Chớp mắt đã tới Quốc khánh, ý thu nồng đậm. Những chiếc lá xanh bị cái nóng của ngày hè quét sạch cuối cùng đã lục tục chuyển vàng. Từ xa nhìn lại trông giống thời kỳ giáp hạt. Mùa thu vì mang một màu vàng rực rỡ mà trở nên dồi dào ý nghĩa. Giống như một chuyến hành trình dài đằng đẵng đến tận cùng đã dừng lại tại một phong cảnh chói lọi nhất, sau đó tạm dừng chân nghỉ ngơi.
Ngày Quốc khánh này có phần náo nhiệt. Ít nhất thì tiếng cười cũng rộn ràng hơn năm ngoái. Vì mọi người ai bận việc người ấy thế nên kỳ nghỉ Quốc khánh cũng không chọn ra nước ngoài du lịch. Cả đám người đã lựa một thành phố ấm áp và yên tĩnh để đón ngày lễ. Đương nhiên cũng vì Niên Bách Ngạn phải tới đó bàn chuyện làm ăn.
Đoàn người bao gồm vợ chồng Niên Bách Ngạn, Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu, Tố Đông và Phương Tiếu Bình, Nguyễn Tuyết Mạn cũng đi theo với lý do phải chăm sóc cho cái bụng của Lâm Yêu Yêu. Thật ra mọi người đều hiểu cả, bà ấy sợ cô độc một mình. Cả bố mẹ Lâm Yêu Yêu cũng cùng đi theo. Tố Khải cuối cùng cũng hẹn được Diệp Lan. Ngoài những người ấy ra, Niên Bách Tiêu cũng đi theo góp vui, cả Kỷ Đông Nham nữa.
Với lý do công việc của Niên Bách Ngạn, cộng với cái cớ chúc mừng sinh nhật cho Kỷ Đông Nham, quân số cứ gọi là hoành tráng, khí thế. Kỷ Đông Nham không vui cho lắm, cả đường cứ kháng nghị ý đồ của mọi người. Anh ấy thanh minh đáng nhẽ người được tổ chức sinh nhật phải là lớn nhất, kết quả anh ấy còn phải thuận theo ý của mọi người, đến quyền lựa chọn cũng không có. Anh ấy không thích những thành phố cảng cho lắm, vì Tố Diệp từng hù anh ấy rằng tới bờ biển nhất định bắt anh ấy nhảy Bungee. Anh ấy chợt nhớ tới lần đầu tiên đi xem mặt Tố Diệp, thế là lại được âm thầm “ôn lại” nỗi kinh hãi ấy.
Thế nên từ đầu tới cuối anh ấy vẫn cố gắng thuyết phục mọi người ra nước ngoài chơi, cùng lắm thì anh ấy bao vé máy bay. Ai dè, Niên Bách Ngạn đã đặt sẵn máy bay tư. Khi Kỷ Đông Nham tiếp tục đưa ra ý kiến khác, mọi người cũng lần lượt cho rằng chỉ nghỉ lễ có một tuần, chơi ở trong nước thôi.
Làm Kỷ Đông Nham tức đến nỗi giậm chân bình bịch, hằn học nguyền rủa: Quốc khánh mà đi du lịch trong nước, bẹp ruột chết luôn!
Còn Tố Diệp thì cười phá lên, buông một câu: Này cậu chủ Kỷ! Lẽ nào anh không biết người Trung Quốc đã đổ xô đi khắp thế giới rồi sao? Anh tới Vancouver, khắp đường đều là người Hoa, tới Milan cũng thế. Thậm chí nếu anh tới Paris còn có thể nghe được tiếng bà cô Đông Bắc ầm ĩ đòi mua mười chiếc túi Chanel đấy. Thời buổi này, tốt nhất ở trong nước vẫn hơn.
Kỷ Đông Nham bèn lấy sinh nhật của mình ra làm cái cớ. Tố Diệp bèn bắt đầu ra sức nịnh nọt, nói đàn ông Thiên Bình là thông minh nhất, có lòng bao dung nhất. Câu nói ấy khiến Kỷ Đông Nham sung sướng đến chảy cả nước mũi.
