Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

quyển 14 chương 631: tuyệt đối không thể ngoảnh mặt làm ngơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác nói như vậy, Tố Diệp có lẽ còn tin. Nhưng Diệp Uyên lo lắng cho Lâm Yêu Yêu đến mức nào, Tố Diệp đều thấy hết. Tuy rằng trước đây vì muốn có được Lâm Yêu Yêu mà anh ấy đã giở mấy thủ đoạn có phần bỉ ổi, đê tiện. Nhưng không khó nhận ra Diệp Uyên đang sử dụng một cách thức rất trẻ con, bất chấp tất cả để có được người mà mình muốn.

Tố Diệp đã từng căm ghét và khinh bỉ hành động của Diệp Uyên, cho tới khi nhà Diệp Uyên xảy ra chuyện. Trong khoảng thời sống ở nhà cô, không chỉ một lần cô nhìn thấy Diệp Uyên ngồi ngắm ảnh Lâm Yêu Yêu, hết lần này tới lần khác. Khi Diệp Uyên trầm mặc là cô biết anh ấy lại đang nhớ Lâm Yêu Yêu. Thế nên kể từ lần đó, Tố Diệp cũng đã thật tâm tha thứ cho anh ấy.

Tình yêu vốn dĩ là thứ ích kỷ. Ai có thể quy định mọi người khi theo đuổi tình yêu đều phải có những thủ đoạn giống nhau? Một người ngỗ ngược như Diệp Uyên, đào hoa như Diệp Uyên, khi theo đuổi Lâm Yêu Yêu làm ra mấy chuyện đó cũng phù hợp với tính cách của anh ấy.

Ngược lại, Tố Diệp cũng đã từng nghĩ, nếu đổi lại là Niên Bách Ngạn, anh liệu có làm như vậy hay không? Cô đã suy nghĩ rất lâu, kết luận cuối cùng cô đưa ra là không.

Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên là hai mẫu đàn ông khác nhau. Anh điềm đạm, ổn trọng, chuyện gì cũng thích lên kế hoạch từ trước. Nếu là anh, mấy chuyện tranh cướp tình yêu này, anh sẽ không để lại dấu vết, ít nhất sẽ không để cô phát giác ra. So với việc dùng sức mạnh cưỡng đoạt, Niên Bách Ngạn có lẽ càng thích nhìn đối phương rơi vào cái bẫy anh đã tinh vi chuẩn bị hơn, sau đó chủ động cầu xin anh mà chẳng biết sự tình gì.

Đó mới là Niên Bách Ngạn.

Còn Diệp Uyên, cá tính đã quyết định sự thẳng thắn của anh ấy.

Một người đàn ông như vậy, đã phải hủy hoại tất cả danh tiếng cũng phải có được một người phụ nữ thì sao lại không trân trọng chứ?

Thế nên, suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp là liệu có phải Lâm Yêu Yêu lại tái phát căn bệnh u uất không.

Đây là chứng bệnh thường gặp ở những phụ nữ mang thai, cộng thêm lúc trước cô ấy lại mặc chứng trầm cảm. Điều Tố Diệp lo lắng không phải Diệp Uyên có ngoại tình hay không mà cô lo nhất là tình cảm và tâm lý của Lâm Yêu Yêu.

Nhưng Lâm Yêu Yêu lại càng ủ dột. Cô ấy bất lực như một đứa trẻ, bờ môi cũng hơi run rẩy.

“Mình không nghĩ linh tinh đâu, mình đã phát hiện ra chứng cứ…”

Tố Diệp sững sờ, chứng cứ?

“Yêu Yêu! Cậu phải hiểu rằng tâm tình của phụ nữ khi mang thai vốn dĩ đã thay đổi rất lớn, còn trong thời gian mang thai dù chỉ một biến động nhỏ nhoi cũng sẽ bán tín bán nghi, vì thế mà nảy sinh rất nhiều ngộ nhận sai lầm. Diệp Uyên chắc chắn không thể là người đàn ông đi phản bội cậu. Điểm này cậu phải tin tưởng.”

