Khi làm xong công việc về tới nhà, vào phòng khách, anh thấy Diệp Lan đang ôm chân ngồi đó. Ngoài kia, trời đã tối. Có mây mù che mất ánh sao, trải bóng đêm trùm lên thành phố, bọc kín cả lòng người.
Cô xoay lưng về phía anh. Mái tóc đã để dài, xõa xuống hai vai, có hơi rối loạn nhưng thể hiện rõ sự trơ trọi của cô. Tố Khải không nhìn được gương mặt cô, chỉ thấy bờ vai bé nhỏ đang khẽ run lên trong bóng tối. Diệp Lan như một con bé run cầm cập trong mưa sương gió lạnh. Cái dáng vẻ như sắp rơi xuống khiến người ta xót xa.
Tố Khải đi thẳng về nhà từ phòng thẩm vấn mà không tới đội chống ma túy, cũng không thay cảnh phục. Sau khi cởi giày, anh đi tới trước sofa, đứng nhìn xuống gương mặt Diệp Lan. Cô ngẩn ngơ như đã thoát ly khỏi trần thế, không có phản ứng gì, chỉ ngây ngốc nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Sâu trong đáy mắt là một sự tĩnh lặng. Nhưng càng tĩnh lặng thì phía sau càng dâng lên một sự tuyệt vọng chết chóc.
Tố Khải thở dài, ngồi xuống sau lưng cô. Anh không nói gì, cũng trầm mặc như Diệp Lan, cũng không bật đèn, chỉ lần sờ hộp thuốc lá trên mặt bàn nhờ có ánh trắng mỏng manh ngoài cửa sổ. Anh lấy một điếu thuốc, châm lên.
Làn khói xám bay ngang qua mắt, làm mờ đi thế giới trước mặt.
Tố Khải lại nhớ về tối hôm đó, cái buổi tối khiến anh và Diệp Lan giờ đây chỉ có thể chọn cách lặng im.
Sau khi Nguyễn Tuyết Cầm bị liệt vào danh sách nghi phạm, đại đội đã lập ra tổ chuyên án. Với tư cách là người chịu trách nhiệm chính, Tố Khải không thể đùn đẩy công việc, tuy rằng anh vô cùng không muốn dùng thân phận này để đối mặt với Nguyễn Tuyết Cầm, thậm chí trong lòng anh còn âm thầm cầu nguyện bà ta vô tội. Anh không ngại tổn hao quân số, chỉ mong có thể thực sự điều tra ra những chuyện này không liên quan tới Nguyễn Tuyết Cầm.
Nhưng Tố Diệp lại mất tích, cả Kỷ Đông Nham cũng biến mất tăm.
Không phải Tố Khải không biết chuyện này, chắc chắn là vô cùng nóng ruột. Nhưng việc của anh là theo dõi Nguyễn Tuyết Cầm, theo dõi kẻ tình nghi này. Lời mời chủ động của Diệp Lan anh không thể đồng ý. Anh còn công việc bên mình. Vả lại, anh cũng không thể nói với cô rằng: Người anh đang điều tra chính là mẹ em.
Anh nhìn rõ sự thất vọng trong đôi mắt Diệp Lan. Điều ấy càng thôi thúc anh phá án. Anh cảm thấy, một khi chứng minh được Nguyễn Tuyết Cầm vô tội, anh chắc chắn sẽ tới tận nhà xin lỗi. Nhưng cho tới khi Diệp Lan gọi điện thoại cho anh, nói với anh rằng Nguyễn Tuyết Cầm cũng biến mất rồi, trái tim anh như rơi xuống vực thẳm.
Trước lúc đó, các trinh sát đã theo dõi được hướng đi của Nguyễn Tuyết Cầm. Tố Khải lo Diệp Lan lo lắng, chỉ có thể trả lời qua loa.
Có điều, việc khiến Tố Khải trở tay không kịp chính là, khi lực lượng của anh xông vào chiếc ô tô lưu động, khi anh chĩa súng vào Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Lan đã xuất hiện ở hiện trường.
Cô đã tận mắt chứng kiến anh cầm súng, nhằm vào mẹ mình.
Từ khoảnh khắc ấy, Tố Khải đã biết, tất cả đã chấm hết.
Lúc ấy Diệp Lan khóc rất dữ, cầu xin anh đừng đưa mẹ cô đi, thậm chí còn quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân anh. Anh có thể cảm nhận được cả người cô đều đang run lên. Qua lớp áo, anh thậm chí còn cảm nhận được ngón tay lạnh giá của cô.
Nước mắt của cô thấm ướt quần anh. Cái lạnh lẽo ấy ngấm cả vào xương cốt.
Nguyễn Tuyết Cầm cũng bật khóc. Một người vẫn luôn bình thản như bà ta có lẽ không thể ngờ con gái mình lại có mặt ở đây. Đầu tiên bà ta sững sờ, sau đó trở nên điên cuồng. Bà ta muốn thoát khỏi cảnh sát, có lẽ là muốn đuổi Diệp Lan đi, cũng có thể là muốn chạy trốn để Diệp Lan không nhìn thấy nữa. Nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát bắt giữ.
Diệp Lan càng khóc thê thảm hơn, bất chấp tất cả để van nài anh. Trái tim anh như bị ai dùng dao cắt thành từng khúc, sau đó rải vào một bể dầu sôi sùng sục để rán chín vậy, đau đớn khó chịu lại phẫn nộ, bất an. Lại giống như có ai đang bóp cổ anh, khiến anh ngạt thở.
Anh bức bối một hét ầm lên nhưng hét không thành tiếng. Anh nổi nóng muốn đánh người, vậy mà đôi chân như bị đóng đinh dưới mặt đất, không thể nhúc nhích. Mặc cho Diệp Lan gào khóc cầu xin mình, anh chỉ có thể lạnh lùng nói với cấp dưới một câu: Đưa bà ta đi!
Chỉ có trời mới biết, khoảnh khắc những chữ ấy bật ra khỏi miệng anh, anh chịu đựng một cảm giác đau đớn như bị lăng trì.
Diệp Lan thấy Nguyễn Tuyết Cầm bị đưa đi, cũng trở nên điên cuồng. Cô đứng dậy định đuổi theo nhưng bị Tố Khải lập tức giữ lại. Cô quay đầu, gào khóc trong nước mắt, giơ tay đánh anh. Anh cố chịu, quyết không buông tay.
Khi chiếc xe cảnh sát đi mất, Diệp Lan cuối cùng đã cắn mạnh vào tay anh. Anh đau đớn, buông tay, cô liền đuổi mãi theo chiếc xe ấy. Nguyễn Tuyết Cầm trong xe đang khóc. Diệp Lan cũng đang khóc. Nhưng sao cô đuổi kịp được xe? Cuối cùng cô vẫn bị nó bỏ xe. Cô suy kiệt, tiều tụy, ngã khụy xuống đất.
Anh đuổi theo, cố gắng kéo cô dậy. Cô bèn đánh anh dữ dội, vừa gào vừa đánh, cuối cùng ngất lịm đi trong lòng anh. Anh không đưa cô về nhà mà đưa thẳng cô về nhà mình. Cô ngủ rất yên tĩnh, tới tận lúc sáng sớm khi anh đi làm, cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Sau đó, mấy hôm nay tan làm về nhà, anh lại thấy Diệp Lan ngồi trên sofa, đờ đẫn nhìn ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, trên má vẫn còn vệt nước mắt.
Tố Khải ghét cảm giác này, cảm giác lòng không nguyện ý.
Người con gái anh yêu nhất đang ở trước mặt anh, vậy mà anh không thể kéo cô vào lòng, ôm lấy cô. Anh không những đã bắt bố cô vào tù, giờ còn bắt cả mẹ cô. Đối với cô mà nói, anh thật sự đã trở thành khắc tinh.
Đêm lạnh như nước.
Nhiệt độ mùa này là vậy, ban ngày ấm nóng, buổi tối se lạnh.
Diệp Lan thu cánh tay lại, cố gắng để cơ thể giá lạnh có chút hơi ấm. Tố Khải sau lưng thấy vậy, bèn dập tắt điếu thuốc, giơ tay thử ôm cô vào lòng xem sao.
Bất ngờ là cô không giãy giụa. Cô như một con chim non đã bị nước mưa trút ướt đôi cánh, không thể bay nữa, chỉ yên lặng dựa vào lòng anh. Rất lâu sau, cuối cùng cô nói: “Em xin anh, anh thả mẹ em ra…”
Giọng nói của cô khàn một cách lạ thường. Từ ngày ấy khi cô ngất xỉu ở hiện trường tới giờ, đây là câu đầu tiên cô nói.
Tim Tố Khải thắt lại. Anh mím môi, không thể nói nổi câu nào.
Diệp Lan cũng biết chẳng thể đợi được câu trả lời của anh, bèn cười khổ: “Vậy chắc anh có thể thả em về nhà chứ…” Ngữ khí trầm và lạnh hơn rất nhiều.
Tố Khải thở dài nặng nề: “Không được!”
Diệp Lan chảy nước mắt, đẩy anh ra, nhìn anh bằng gương mặt tái nhợt: “Tố Khải! Anh không có quyền ép buộc em.” Tố Khải mặc cảnh phục, trong mắt cô nó bỗng lạnh lẽo vô cùng, thậm chí cô cảm nhận được từng góc cạnh cứng rắn của nó.
Tố Khải nhìn cô, trong đáy mắt ánh lên một sự kiên quyết rõ ràng: “Không! Anh được quyền! Bây giờ em bắt buộc phải ở bên cạnh anh.”
Diệp Lan nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt ngập tràn thù hận.
Cô đứng dậy định đi.
Nhưng bị Tố Khải kéo trở lại. Cô đẩy anh, sức anh càng khỏe hơn. Ngay sau đó anh dùng một chiếc còng tay lạnh lẽo khóa chặt cô lại. Cô sửng sốt, một giây sau bị anh kéo vào phòng ngủ. “Rắc” một tiếng, một đầu chiếc còng được còng vào đầu giường.