Bi thảm nhất có lẽ là Niên Bách Tiêu. Sinh nhật cậu sau sinh nhật Niên Bách Ngạn. Mà đúng hôm đó có một đồng đội trong đội đua bị đâm xe, cậu phải lập tức quay về Thượng Hải. Kết quả, bữa tiệc sinh nhật mà Tố Diệp và Niên Bách Ngạn đã dày công chuẩn bị cho cậu cũng phải tuyên bố hủy bỏ. Thế nên, ngày Quốc khánh này, ngoại trừ tổ chức sinh nhật cho Kỷ Đông Nham ra, còn phải tổ chức bù sinh nhật cho Niên Bách Tiêu.
Chỉ có điều, Tố Diệp đã trêu chọc Niên Bách Tiêu tơi bời về cung hoàng đạo của cậu. Cô nhìn cậu cứ như vừa phát hiện ra một châu lục mới: “Chao ôi! Thì ra em thuộc cung Xử Nữ. Trời đất, em vừa thuộc nhóm máu A, lại vừa thuộc cung Xử Nữ, há chẳng phải sẽ mắc bệnh khó khăn trong chọn lựa sao? Này, bình thường lúc phải lựa chọn em có cảm thấy vướng mắc không?”
Niên Bách Tiêu trừng mắt lườm cô: “Mê tín!”
“Không phải chị mê tín đâu. Em là cung Xử Nữ mà, Xử Nữ…” Tố Diệp cười nghiêng ngả
Xử Nữ còn có nghĩa là “gái trinh”.
Cô làm Niên Bách Tiêu đỏ bừng mặt, hét ầm ĩ: “Em thuộc cung Xử Nữ thì sao nào? Xử Nữ rất tốt mà, rất… mạnh mẽ, giống em này, mạnh mẽ!”
Tố Diệp giơ ngón cái về phía cậu: “Sự tự tin to lớn này của em ở đâu ra vậy?”
Tuy rằng Niên Bách Tiêu nghe chẳng hiểu gì, nhưng cũng biết chắc chắn cô chẳng nói gì tử tế, làm cậu tức giận, suýt nữa thì bóp chết Tố Diệp.
Đến nơi, điều khiến mọi người không thể ngờ là Dương Nguyệt cũng theo tới, còn tặng một chiếc cà vạt cho cô ấy đặc biệt đặt may làm quà sinh nhật cho Kỷ Đông Nham, khiến Kỷ Đông Nham ngượng chín mặt.
Khi không còn bị cơn ác mộng quấy nhiễu, Dương Nguyệt khá hoạt bát. Con bé rất thích cười, thế nên chẳng mấy chốc đã hòa đồng được với mọi người. Tố Diệp lén lút kéo Kỷ Đông Nham sang một bên, hỏi anh ấy: “Anh vẫn là Hải Sinh à?”
Kỷ Đông Nham ngao ngán lắc đầu: “Tuy cô ấy không còn nhắc nữa nhưng anh có thể cảm nhận được cô ấy vẫn coi anh là Hải Sinh.”
“Dù anh có làm Hải Sinh cũng có ảnh hưởng gì đâu.”
Kỷ Đông Nham câm nín, rất lâu sau mới hỏi cô: “Em cảm thấy anh là Hải Sinh sao?”
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Nếu muốn biết, anh chỉ còn cách tới làng chài Đại Áo thôi.”
Kỷ Đông Nham buông một câu: “Anh không thừa hơi!”
“Anh không cảm thấy em ấy rất dễ thương sao?” Tố Diệp hỏi anh ấy.
“Dễ thương thì đúng là dễ thương hơn nữa còn rất tài giỏi. Thời gian trước, một chiếc nhẫn do cô ấy thiết kế được nhà thiết kế gật đầu đồng ý. Công ty dự định quý sau sẽ tung ra sản phẩm đó của cô ấy.” Lúc nói mấy lời này, ánh mắt Kỷ Đông Nham ngập tràn tán thưởng. Là một sự khẳng định, còn như có thứ gì mềm mại được nhào nặn cùng.
Tố Diệp nhìn rất chính xác, bắt đúng trọng tâm: “Thế nên cô ấy là một người rất tốt, đúng không?”
Nét mặt Kỷ Đông Nham thoảng một nét ngượng ngập. Anh ấy hắng giọng nói: “Anh biết em đang nghĩ cái gì. Đừng ăn nói linh tinh! Anh lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, làm chú cô ấy được rồi.”
Tố Diệp liếc xéo: “Chỉ có tuổi thôi mà, cùng lắm là anh, chú gì chứ. Với lại, đáng tuổi chú thì đã sao nào? Bây giờ đang thịnh hành câu chuyện tình yêu chú và Loli đấy.”
Kỷ Đông Nham bó tay.
Con người ta khi được nghỉ ngơi thường trở về với bản tính của mình. Bên bờ biển ấm áp, mỗi lần gió biển nhẹ nhàng thổi tới lại khiến người ta cảm thấy muốn rời xa chốn đô thị ồn ã. Đối mặt với món quà của mẹ tự nhiên, con người mới có thể hiểu rõ có lúc bận rộn cũng chỉ là bận rộn, thứ nó mang lại cho bạn không phải sự bình thản trong tâm hồn mà chỉ càng đang thúc giục bạn đi tới một vực sâu của danh vọng.
Tố Diệp cảm thấy, nghỉ lễ ở đâu không quan trọng, quan trọng là phải một lần được mở lòng mình trò chuyện với thiên nhiên. Giống như những nơi trước kia cô từng đặt chân, không có những nhịp sống vội vã, kỳ quặc, chỉ có những giai đoạn từ tốn, chậm rãi. Làm một nhà phân tích tâm lý, cô hiểu quá rõ, nếu tâm hồn yên bình của một người bị phá vỡ, vậy thì có nghĩa họ sẽ đi vào một con đường không có lối về. Nếu không có sự cân bằng thì phải cố gắng tìm kiếm sự cân bằng như vậy mới không khiến người ta hoàn toàn phát điên.
Thế nên, khi Tố Diệp bước chân trần cùng nắm tay Niên Bách Ngạn, thong thả dạo bước bên bờ cát, cô bỗng nhớ tới nhà thơ Hải Tử. Ông ấy viết về cảm giác rạo rực khi đối mặt với biển cả, đó là nỗi khát khao trong cõi lòng đối với sự bình yên và thanh thản. Vì vậy Tố Diệp tin rằng, chắc chắn ông ấy vẫn chưa tìm được một nơi an ủi tâm hồn, nếu không đã chẳng lựa chọn việc đâm đầu vào tàu hỏa tự sát.
Tố Diệp hơi kỵ nước, nhưng không có nghĩa là cô cự tuyệt việc ra biển. Trong khoảnh khắc đứng dưới ánh hoàng hôn như thế này, màu đỏ rực nơi đường chân trời như thiêu cháy cả mặt biển, khiến đại dương rộng lớn cũng trở nên yên tĩnh lạ kỳ, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhè nhẹ lên mỏm đá. Cô cảm thấy một cuộc sống như vậy rất tuyệt. Cùng người đàn ông mình yêu nhẹ nhàng dạo bước dưới hoàng hôn, trên bãi cát bên bờ biển.
Khi Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng, chiều tà kéo dài bóng hai người ôm nhau. Cô khẽ cắn lên môi anh, mùi gỗ mộc trên môi anh được thay thế bằng mùi hương của cô. Cô nhìn vào mắt anh, bất giác nói: “Bách Ngạn! Đôi mắt anh rất giống, rất giống đại dương đấy!” Rộng lớn và sâu thẳm, khiến người ta không hiểu lại cứ muốn tới gần.
Niên Bách Ngạn hôn lên má cô, thì thầm: “Lần sau anh sẽ đưa em tới Bahamas.”
Tố Diệp biết nơi đó. Cô đã từng đến một dãy núi ở gần đó, nhưng không cùng đội leo núi tới bờ biển đó. Đó là bãi cát có màu hồng nổi tiếng thế giới, được báo chí vinh danh là là bãi cát gợi cảm nhất. Cô luôn cảm thấy những nơi như bãi biển, nếu không có người mình yêu đi cạnh, có đến cũng sẽ cô đơn.
Nhưng sau khi nghe thấy lời hứa của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp bỗng dâng lên niềm xúc động và cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.
Từ khi anh rời khỏi Tinh Thạch, rồi lại vì đắc tội với Vincent mà gần như phá sản, anh không còn hứa hẹn gì với cô nữa. Khoảng thời gian này, trong mắt Tố Diệp có thể rất ngắn, nhưng có lẽ đối với Niên Bách Ngạn nó dài tựa ngàn năm, mỗi giây mỗi phút đều thấy giày vò.
Một Niên Bách Ngạn đã thành đạt sẽ cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu mà cô đề ra. Khả năng của anh, tài sản của anh đủ để chống đỡ cho lời hứa của anh. Nhưng một Niên Bách Ngạn đã thất bại rõ ràng sẽ né tránh. Anh không thể thực hiện quá nhiều mong muốn và khát vọng của cô. Thế nên anh cũng không chủ động hứa hẹn nữa.
Thật ra những điều ấy đối với Tố Diệp không quan trọng, quan trọng là họ vẫn bình yên sống bên nhau. Nhưng đối với đàn ông mà nói, suy nghĩ của họ chưa chắc đã đơn giản như vậy. Từ cổ chí kim, vị trí của đàn ông trong xã hội đã quyết định gánh nặng trên vai người ấy. Tận trong cốt tủy, Niên Bách Ngạn thật ra là một người đàn ông rất truyền thống. Anh vừa có sự tinh tế, tỉ mỉ của đàn ông phương Nam, vừa có cái táo bạo, mạnh mẽ của đàn ông phương Bắc. Với một người đàn ông như vậy chắc chắn không thể cho phép mình trở thành một kẻ ăn bám vợ.
Tuy rằng ngoài mặt Niên Bách Ngạn không thể hiện cảm xúc một cách thái quá nhưng Tố Diệp có thể nhận ra, anh im lặng hơn rất nhiều. Anh vốn đã là người ít nói, tới giờ lại càng kiệm lời như vàng.
Nhưng hôm nay, khi nghe được lời hứa của anh, Tố Diệp biết, Niên Bách Ngạn đã chuẩn bị xong rồi, thậm chí anh còn vô cùng chắc chắn. Cô thích một Niên Bách Ngạn của gia đình, một Niên Bách Ngạn nấu cơm cho cô, đưa đón cô đi làm. Nhưng không thể không thừa nhận, cô càng thích một Niên Bách Ngạn phấn đấu hết mình cho sự nghiệp. Không phải vì cô tham tiền bạc, chỉ vì cô thích được nhìn thấy dáng vẻ tự tin đầy mình, nắm chắc phần thắng của anh.
Cô cười hỏi: “Màu hồng có hợp với anh không?”
Niên Bách Ngạn dịu dàng trả lời: “Anh thích ngắm em cười, chỉ vậy mà thôi, dù ở đâu cũng không quan trọng.”
Quốc khánh qua đi, bận bịu lại trùm một tấm màn lên mọi thứ. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, dù đau khổ, dù hạnh phúc, dẫu bận bịu hay nhàn tản. Thật ra rốt cuộc có thể dùng từ gì để miêu tả cuộc sống, chẳng ai có thể kết luận. Là vui hay buồn đều do con người mà thành.
Niên Bách Ngạn đã sang Nam Phi. Mỏ số đang như chảo dầu sôi. Anh bắt buộc phải tới tận nơi, đích thân giám sát. Trước lúc đó, anh đã thương lượng thành công với mấy thương nhân, chủ yếu tại các thị trường loại , loại . Thế nên mọi người đều đang đợi chất lượng của lô hàng đầu tiên. Đơn hàng đầu rất quan trọng. Đối với Niên Bách Ngạn mà nói, đây là thời điểm mấu chốt liên quan tới việc anh trở mình dậy…