ lúc ở trên bãi cát cho tới giờ. Đã hơn bốn giờ sáng rồi, cô vẫn còn nói mê, lúc nào cũng kêu rét.
Niên Bách Ngạn dựa lên đầu giường, giơ tay điều chỉnh cho tốc độ của bình truyền nước chậm đi.
Sau đó anh kéo bàn tay không truyền nước của cô tới, đặt lên môi, hôn nhẹ lên từng ngón tay cô.
Ngón tay cô, mấy tiếng đồng hồ trước vẫn còn ôm chặt cổ anh. Cô vẫn còn ngâm nga kịch liệt bên tai anh. Vậy mà giờ phút này nó đã mất đi tri giác, mềm oặt nằm trong lòng bàn tay anh.
Da thịt cô đỏ hồng lên vì sốt cao, nhưng gương mặt lại vẫn tái mét. Trán cô lấm tấm mồ hôi. Thấy cô khó chịu nhăn mặt, anh bước tới, giơ tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày của cô.
Nhưng nhiệt độ trên gương mặt cô đã gần như làm bỏng tay anh.
Niên Bách Ngạn tìm được rượu cồn.
Sau khi tiêm bình truyền nước xong, anh làm theo lời dặn của bác sỹ, dùng rượu cồn giúp cô hạ sốt.
Anh ngồi trên đầu giường, giơ tay nhẹ nhàng cởi cúc áo của cô ra.
Từng lớp da thịt đỏ hồng từ từ lộ ra.
Người con gái đang bị sốt đến mê man bất giác run lên một cái, sau đó lẩm bẩm yếu ớt: “Đừng…”
Một câu nói “đừng” đã đâm đau đôi tai Niên Bách Ngạn. Đầu mày anh cũng nhíu chặt lại đầy đau khổ. Cô… chán ghét anh đến vậy sao? Đến nước này rồi mà tiềm thức của cô vẫn bài xích anh?
Người con gái nằm trên giường rất bất an. Cô rên rỉ, mặt mũi nhăn nhó.
Niên Bách Ngạn không nghĩ gì cả, cứ thế cởi quần áo của cô ra dù cô có hơi chống đối.
Cuối cùng, Niên Bách Ngạn không thể không dừng động tác lại, cúi xuống ôm lấy cô, dịu dàng nói bên tai: “Tôi sẽ không làm tổn thương em đâu, ngoan.”
Tố Diệp nằm trong lòng anh chợt yên lặng. Cô nhắm chặt mắt, bờ mi vẫn không ngừng run rẩy.
Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, cởi toàn bộ trang phục trên người cô ra.
Anh lấy miếng bông đã được thấm rượu cồn, bắt đầu lau lần lượt khắp cơ thể để hạ nhiệt cho cô.
Ban đầu Tố Diệp còn có chút bài xích. Dần dần, cô cũng lặng yên, hô hấp cũng bắt đầu nhịp nhàng hơn, đầu mày cũng dãn ra không ít.
Niên Bách Ngạn lau người cho cô mấy lần, cho tới khi làn da đỏ ửng dần trắng trẻo trở lại.
Hơi thở của Tố Diệp cũng trở nên ổn định, dài và sâu hơn, xem ra cô không còn khó chịu như ban đầu nữa.
Nhưng Niên Bách Ngạn thì không dám ngủ. Anh sợ cô lại tiếp tục sốt. Một tiếng sau, anh lại nấu một bát thuốc, ngồi trên đầu giường, một tay bưng bát, một tay đỡ cô ngồi dậy.
Nhưng Tố Diệp không chịu hợp tác. Cô không uống, răng cắn rất chặt.
“Ngoan ngoãn uống thuốc nào!” Niên Bách Ngạn thủ thỉ bên tai cô.
Tố Diệp vẫn kháng cự.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, trong đáy mắt ngoài nỗi đau khắc sâu trong tim còn có một chút bối rối. Anh khẽ thở dài: “Bị ốm rồi mà vẫn không quên đối chọi lại với tôi phải không?”
