Một buổi sáng như này rất ít, thế nên rất hiếm có.
Nắng mai rạng rỡ, gió nhẹ yên ả, uyên chuyển. Tấm màn che mỏng manh màu cafe đậm lọc qua nắng và gió, khiến chúng trở nên dịu dàng hơn. Có tiếng chim rộn ràng, không có tiếng xe cộ hỗn tạp. Có mùi hương cây cỏ mát lành ùa vào phòng, thoảng nhẹ như hương vị của hạnh phúc.
Vào một buổi sáng thế này, nếu đang ở ngoài vườn hoa, cô nhất định sẽ ngắt về một bông hoa đang thì rực rỡ nhất, đặt lên bệ cửa sổ. Nó không nhất định phải quá diêm dúa, dẫu chỉ là một bông hoa dại thôi. Sau đó cô sẽ ngồi lên cửa sổ, thả đôi chân trần, mặc sức hưởng thụ những tia nắng ấy.
Khi Tố Diệp còn ở nước ngoài, có một nhân kỳ nghỉ đã tới thị trấn nhỏ Albarracin nằm ở gần Teruel, vùng Đông Bắc, Tây Ban Nha. Albarracin không lớn, nhưng phong cảnh như tranh.
Lúc cô tới đó, trời đã rất muộn. Ngày hôm sau khi tỉnh giấc một cách tự nhiên, đẩy cửa sổ ra cô mới phát hiện thị trấn này trong lành, ngọt ngào đến mức nào. Cô tạt ngang các giáo đường và tham quan các phong tục tập quán của người bản địa, cảm nhận một nét văn hóa sâu rộng ùa tới. Nhưng điều khiến cô dừng bước là một ô cửa sổ rải đầy hoa tươi. Có một thiếu nữ tựa bên cửa sổ. Cô ấy ăn mặc rất đơn giản, với chiếc váy dài màu be nhạt, mái tóc xoăn dài, trên đầu đội một vòng hoa tự làm. Hoa trắng muốt. Đôi giày của cô ấy cũng màu trắng. Bên cạnh còn có một chàng trai mặc một bộ đồ màu trắng.
Làn da của anh ấy cũng sáng lên, đôi mắt xanh sâu thẳm như sông Đa-nuýp. Anh ấy có một mái tóc xoăn màu sợi đay gọn gàng và quyến rũ, một bờ môi hồng hào như cánh hoa. Ngón tay của anh vừa mảnh vừa thon, ôm một cây đàn ghita, ngồi bên, vừa đàn vừa hát.
Anh ấy hát một bản tình ca.
Thanh âm dịu dàng, trầm ấm, như thủ thỉ lời yêu.
Lúc hát, ánh mắt anh ấy chốc chốc lại dừng lại trên người cô gái kia. Gương mặt cô gái cũng ửng hồng tựa hoa đào.
Tình yêu là thứ tình cảm thuần khiết nhất trên đời này, giống như đôi trai gái ở trấn Albarracin khi ấy. Nhưng đồng thời, tình yêu cũng là thứ tình cảm phức tạp nhất trên đời, giống như cô và Niên Bách Ngạn.
Khi ấy, Tố Diệp đứng bên cửa sổ đối diện bên đường, trong tay cầm một cốc cafe, chọn một phiến đá ngồi xuống. Cô lắng nghe tiếng đàn bay từ bên kia tới, tưởng tượng xem tình yêu của mình rồi sẽ mang màu gì?
Nên có màu gì nhỉ?
Quen biết Niên Bách Ngạn bao lâu nay, Tố Diệp vẫn chưa tìm được màu sắc thích hợp để hình dung chuyện tình cảm của họ. Có lẽ nó giống như thứ màu được định nghĩa trên viên kim cương đeo trên cổ cô: Tình yêu lý trí?
Tố Diệp chưa khi nào hoài nghi.
Vì tình yêu của Niên Bách Ngạn vừa lý trí lại thực tế.
Ước mơ và hiện thực luôn có một khoảng cách, giống như tình yêu mà cô luôn tưởng tượng trong lòng. Đôi nam nữ ấy một khung tình yêu để tham khảo. Đã có những lúc, tình yêu trong lòng cô giống như một cơn mưa hoa đào tung bay khắp trời, nghệ thuật, tươi mới, còn mang theo chút đớn đau của tuổi thanh xuân.
Cô cảm thấy, nên là một thiếu niên như thế.
Vào một hôm nào đó, dưới những cánh hoa bay bay, anh đứng đó, dáng người mảnh khảnh, cao lớn, với chiếc áo sơ mi sạch sẽ, lớp vải nhẹ nhàng dường như còn ươm mùi nắng. Có thể anh sẽ ngồi tựa gốc cây, kéo một khúc vĩ cầm réo rắt. Gương mặt hơi nghiêng của anh còn trắng trẻo, dịu dàng hơn cả con gái. Từng nốt nhạc bay ra từ những ngón tay.
Anh mang một nét buồn thương thoáng qua, nhưng trong đôi mắt lại có những ánh nắng ấm áp…
Đây chính là khởi đầu tình yêu trong tưởng tượng của cô.
Nhưng trên thực tế, mối tình của cô lại bắt đầu từ một quán bar, trong một cơn say bét nhè, sau đó đâm sầm vào một người đàn ông xa lạ.
Kiểu khởi đầu như vậy thực tế hơn, cũng tầm thường hơn rất nhiều so với những gì cô mơ mộng.
Niên Bách Ngạn không phải chàng trai trẻ trong tưởng tượng của cô.
Nói dễ nghe một chút thì anh là người đàn ông nội hàm, biết vạch rõ mọi kế hoạch cho mình. Còn nói khó nghe hơn thì anh chính là kiểu người thực tế đến trần trụi. Một người như vậy sao có thể yêu cầu anh đứng dưới những cánh hoa bay, kéo vĩ cầm vì cô?
Thực tế là Niên Bách Ngạn chẳng hiểu gì về âm nhạc. Đừng nói là bảo anh đi kéo vĩ cầm, đến cầm cây vĩ cầm như thế nào anh còn chẳng biết.
Bàn tay anh dường như chỉ liên quan tới kim cương.
Từ khi quen nhau cho tới lúc kết hôn, đa phần các buổi sáng khi cô thức dậy thì anh đã rời đi. Anh lúc nào cũng dậy sớm hơn cô, gió mưa không sai khác.
Nhưng sáng nay, khi mở mắt, dường như cô ngửi thấy mùi gió của niềm vui.
Cảm giác vừa mở mắt đã được nhìn thấy anh thật tuyệt.
Tình yêu của họ, hình như từ đầu đã không có sự xen ngang của Platon. Anh không còn là một chàng trai, cô cũng chẳng còn là một cô gái. Trong quá trình tìm hiểu và yêu nhau, họ đã không còn trẻ trung. Rất nhiều tình cảm phải thể hiện bằng cách trực tiếp nhất khi hai cơ thể hòa làm một.
Và vì thế sự thật chính là, bắt Niên Bách Ngạn tốn tâm tư biểu diễn cho cô một bản vĩ cầm, anh tình nguyện mang tới cho cô một hoạt động thể dục đau đớn mà tình cảm.
Buổi sáng này, Tố Diệp cảm thấy, tình yêu của họ bỗng là một màu trắng trong.
Hình như còn có chút hương vị của đôi trai gái nơi thị trấn nhỏ.
Cô giơ tay vuốt tóc anh.
Mặt anh vẫn vùi sâu trong cổ cô, hơi thở tỏa ra vẫn làm cô ngứa ngáy.
“Bách Ngạn!” Cô khẽ gọi tên anh.
Anh không mở mắt ra, chỉ uể oải ôm cô rồi “ừm” một tiếng.
“Anh bảo anh có phải một người lãng mạn không?” Cô bỗng nhiên hỏi.
Niên Bách Ngạn im lặng.
Cô quay đầu, nâng mặt anh lên, truy hỏi: “Mau nói đi chứ!”
Lúc này anh mới mở mắt ra, chầm chậm nói: “Lãng mạn có ăn được đâu!”
“Đàn ông phải lãng mạn một tý, phụ nữ người ta mới thích.”
Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy, trốn khỏi bàn tay cô. Anh áp mặt xuống, cắn lên má cô một cái, cười khẽ: “Anh có lãng mạn đâu vẫn có người thích đấy thôi, như em chẳng hạn.”
“Sĩ diện!” Cô cũng cười.
Niên Bách Ngạn lại díp chặt mắt. Hình như anh rất thích một buổi sáng lười biếng thế này. Anh dùng mũi tìm kiếm mùi hương mái tóc cô: “Vậy em muốn anh mang tới cho em sự lãng mạn gì đây?”
“Lãng mạn là phải bất ngờ, em nói ra rồi còn gì là bất ngờ nữa.” Tố Diệp chau mày. Quả nhiên là đầu gỗ mà!
Niên Bách Ngạn “ồ” một tiếng.
Rồi cũng im bặt luôn.
Tố Diệp thở dài. Chàng trai trẻ trong giấc mơ của cô ơi! Con người quả nhiên không nên mơ mộng gì về tình yêu, nếu không nhất định là sẽ sai khác. Nói rồi cô véo tai anh: “Anh nhìn nam chính trong mấy bộ phim Hàn Quốc ấy, người ta lãng mạn bao nhiêu!”
Có lẽ chê cô ồn ào, Niên Bách Ngạn cúi thẳng xuống khe ngực cô, uể oải lẩm bẩm: “Toàn mấy tay đàn bà!”
Tố Diệp trợn tròn mắt. Ô, không nhận ra đấy! Hai chữ “đàn bà” mà cũng có thể thốt ra từ miệng anh sao?
Cô lắc đầu, phì cười: “Em thấy anh đang ghen ghét, đố kỵ với người ta.”
Niên Bách Ngạn mở miệng cắn: “Họ có gì đáng để anh ghen ghét, đố kỵ?”
Cả hai người đều không mặc quần áo. Anh vừa cắn đã đúng trọng điểm.
Lực không mạnh nhưng đủ làm cô giật mình.
“Người ta đẹp trai!” Cô run run nói.
Niên Bách Ngạn cười, mồm mép tía lia: “Em từng nói mặt mũi anh cũng không tệ mà.”
“Thế thì… người ta chu đáo.”
Chu đáo trong tiếng Trung còn có nghĩa khác là “cơ thể kề khít”.
Nụ cười của Niên Bách Ngạn trở nên đen tối.
“Giờ anh vẫn chưa đủ “sát” à?” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “chu đáo”, sau đó kéo cô lại, dán chặt cô lên cơ thể tráng kiện của anh: “Đủ sát rồi chứ?”
Tố Diệp đỏ mặt, gõ vào đầu anh: “Anh đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, làm sai lệch ý nghĩa!”
Niên Bách Ngạn cười thành tiếng: “Anh đang cố hết sức để giải thích cho em hiểu thế nào là “cơ thể gần sát”, hai chúng ta ai tráo đổi khái niệm đây?”
Tố Diệp nói không lại anh. À không, cô cảm thấy mình không quỷ quyệt như anh. Cô đẩy mặt anh ra, hỏi: “Này, anh đói chưa?”
Tối qua về tới nhà, ngủ tới nửa đêm anh bèn dậy nôn thốc nôn tháo, làm cô sợ hãi, tưởng dạ dày của anh có vấn đề. Anh nôn xong, súc miệng rồi lại trèo lên giường đi ngủ.
Lúc ấy Tố Diệp mới yên tâm.
“Ừm!” Niên Bách Ngạn trả lời bằng giọng mũi.
Tố Diệp nảy ra hứng thú: “Vậy anh muốn ăn gì? Hôm nay em định làm vợ đảm một hôm, anh thấy thế nào?”
“Cầu còn chẳng được!” Anh mỉm cười.
“Để em nghĩ nhá! Bữa sáng thì ăn gì thanh đạm thôi. Loại mứt hoa quả vị việt quất mới ra ngon lắm, có thể ăn với bánh mỳ nướng. À, còn nữa, gan ngỗng đặt từ Pháp cũng đã được gửi đến rồi. Anh tự chọn đi!”
Niên Bách Ngạn nhìn cô chằm chằm: “Thanh đạm quá rồi!”
“Bữa sáng chỉ ăn thế thôi. Anh từng này tuổi rồi, đừng có ăn nhiều thịt cá.” Tố Diệp nghiêm túc nói.
Anh nhướng mày: “Anh bao nhiêu tuổi cơ?”
“Anh bao nhiêu tuổi còn không biết sao!” Cô cười.
Niên Bách Ngạn cố định nụ cười của cô bằng ánh mắt, một giây sau liền đè cô xuống: “Tuổi của anh thì làm sao? Không thỏa mãn được em?”
“Mới sáng ra anh đừng có nhắng nhít!” Tố Diệp cười khúc khích.
“Anh muốn ăn thịt.” Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng, nhìn cô bằng ánh mắt có chút xấu xa.
Tố Diệp nhịn cười: “Không có đâu! Ai lại sáng ra đã ăn đồ mặn.”
Bàn tay Niên Bách Ngạn lần mò xuống. Gương mặt vùi bên tai cô: “Anh là động vật ăn thịt cỡ lớn, thế nên, bắt buộc phải ăn thịt.”
“Vậy em chuẩn bị cho anh ít cá?” Tố Diệp tươi cười né tránh môi anh: “Cá hồi nhé?”
Động tác của Niên Bách Ngạn bắt đầu mạnh bạo: “Anh phải ăn thịt người!”
Dứt lời, anh cúi đầu cọ mặt lên má cô.
“Aiya!” Tố Diệp lập tức nâng mặt anh lên, động tác rất không khách khí.
Niên Bách Ngạn khó xử nâng người dậy, nhìn cô: “Diệp Diệp!”
Ánh mắt anh có chút rối loạn.
Đàn ông dậy sớm, yêu cầu về mặt này luôn rất rõ ràng. Ít nhất thì cô nhìn thấy sự thay đổi ở anh.
“Râu anh chọc vào em rồi!” Tố Diệp tố cáo, sờ sờ một bên má.
“Anh xem cho!” Niên Bách Ngạn kéo tay cô ra. Đúng là má cô hơi đỏ.
Rồi anh giơ tay sờ lên cằm mình. Đã có râu mới mọc rồi.
“Mau đi đánh răng rửa mặt đi!” Tố Diệp oán trách.
Niên Bách Ngạn cong môi cười: “Cứ ăn xong bữa này rồi tính!”
Dứt lời, anh nhào tới như hổ đói.
Cô cứ thế bị ăn một cách sạch sẽ trong tình trạng trần như nhộng…