Ra khỏi mỏ, từ xa cô đã nhìn thấy một chiếc trực thăng, cách cô mấy bước chính là người đàn ông đang tìm cô. Anh đang cầm một viên quặng thô, ngắm nghía là một cách say mê. Ánh nắng hắt lên sống lưng anh. Bóng hình anh cao lớn, đĩnh đạc. Nhưng vì ăn mặc sáng sủa nên rõ ràng anh không ăn nhập với nơi đây.
Hứa Đồng lập tức dừng bước như bị điện giật. Sau khi nhìn thấy người ấy, trái tim cô bắt đầu đập điên cuồng.
Cô hoàn toàn không thể ngờ đó lại là Thịnh Thiên Vỹ.
Sao anh lại tới Nam Phi?
Đúng lúc ngẩng đầu lên, Thịnh Thiên Vỹ nhìn thấy Hứa Đồng. Anh tươi cười giơ viên quặng thô trong tay lên, đi tới nói với cô: “Nghe nói Bách Ngạn chỉ cần dùng tay cũng có thể áng chừng xem bên trong liệu có thứ giá trị hay không. Tiểu Hứa! Em thì sao? Đã luyện được bản lĩnh này chưa?”
Hứa Đồng chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng tới nơi. Cô bấm bụng, lấy lại viên quặng thô trong tay anh rồi dè dặt đặt lại chỗ cũ, sau đó hắng giọng nói: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Thịnh! Ở đây không cho phép cầm chơi quặng thô như vậy!”
“Quy định Niên Bách Ngạn đặt ra?” Thịnh Thiên Vỹ cười.
Hứa Đồng gượng cười một cách khó khăn coi như ngầm trả lời. Một lúc sau cô mới hỏi: “Sao anh lại tới Nam Phi vậy?”
“Tại sao tôi không được tới Nam Phi?” Thịnh Thiên Vỹ nhận ra sự căng thẳng của cô nhưng biết sao được, anh cứ thích chọc cô.
Hứa Đồng hệt như chuột gặp phải mèo. Cô thầm hít sâu một hơi rồi nói: “Bây giờ tổng giám đốc Niên không ở Nam Phi. Nếu anh muốn tìm anh ấy, tôi có thể gọi điện cho anh ấy.”
“Tôi tìm em không được à?” Thịnh Thiên Vỹ cười rạng rỡ.
Câu nói này của Thịnh Thiên Vỹ quá thẳng thắn, cũng khiến người ta không có cơ hội xoay chuyển. Sau khi lạc vào tai Hứa Đồng, nó quả thực đã khiến cô giật nảy mình. Bả vai cô chợt run lên. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đủ để che đi quá nửa ánh sáng trước mặt mình, chỉ cảm thấy tim càng đập nhanh hơn, gần như một xông ra khỏi cổ họng.
Cô biết rất rõ, tim đập nhanh hơn tuyệt đối không phải vì tình yêu chớm nở. Cô rất căng thẳng khi phải đối mặt với người đàn ông này, từ lúc bắt đầu cho tới giờ. Bỗng chốc, một Hứa Đồng luôn bình thản mọi ngày lại chẳng biết nên nói gì. Cô mở miệng rồi lại ngậm chặt, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Giờ này ở Nam Phi, mặt trời đang rực rỡ, khí hậu cũng tuyệt đẹp, không quá oi ả lại không quá lạnh lẽo. Tia nắng chói lọi chiếu xuống gương mặt cô. Gương mặt nhỏ vốn trắng trẻo vì vừa xuống mỏ nên hơi lem bẩn. Nhìn thấy vậy, Thịnh Thiên Vỹ bất giác giơ tay lên, hướng về phía mặt cô.
Hứa Đồng hết hồn hết vía vì động tác này. Cô vô thức lùi sau mấy bước, nhìn Thịnh Thiên Vỹ như nhìn thấy ma.
Thịnh Thiên Vỹ sững người, rồi lập tức bật cười khó xử. Anh giơ cao hai tay lên: “Mặt em bị nhọ, tôi chỉ muốn lau giúp em thôi mà.”
Nghe thấy vậy, Hứa Đồng ít nhiều có chút ngượng ngập. Cô đằng hắng: “Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh! Tôi tự lau là được rồi.”
Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô với vẻ hứng thú, rồi lại tiến lên hai bước, cách cô một khoảng rất gần. Lần này Hứa Đồng không lùi nữa, nhưng có thể nhận ra cô cực kỳ căng thẳng, cả người đang căng ra. Như vậy, Thịnh Thiên Vỹ lại càng thấy thú vị. Anh bất ngờ cúi xuống, ghé sát cô, cười hỏi: “Anh là tai họa à?”
Một động tác bất thình lình khiến Tố Diệp không kịp né tránh. Cô vô thức hét lên một tiếng, còn định lùi tiếp nhưng đã hết đường rồi. Thịnh Thiên Vỹ vẫn giữ nguyên tư thế, nhướng mày nhìn cô. Hứa Đồng sầu não. Vì tiếng kêu thất thanh vừa rồi của mình, cô liên tục xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Thịnh. Tôi không cố ý đâu.”
“Em sợ tôi đến vậy sao?” Thịnh Thiên Vỹ đứng thẳng người lên, cười ha ha.
Hứa Đồng không biết trả lời sao, đành đáp qua loa: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Lúc còn ở nước ngoài, chẳng phải tôi đối xử rất tốt với em sao?” Thịnh Thiên Vỹ tỏ vẻ tiếc nuối.
Đầu tóc Hứa Đồng ngứa râm ran. Cô cắn môi nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh đã đề bạt và chiếu cố!”
Thịnh Thiên Vỹ: “Tôi chưa gặp một người phụ nữ nào sợ tôi đến vậy. Tiểu Hứa à! Tôi phải làm sao em mới không sợ tôi như vậy nữa?”
Hứa Đồng to đầu. Cô quả thực không muốn trả lời mấy vấn đề riêng tư này. Thật ra cô càng muốn hỏi mục đích thật sự của việc anh tới đây là gì, không phải chỉ để trò chuyện vài câu đấy chứ? Cô làm gì có nhiều thời gian đến vậy.
“Tổng giám đốc Thịnh! Tôi thấy hay là anh cứ về khách sạn đi. Ở đây rất loạn. Đây đều là những quăng thô bám đầy bùn đất, sẽ làm bẩn quần áo của anh đấy.”
Thịnh Thiên Vỹ mím môi cười: “Em đang ở đây, sao tôi nỡ đi?”
Hứa Đồng suýt nữa sặc nước bọt mà chết, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy bực bội, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài. Cô không hiểu tổng giám đốc Thịnh này rốt cuộc định làm gì.
“Tổng giám đốc Thịnh! Anh…”
“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc với em đây, không đùa cợt nữa.” Thịnh Thiên Vỹ ngắt lời cô.
Thì ra thật sự là có chuyện nghiêm túc. Lúc ấy Hứa Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía anh, đợi anh nói tiếp.
“Em về khách sạn thu dọn đồ đạc rồi đi cùng tôi.” Giọng của Thịnh Thiên Vỹ rất kiên quyết.
“Á?” Hứa Đồng ngẩn người.
Thịnh Thiên Vỹ nhướng mày: “Nhanh lên!”
Hứa Đồng chẳng hiểu chuyện gì: “Tôi không hiểu ý của anh. Vì sao phải thu dọn đồ rồi đi với anh?”
Thịnh Thiên Vỹ phá lên cười: “Sau này em sẽ là trợ lý của tôi, không đi theo tôi thì theo ai?”
Trọng lượng của câu nói này không hề nhẹ, làm Hứa Đồng giật nảy mình. Nhưng cô nhanh chóng ép mình phải bình tĩnh lại rồi nói: “Đây là việc tổng giám đốc Niên sắp xếp sao? Anh lại định đi đâu à?”
Giống như lần trước, cô tưởng mình lại bị điều ra ngoài.
Thịnh Thiên Vỹ giơ tay, nắm nhẹ bả vai cô: “Lần này em không bị điều ra ngoài mà làm trợ lý thật sự của tôi. Chỉ cần tôi không đuổi việc em thì em sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.”
Hứa Đồng thảng thốt, thất thanh hỏi: “Gì cơ?”
“Em vẫn chưa biết sao? Em bị Niên Bách Ngạn đuổi việc rồi. Thế nên tôi thu nhận em.” Thịnh Thiên Vỹ nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực.
Hứa Đồng cảm thấy như bị sét đánh trúng đầu. Cô đứng yên, rất lâu mới có thể hoàn hồn lại, lẩm bẩm: “Không thể nào!”