Đầu Tố Diệp dần mềm oặt, dựa vào cổ anh, nhắm chặt hai mắt lại.
Niên Bách Ngạn thở dài, suy nghĩ một lúc rồi mớm thẳng cho cô.
Anh uống một hớp trước, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô.
Thuốc từ từ chảy vào miệng cô. Mũi cô phát ra những tiếng kháng cự nho nhỏ.
Tới tận khi không còn giọt nào.
Ở hớp cuối cùng, Niên Bách Ngạn không nỡ buông cô ra nữa. Động tác mớm thuốc trực tiếp trở thành một nụ hôn. Anh nhẹ nhàng cắn mút môi cô, tham lam rút hết mùi hương của cô.
Tới tận khi Tố Diệp giãy giụa một cái, anh mới buông môi cô ra.
Anh ôm chặt cô vào lòng, thở dài bên tai cô: “Diệp Diệp… Tôi phải làm sao với em đây?”
Trời vừa tờ mờ sáng, Tố Diệp đã cảm thấy cả người lạnh toát.
Cô bắt đầu run lập cập, toàn thân như bị vùi trong hang tuyết.
Còn Niên Bách Ngạn vẫn nằm bên cạnh cô thì cũng chẳng ngủ được. Khi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cảm thấy người con gái bên cạnh chốc chốc lại run lên. Anh giật mình mở mắt ra, nghe thấy cô lẩm bẩm: “Lạnh…”
Anh nhanh chóng ôm chặt lấy cô, kéo chăn đắp lên người mình.
Tố Diệp cố gắng len sâu vào lòng Niên Bách Ngạn. Cô áp sát mặt vào cổ anh, tìm kiếm hơi ấm.
Niên Bách Ngạn cởi hẳn áo ra, dính sát da thịt vào người cô. Thế là cô lại càng quấn anh chặt hơn.
Như một đứa trẻ lạc lõng, đang tìm đường về nhà.
Trái tim Niên Bách Ngạn quặn thắt từng cơn. Anh vòng tay siết chặt lấy cô. Vòm ngực rộng lớn trùm kín cả người cô. Cô không còn kêu lạnh nữa mà bám riết lấy anh như cây dây leo.
…
Cô cảm thấy giá lạnh đã qua, có một luồng ấm áp tràn tới.
Nhưng trước mắt vẫn là con ngõ dài tít tắp.
Cô co ro ngồi trong góc, cảnh giác nắm bắt từng động tĩnh xung quanh.
Sau đó, cô lại nhìn thấy cậu bé xách chiếc đèn xanh ấy. Đôi giày của cậu bé bị đèn chiếu vào, lúc sáng lúc tối.
Cậu bé nắm tay cô đi ra khỏi con ngõ dài.
Cô nghẹn ngào nói mình sợ.
Cậu bé nói với cô: Đừng sợ! Anh sẽ đưa em rời khỏi đây!
Thanh âm đó thật là dễ nghe, tuy non nớt nhưng lại mang tới một cảm giác cực kỳ an toàn.
Tới tận khi ra khỏi con ngõ ấy, cô mới cảm thấy mình không lạnh nữa.
Cậu bé vẫn không buông tay cô ra, mà hỏi: Em còn sợ không?
Cô lắc đầu.
“Nhưng tại sao em vẫn khóc vậy?”
Cô thút thít: “Em không tìm thấy mẹ nữa. Anh ơi! Anh có thể tìm mẹ giúp em không?”
Cậu bé gật đầu: “Được! Anh nhất định sẽ giúp em!”
Cuối cùng cô cũng bật cười trong nước mắt.
Nhưng ngay sau đó cô lại lo lắng: “Nếu như cả anh cũng không tìm được mẹ em thì phải làm sao?”
Cậu bé suy nghĩ giây lát: “Vậy thì… anh sẽ chăm sóc em, tới khi nào em tìm được mẹ thì thôi.”