“Nhưng người phụ nữ trong điện thoại phải giải thích thế nào đây?” Lâm Yêu Yêu sốt sắng.

Lần này tới Tố Diệp cả kinh: “Người phụ nữ nào?”

Lâm Yêu Yêu nắm chặt hai tay, lắp ba lắp bắp kể lại nội dung tin nhắn cô đọc được đêm Trung thu cho Tố Diệp nghe, sau đó nói: “Mình cũng hy vọng bản thân chỉ suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng sáng hôm sau, nhân lúc Diệp Uyên chưa tỉnh, tớ đã lén xem điện thoại của anh ấy. Không còn hai tin nhắn ấy nữa, chắc chắn là bị anh ấy xóa mất rồi. Nếu anh ấy không chột dạ, tại sao phải xóa tin nhắn chứ?”

“Yêu Yêu à! Bất kỳ đàn ông nào sau khi đọc xong mấy tin nhắn đó cũng sẽ xóa đi thôi. Anh ấy sợ cậu nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Hơn nữa cậu cũng nói đấy thôi. Đó là một số điện thoại vô danh, chứng tỏ Diệp Uyên không hề lưu nó vào máy. Chưa biết chừng là con bé nào đó thích anh ấy, rồi xin số điện thoại của người khác thôi. Diệp Uyên điển trai như vậy, làm cho mấy cô bé nảy sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ ửng, sống mũi cũng cay xè.

“Mình cũng đã tự lừa gạt bản thân như vậy đấy. Nhưng mà… Nhưng mà, hôm qua cuối cùng mình cũng không nhịn được, đã gọi vào số máy ấy…”

“Hả?” Tố Diệp thật không ngờ Lâm Yêu Yêu lại mẫn cảm tới mức nhớ luôn cả số điện thoại. Có lẽ ngay cả Diệp Uyên cũng bất ngờ.

“Lúc cùng mẹ chồng đi mua sắm, nhân lúc bà đang mua đồ, mình đã ra kiốt công cộng, gọi vào số điện thoại đó. Mình… Mình nhận ra giọng nói của cô ta, là Tịch Khê…” Lâm Yêu Yêu rõ ràng đang rất hoang mang: “Trước đây cô ta từng thích Diệp Uyên, còn từng gặp riêng mình. Số điện thoại đó là của cô ta. Cô ta nói… rất nhớ anh ấy. Tiểu Diệp! Nếu là người khác mình không để ý đâu. Nhưng đối phương lại là Tịch Khê. Sao lại trùng hợp đến vậy, lại là Tịch Khê?”

Tố Diệp cũng biết Tịch Khê.

Lâm Yêu Yêu trước nay là người suy nghĩ ngây thơ, hiền lành. Dù đã kết hôn, cô ấy vẫn không học được cách giữ chuyện gì bí mật với bạn thân mình như những người phụ nữ khác. Có bao nhiêu chuyện, cô ấy lại kể hết cho cô bấy nhiêu.

Chuyện của Tịch Khê, sau ngày cưới Lâm Yêu Yêu mới cho cô biết. Lúc đó cô rất phẫn nộ, nhưng vì Diệp Uyên đã từ chối người đàn bà đó nên tâm trạng của cô cũng từ từ bình tĩnh lại.

Cô biết Tịch Khê, gia đình quyền thế, giàu có, rộng rãi, lịch thiệp có tiếng. Lúc Diệp Uyên còn chưa lấy vợ, cô quả thực có nghe nói có một khoảng thời gian Nguyễn Tuyết Mạn cực kỳ thân thiết với phu nhân nhà họ Tịch, có thể nhận ra là định kết thông gia. Nhưng chẳng bao lâu, trong giới cũng có tin đồn, nói cậu chủ nhà họ Diệp không có cảm xúc với cô chủ nhà họ Tịch, chỉ chung tình với một cấp dưới của mình.”

Sau này, câu chuyện cũng dần bị người ta bỏ lơ. Cô chỉ nghe nói từ lần đó, cô chủ nhà họ Tịch không bao giờ đi xem mặt nữa.