Diệp Lan khóc, mắng anh khốn nạn.
Tố Khải ngồi ở đầu giường, giữ chặt gương mặt cô, u phiền nói: “Em phải bình tĩnh lại!”
Diệp Lan muốn vùng vẫy nhưng vô ích. Cô muốn hét ầm lên nhưng cổ họng đã khản đặc. Cô chỉ còn biết khóc, khóc không ngừng…
Mây mù ban sáng đã tan đi, nắng mai chui ra từ tầng mây, làm ấm cả phòng bệnh.
Niên Bách Tiêu nằm bò lên giường, nhìn chằm chằm vào mặt Tố Diệp. Sau khi thấy mí mắt cô động đậy, cậu kỳ lạ nói: “Chị ấy đang nằm mơ kìa!”
Niên Bách Ngạn sau khi lấy xong nước nóng, đi vào phòng nghe thấy vậy chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Niên Bách Tiêu cảm thấy tò mò, giơ tay định động vào mí mắt Tố Diệp, bị Niên Bách Ngạn bước lên đập một cái vào tay. Anh hạ giọng quát: “Có chút thái độ thăm người ốm đi!”
Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Em muốn xem xem con ngươi của chị ấy có động đậy không mà.”
“Đừng có vớ vẩn!” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Sau đó anh ngồi lên đầu giường, đỡ Tố Diệp dậy, để cô dựa vào người mình, rồi lấy khăn lau mặt cho cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, như đang chăm sóc một đứa trẻ, lại rất nhẫn nại, lau từng chút một.
“Em đang nghĩ, liệu chị ấy có đột ngột tỉnh lại như lần trước không?” Niên Bách Tiêu nhớ lần Tố Diệp bất ngờ mở mắt, làm cậu suýt nữa thì hết hồn.
Niên Bách Ngạn không quan tâm. Lau mặt cho cô xong, anh lại cho cô ăn. Đều là mấy loại thức ăn lỏng, dễ đút cũng dễ nuốt.
“Em cũng không thể khóc lóc như Lâm Yêu Yêu chứ.” Niên Bách Tiêu bó tay.
Sau khi nghe chuyện Tố Diệp và Niên Bách Ngạn gặp phải, Niên Bách Tiêu đã lập tức bay từ Thượng Hải về. Tuy cậu rất sốt ruột, nhưng thấy Niên Bách Ngạn điềm nhiên như vậy cũng hiểu mọi chuyện chưa đến mức quá tệ hại. Dần dần cậu cũng yên tâm hơn.
Chỉ có điều, khi nghe được tin Nguyễn Tuyết Cầm bị bắt, Niên Bách Tiêu ít nhiều cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Tuy rằng cậu không tiếp xúc nhiều với Nguyễn Tuyết Cầm nhưng bà ta trong ấn tượng của cậu rất yên tĩnh. Hình như bà ta lúc nào cũng pha trà. Cậu tưởng bà ta chỉ thích lá trà, ai mà biết được bà ta lại thích giết người…
Sau khi Niên Bách Tiêu dứt lời, Niên Bách Ngạn khẽ thở dài. Anh đặt cô nằm xuống, ngắm gương mặt cô, trong lòng cảm khái. Nếu Tố Diệp biết Lâm Yêu Yêu vì cô khóc đến nỗi sắp tắt thở, có phải cô cũng sẽ không an tâm nằm ngủ như thế này nữa không?
Tố Diệp hôn mê, người buồn nhất chắc chắn là Lâm Yêu Yêu.
Cô ấy mang cả cái bụng to tướng, nói kiểu gì cũng phải tới bệnh viện thăm cô. Diệp Uyên đương nhiên cũng lo cho Tố Diệp, lại không nói được với Yêu Yêu, nên đưa cô ấy theo cùng. Kết quả, Lâm Yêu Yêu khóc đến động thai, làm Diệp Uyên hoảng hốt, không dám đưa cô ấy tới nữa.
Cả Nguyễn Tuyết Mạn cũng tới thăm Tố Diệp một lần. Trông bà ấy rất ngượng ngập, cũng có vẻ khó xử. Niên Bách Ngạn nghe Diệp Uyên kể, sau khi biết tin Nguyễn Tuyết Cầm bị bắt, Nguyễn Tuyết Mạn đêm nào cũng nằm khóc thầm. Nhưng ở trước mặt họ, bà ấy lại tỏ ra không có chuyện gì. Nhưng có một lần, bà ấy không nhịn được, đã đề nghị với Diệp Uyên, muốn anh ấy tìm cho Nguyễn Tuyết Cầm một luật sư giỏi. Chí ít thì đừng để bị tuyên án tử hình.
Diệp Uyên chỉ có thể đồng ý giúp bà ấy tìm luật sư, còn cụ thể tuyên án ra sao phải xem tòa án. Đối với hình phạt của Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Uyên tỏ thái độ không mấy lạc quan.
Nghĩ lại, chị em dù thường ngày có không hợp nhau đến đâu, dù gì cũng là máu mủ ruột rà. Một khi thật sự xảy ra chuyện, nói không quan tâm đều là giả…