“Anh thật tốt!” Cô yên tâm rồi.
Cậu bé cũng cười, đôi mắt sáng rực và ưa nhìn.
“Anh à! Vậy thì anh là bạn trai của em sao?”
“Bạn trai?”
Cô gật đầu rất mạnh, gò má vẫn còn lem một vệt nước mắt: “Chị gái nhà hàng xóm nói bạn trai sẽ luôn chăm sóc bạn gái. Anh ơi! Anh làm bạn trai em, em làm bạn gái anh, vậy là anh có thể chăm sóc cho em rồi.”
“Nhưng… Trông em còn bé lắm mà.”
“Vậy đợi em lớn rồi, tới khi nào em lớn như anh, em lại làm bạn gái của anh, được không?” Cô nghiêm túc hỏi.
“Chuyện này…”
Cô thấy anh do dự, nỗi sợ hãi lại lan tràn. Cô sợ rằng cả người duy nhất có thể bảo vệ mình cũng không còn nữa, tuy rằng cô mới quen anh chưa lâu. Cô níu lấy vạt áo anh, khẽ lắc lư. Giọng nói nức nở còn mang chút nũng nịu: “Anh ơi… Anh đồng ý đi mà…”
Cậu bé thấy cô lại sắp khóc, lập tức gật đầu: “Được, được, được! Anh hứa với em, đợi em lớn rồi, sẽ làm bạn gái của anh nhé, được không?”
Cô hớn hở, giơ ngón tay cái lên: “Vậy chúng ta ngoắc tay nào!”
“Được!” Cậu bé cũng giơ ngón tay cái ra, ngoắc tay hẹn thề với cô…
…
“Anh…” Trong mơ màng, Tố Diệp khẽ lẩm bẩm. Thanh âm rất nhỏ, rất khẽ.
Niên Bách Ngạn ôm chặt cô nghe thấy rồi. Anh hơi ngước lên nhìn cô. Thấy bờ môi cô mấp máy, anh bèn cúi xuống.
Anh nghe thấy cô gọi “anh”.
“Anh” ư?
Niên Bách Ngạn không biết cô đang gọi ai.
Anh khẽ nhíu mày. Anh hy vọng biết bao được nghe thấy cô gọi tên mình.
Tố Diệp rên lên một tiếng, rồi lại vùi đầu vào ngực anh, khẽ lẩm bẩm: “Đừng rời xa em…”
Tiếng nói nhỏ bé yếu ớt của cô như một lưỡi dao cắt ngang qua ngực anh.
Niên Bách Ngạn bất giác thu chặt tay lại, hoàn toàn khóa cô trong lòng mình.
Anh thì thầm bên tai cô: “Diệp Diệp! Anh sẽ không rời xa em. Cho dù em không yêu anh, cả đời này anh cũng sẽ không để em đi.”
Anh chấp nhận rồi.
Anh tình nguyện tin rằng câu nói “đừng rời xa em” đó của cô là dành cho anh.
Lúc này, anh không muốn tìm hiểu rốt cuộc người trong giấc mơ của cô là ai, hay rốt cuộc cô muốn ai đừng rời xa mình. Có lẽ là người đàn ông mà cô yêu nhất đó. Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn tự nguyện lừa mình lừa người như thế.
Cho dù cô nói với anh, tình cảm trước đây của mình và Tưởng Bân tốt đẹp đến thế nào.
Cho dù cô khiêu khích rằng anh chấp nhận ngủ với một người con gái đã lên giường với người đàn ông khác.
Niên Bách Ngạn đều không quan tâm. Anh không muốn quan tâm trong lòng cô có một người đàn ông khác, cũng mặc kệ lần đầu tiên của cô dành cho Tưởng Bân đã dịu dàng tình cảm ra sao. Anh chỉ cần cô, chỉ cần cô ở bên cạnh anh. Dẫu cô không yêu anh, anh cũng chấp nhận.
Tuy rằng trái tim sẽ rỉ máu nhưng cũng còn hơn cô rời xa anh…