“Có thể nào là Tịch Khê cố tình không?” Tố Diệp táo bạo suy đoán.

Lâm Yêu Yêu cắn môi: “Mình không biết…” Nói xong, cô ấy nắm chặt tay Tố Diệp.

Tố Diệp phát hiện ra lòng bàn tay cô ấy ra đầy mồ hôi.

“Mình không biết là do Tịch Khê cố tình hay là… hay là Diệp Uyên thật sự có chuyện gì với cô ta. Thế nên mình mới không dám hỏi Diệp Uyên. Mình sợ… Mình sợ giữa họ thật sự có chuyện.”

“Cậu đừng nghĩ vậy. Sự tình như thế nào chúng ta còn chưa làm rõ, phải không? Mình nghĩ chuyện này chắc chắn là do Tịch Khê giở trò. Cậu nghĩ mà xem. Cô ta là thiên kim tiểu thư, cuối cùng lại thua cậu, là ai cũng sẽ không phục.”

Lâm Yêu Yêu cúi đầu không nói gì. Rất lâu sau, cô ấy mới ngước nhìn Tố Diệp: “Rất nhiều người đều nói, lúc phụ nữ mang thai, người chồng sẽ rất dễ ngoại tình, Diệp Uyên anh ấy…”

“Diệp Uyên đâu cần phải đói bụng vơ quàng.”

Lâm Yêu Yêu vẫn còn lo lắng.

“Cậu đừng thế. Mình nghĩ, Diệp Uyên chắc chắn không thể có chuyện gì đâu. Nếu anh ấy mà có cái suy nghĩ này thì đã có lâu lắm rồi. Vả lại, tính tình Diệp Uyên thế nào, cậu còn không rõ hay sao? Nếu anh ấy mà có hứng thú với cô Tịch Khê đó thì đã chẳng lấy cậu. Anh ấy thật sự rất tốt với cậu. Cậu đừng nghi ngờ anh ấy.”

Lâm Yêu Yêu nhìn Tố Diệp: “Ý cậu là… mình đang nghi ngờ linh tinh ư?”

“Phụ nữ có thai là hay như vậy. Thông thường, lúc mang thai cũng là lúc tâm lý người phụ nữ thay đổi rõ rệt nhất, vì phải hoàn thành sự thay đổi vai trò từ một người phụ nữ lên một người mẹ. Nên khi chồng không có ở bên cạnh, hoặc có một chút chuyện, họ sẽ cực kỳ nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.” Tố Diệp cố gắng khuyên nhủ cô ấy từ góc độ tâm lý.

Lâm Yêu Yêu khẽ gật đầu.

“Cậu phải tin tưởng Diệp Uyên. Mà những lúc này cậu cũng phải nghĩ cho con nữa. Lùi một bước mà nói, nếu thật sự là cô Tịch Khê kia cố tình gây rối, bây giờ cậu làm ầm ĩ lên với Diệp Uyên, sau đó lại động thai, ảnh hưởng tới đứa bé, ai sẽ là người chịu thiệt đây? Ai là người được lợi đây? Bên nào nặng, bên nào nhẹ, cậu rõ nhất.”

Nghe được mấy lời của cô, Lâm Yêu Yêu mới bàng hoàng tỉnh ngộ, gật đầu rất mạnh.

“Cậu ấy à, khi nào Diệp Uyên không có nhà thì phải tới chơi với mình thường xuyên, đừng rầu rĩ một mình rồi suy nghĩ lung tung, biết không?”

“Ừm.”

“Xem cậu kìa! Sắp làm mẹ tới nơi rồi vẫn còn bối rối như vậy. Làm mẹ là phải thật dũng cảm, biết chưa?” Thấy cô ấy đã hiểu ra, Tố Diệp cũng nhẹ lòng.

Lâm Yêu Yêu cười khẽ.

Tiễn Lâm Yêu Yêu ra về, trên đường về nhà, Tố Diệp mới bắt đầu bất an.

Cái cô Tịch Khê kia rốt cuộc định giở trò gì?