Thịnh Thiên Vỹ cười: “Nếu không có bằng chứng thực sự, tôi cũng sẽ không nói vậy đâu. Tiểu Hứa! Em xem tôi đã đích thân tới Nam Phi mời em rồi, lẽ nào có thể là giả sao?”
Lòng Hứa Đồng càng thêm hụt hẫng. Thấy thái độ của Thịnh Thiên Vỹ, một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên. Trông anh không giống như đang đùa giỡn. Như vậy cô lại càng sợ hãi.
“Xin lỗi anh, để tôi gọi điện cho tổng giám đốc Niên!”
Thịnh Thiên Vỹ gật đầu.
Hứa Đồng rút di động ra rồi đi sang một bên. Lúc ấn số điện thoại, ngón tay cô vẫn còn run rẩy. Cô mong là giả, sao Niên Bách Ngạn lại đột ngột cho cô nghỉ việc? Hơn nữa cô hoàn toàn không biết gì, như vậy quá bất thường.
Cô gọi vào số của Niên Bách Ngạn rồi chờ đợi.
Nhưng được thông báo, số máy đã khóa máy.
Hứa Đồng nhíu mày, gọi lại lần nữa, nhưng máy vẫn tắt. Cô cắn môi, gọi cả vào điện thoại trong phòng làm việc nhưng không ai nhận máy. Cô nghiến răng gọi về tứ hợp viện, vẫn không ai nghe.
Chuyện gì thế nhỉ?
Cô làm việc bên cạnh Niên Bách Ngạn bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy anh khóa máy. Điện thoại của anh luôn mở /, càng không có tình huống hết pin.
Cô biết số điện thoại cá nhân của Niên Bách Ngạn nhưng số máy này chỉ có Tố Diệp mới có tư cách gọi. Bây giờ…
Hứa Đồng khẽ quay đầu. Thấy Thịnh Thiên Vỹ đang mỉm cười nhìn cô, sống lưng cô bất giác ớn lạnh. Cô không suy nghĩ gì, lập tức gọi vào số máy cá nhân của Niên Bách Ngạn. Cô mong nghe được tiếng nói của anh ấy, muốn nghe anh ấy đích thân nói, Thịnh Thiên Vỹ đang đùa giỡn.
Ai ngờ, điều khiến Hứa Đồng sửng sốt là, cả di động cá nhân của Niên Bách Ngạn cũng khóa máy.
Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?
Thịnh Thiên Vỹ đứng bên cạnh đợi rất lâu không thấy có động tĩnh gì, vô cùng kỳ lạ bèn tiến lên hỏi: “Sao thế?”
“Tổng giám đốc Niên khóa máy rồi.” Hứa Đồng tuyệt vọng.
Thịnh Thiên Vỹ suy nghĩ: “Có lẽ là đột xuất có việc gì gấp nên quên sạc pin chăng?” Nói thì nói vậy nhưng trong lòng anh cũng không tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ. Với vị trí của Niên Bách Ngạn không nên phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này mới phải.
Hứa Đồng lắc đầu: “Không thể nào!”
Thịnh Thiên Vỹ suy nghĩ rồi gọi vào số điện thoại của trợ lý Giản Ngôn.
Giản Ngôn thì nhận máy, thái độ rất lễ phép, kính cẩn.
Hứa Đồng đứng bên nhìn gương mặt hơi nghiêng của Thịnh Thiên Vỹ. Bên ngoài rất ồn, cô không nghe rõ đối phương nói gì, chỉ nhạy cảm nhận ra sắc mặt Thịnh Thiên Vỹ có chút biến đổi. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thịnh Thiên Vỹ ngần ngừ: “Trợ lý của cậu ấy nói, sau khi về sớm hơn mọi ngày, điện thoại của cậu ấy vẫn luôn trong tình trạng khóa máy.
Hứa Đồng chết sững.
Thịnh Thiên Vỹ cũng cau mày lại. Anh lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại, nhưng tất cả những người có liên hệ với Niên Bách Ngạn đều không thể liên lạc được với cậu ấy. Hứa Đồng cảm thấy chuyện này có chút bất thường. Cô lại gọi điện thoại cho Tố Diệp. Ai ngờ điều khiến cô cả kinh hơn nữa, di động của Tố Diệp cũng khóa máy.
“Họ nhất định đã xảy ra chuyện rồi.” Hứa Đồng hoang mang.
Đây cũng là chuyện Thịnh Thiên Vỹ lo lắng. Anh trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ lãng tử buông tha ban nãy. Anh nói: “Nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Chúng ta về Bắc Kinh!”
Lần này Hứa Đồng không phản đối. Cô gật đầu, lập tức làm theo…
Ở Bắc Kinh đang trong trạng thái gươm súng sẵn sàng.
Đêm đông ở Diễn Khánh, khí lạnh như mọc thêm chân không ngừng len lỏi vào lòng người. Căn phòng càng lúc càng lạnh. Sau khi qua nửa đêm, sương đã phủ kín cửa sổ.
Niên Bách Ngạn bỏ hợp đồng có chữ ký của anh ra. Sau khi luật sư xem xét không có gì phản đối, Vincent cũng ký tên, cũng có nghĩa giá trị của Niên Bách Ngạn đã thay đổi. Đúng như Kỷ Đông Nham nói, anh đã trở thành một kẻ nghèo kiết xác.
Tố Diệp rất muốn điên cuồng gào thét, nhưng cổ họng như bị chặn đứng, không phát ra nổi một chút âm thanh. Cô nhìn gương mặt nghiêng của Niên Bách Ngạn. Không biết có phải vì cảm thấy lạnh không, mặt anh trông xanh ngắt, cứng rắn và lạnh lùng. Đôi mắt ấy mang một sự căm hận khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Kỷ Đông Nham cũng không ngờ Niên Bách Ngạn lại làm vậy. Anh ấy lẩm bẩm: Tiêu rồi… Tiêu rồi… Niên Bách Ngạn! Cậu tiêu rồi!
Niên Bách Ngạn mặc kệ anh ấy, nhìn Vincent chằm chằm: “Thả vợ tôi ra!”
Vincent sung sướng nhìn bản hợp đồng trên tay, rồi giơ lên: “Gấp gì chứ? Niên Bách Ngạn! Tao với mày còn có nhiều chuyện để nói lắm. Đêm còn dài, chúng ta cứ từ từ.”
Kỷ Đông Nham nghe xong sốt ruột, bèn nói với hắn: “Này, sao tôi bỗng nhận ra con người ông lại vô liêm sỉ đến vậy nhỉ? Đêm còn dài, hai người đàn ông thì nói được chuyện gì với nhau? Có nói cũng phải để không gian cho vợ chồng họ chứ. Ông có được lợi ích rồi thì thôi đi, đừng có được nước lấn tới.”
Vincent không hề tức giận mà càng cười xấu xa: “Sợ là chuyện tao muốn nói, đuổi nó đi nó cũng không đi.”
Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, đáy mắt phản chiếu thứ ánh sáng giá lạnh.
Kỷ Đông Nham đứng bên giễu cợt: “Không lẽ ông còn bắt cậu ấy tận tay dạy ông cách khai thác mỏ? Vincent! Thật ra sao ông không biết nghĩ. Cho dù ông có được quyền sở hữu thì sao nào? Ông vẫn không dám lộ mặt như trước? Bây giờ cảnh sát đang truy nã ông. Ông còn bản lĩnh gì để gây dựng từ đầu?”
“Vậy thì phải xem xem bạn mày có thành ý không thôi.” Vincent bật cười.
Kỷ Đông Nham ngẩn người.
“Niên Bách Ngạn! Mày sẽ không phạm phải sai lầm này chứ?” Vincent cười hỏi.
Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại, nghiến răng nói: “Năm giờ sáng sẽ có trực thăng đưa ông rời khỏi Trung Quốc, những quyền này sẽ phát sinh hiệu lực vô điều kiện.”
“Đúng là một người thông minh!” Vincent vỗ tay.
Kỷ Đông Nham trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Nhưng Tố Diệp thì không nhịn được. Cô nói với Niên Bách Ngạn: “Anh không thể làm vậy được. Dù là Niên Thị hay mỏ kim cương bên Nam Phi đều là tâm huyết của anh, anh không thể…”
Niên Bách Ngạn nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Xứng đáng!”
Tuy chỉ có hai chữ nhưng khiến trái tim Tố Diệp đau đớn như bị bánh xe lăn qua…