Chuyện này chắc chắn cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngày tết Trung thu mà đi gửi mấy tin nhắn kiểu đó, có thể thấy cô ta cố tình đến mức nào. Rõ ràng là muốn để Yêu Yêu đọc được!

Thối tha!

Chán sống rồi phải không?

Sau khi Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu ăn cơm xong, Niên Bách Tiêu tới nhà bạn chơi. Lúc trước Niên Bách Ngạn đã hứa với Diệp Uyên sẽ mua cho con gái sắp chào đời của anh ấy một bộ búp bê Barbie bản số lượng có hạn. Thế nên, nhân lúc còn sớm, không có Tố Diệp ở cạnh, anh cũng đành bấm bụng đi tới cửa hàng đồ chơi đã đặt trước.

Vừa ra khỏi thang máy thì chuông điện thoại reo vang.

Sau khi nhìn thấy số máy gọi tới, anh đi chậm lại, rẽ vào một góc.

Rồi bắt máy.

Là đại ca Khôn.

“Nhà trọ xảy ra chuyện rồi!” Đối phương buông một câu như vậy.

Sắc mặt Niên Bách Ngạn trở nên nặng nề: “Thế nào rồi?”

“Cũng may chú báo với anh sớm. Lúc các anh em tới nơi, có người đã phóng hỏa đốt nhà trọ, thiêu rụi rất nhiều đồ đạc. Cả nhà bạn chú còn đang ngủ say. Nếu không có các anh em, có thể đã bị hun chết rồi.”

Đây là việc khiến Niên Bách Ngạn kinh hoàng!

“Phóng hỏa?”

“Không sai! Xem ra đối phương có ý dồn họ vào chỗ chết. Phòng ngủ của họ bị người ta khóa trái, rõ ràng là muốn giết người!”

Niên Bách Ngạn như bị ai giáng cho một gậy sau gáy, đầu anh cũng theo đó vang lên từng tiếng ầm ầm. Anh hoàn toàn không ngờ đối phương lại nhanh tay đến vậy, anh vốn nghĩ người đó sẽ chỉ ăn trộm thôi.

“Nhà trọ bị cháy nghiêm trọng không?” Anh hỏi: “Trước đây em nhờ anh theo dõi một cuốn sổ, có còn không?”

“Sổ sách, danh sách khách trọ cùng với máy tính, tất cả đều không xem xét gì được nữa. Máy tính bị đập nát bươm rồi.”

Niên Bách Ngạn bất ngờ cuộn chặt tay lại, lồng ngực bí bách, khó thở.

“Gia đình họ sao rồi?”

“Không có gì đáng ngại! May mà cứu kịp thời, nhưng nhà trọ thì cháy dữ quá, cần phải sửa chữa lại một thời gian.”

Niên Bách Ngạn trầm mặc một lúc rồi nói: “Đại ca Khôn! Anh tìm thêm mấy anh em tới giúp đỡ. Em lo thời gian này vẫn còn kẻ tới gây phiền phức cho họ. Còn về nhà trọ, có lẽ họ sẽ nhờ chính phủ hỗ trợ, em không tiện ra mặt. Sau này em sẽ gửi anh một tờ chi phiếu, anh đưa họ giúp em. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa với danh nghĩa viện trợ của nhà nước.”

“Chú em yên tâm đi! Muốn đại ca Khôn này bảo vệ ai, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Cứ yên tâm!” Đối phương hứa chắc như đinh đóng cột.

“Ngoài ra, điều tra giúp em một người.”

“Cứ nói!”

“Nguyễn Tuyết Cầm!”

“Nguyễn Tuyết Cầm? Bà hai nhà họ Diệp?”

“Đúng vậy! Bà ta đã từng mua được ma túy thông qua bạn bè. Em muốn biết trước nay bà ta giao du với những hạng người nào, chỗ ma túy đó từ đâu mà có. Tóm lại, càng chi tiết càng tốt.”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho anh!”

Cúp máy, gương mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại.

Dám giết người phóng hỏa?

Nguyễn Tuyết Cầm! Lai lịch của bà rốt cuộc lớn tới mức nào đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio