Cái giết con người ta không phải là sự lẻ loi, mà chỉ là sự cô đơn. Những góc khuất vắng vẻ, tiếng người ồn ã. Trong đêm hè này, cho dù trước mắt ngập tràn ánh đèn đường, cuối cùng vẫn đơn độc một mình. Không ai biết bạn là ai, cũng chẳng ai nhớ bạn là ai.
Lại tới cuối tuần. Nét tao nhã và bận rộn của nhịp sống ban ngày sắp bị thay thế bằng vẻ gợi cảm và quyến rũ của cảnh đêm. Ánh đèn bên đường cũng bắt đầu chen chúc nhau, chiếm trọn không gian, âm thầm xuất hiện dưới sắc vàng âm u của ánh tịch dương và dưới bóng tối đang ùn ùn kéo tới.
Hơn giờ chiều, Tố Diệp từ Tinh Thạch quay về Liêm Chúng. Giáo sư Đinh sắp xếp một cuộc họp chung cùng Hà Minh và Phương Bội Lôi, chủ yếu bàn về tình trạng của Bana. Đầu tiên Tố Diệp yêu cầu Lý Thánh Đản phôtô toàn bộ tài liệu của Bana phát cho mỗi người một bản. Cuộc họp này kéo dài từ hơn giờ chiều tới tận giờ tan sở mà vẫn chưa đạt được sự thống nhất trong quan điểm.
Sau khi đọc tài liệu về Bana, thái độ của Hà Minh từ đầu tới cuối vẫn không rõ ràng, trông có vẻ không quan tâm nhưng cũng không bài xích, chỉ có điều không hề thay đổi suy nghĩ duy trì từ đầu.
“Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, tình trạng này của Bana bước đầu có thể phán đoán là chứng hoang tưởng, điều này không có gì để nghi ngờ.”
Sự kiên trì của Hà Minh không thể thuyết phục được Tố Diệp, nghe xong cô lắc đầu: “Nhưng từ tài liệu phía cảnh sát cung cấp có thể thấy, lời Bana nói cũng không hoàn toàn chỉ là tưởng tượng.”
Trước khi về Liêm Chúng cô đã đặc biệt tới tìm Tố Khải. Tố Khải đã điều tất cả các tài liệu về hai người bị hại mà Bana đề cập tới ra để kiểm tra thử, xác định đó là hai vụ tai nạn giao thông lần lượt xảy ra vào hai năm trước và cách đây không lâu. Nạn nhân chính là hai cô gái được bài báo đăng ảnh. Tố Diệp hỏi Tố Khải nguyên nhân cái chết của hai nạn nhân này có kỳ lạ không. Tố Khải lại cho cô một câu trả lời chắc chắn, vụ tai nạn giao thông hai năm trước đã tiến hành kết luận vụ án theo hướng sự cố giao thông rồi, nhưng vụ gần đây đã khiến phía cảnh sát nghi ngờ, trước mắt vẫn còn đang điều tra.
Nhân lúc Tố Khải không chú ý, cô đã lén sao chép tài liệu về hai nạn nhân đem về Liêm Chúng.
Phương Bội Lôi nhìn tài liệu vụ án trong tay, đặt ra nghi vấn: “Nếu như trí nhớ của Bana xảy ra vấn đề thì sao?”
Tố Diệp ngẩng đầu nhìn, đợi cô ta nói tiếp.
“Có lẽ Bana đã xem bài báo của hai năm trước từ rất lâu rồi. Sau khi xem vô hình trung trong tiềm thức đã lưu lại vết tích. Mọi người đều biết rõ, điểm ký ức của mỗi người là khác nhau, có lẽ chính vì bài báo của hai năm trước đã khiến Bana có ấn tượng sâu sắc nên đã hình thành giấc mơ. Còn sự cố gần đây và vụ án hai năm trước lại có những điểm cơ bản giống nhau, nên lại kích thích điểm ký ức của Bana. Tiềm thức của một người ở vào trạng thái kiềm nén lâu ngày tự nhiên sẽ ảnh hưởng tới thay đổi tâm lý, tiếp đó anh ta sẽ sản sinh cảm giác sai lầm tự thôi miên bản thân, cho rằng anh ta nằm mơ trước, rồi vụ thảm án mới xảy ra.” Phương Bội Lôi thử thuyết phục Tố Diệp: “Ý của tôi là, thật ra phải có những hình ảnh và thông tin thực tế trước, rồi mới có giấc mơ của Bana.”
“Tôi không đồng tình, phân tích từ giấc mơ của Bana, tư duy và lô-gíc của anh ta rất rõ ràng, tình trạng tâm lý của anh ta rất tốt.” Tố Diệp lắc đầu.
Hà Minh đóng tập tài liệu lại, nhìn thẳng về phía Tố Diệp: “Cô đã làm quan sát và chẩn đoán bước đầu cho anh ta. Trên giấy chẩn đoán, cô cũng viết rất rõ rằng một số lượng lớn giấc mơ của anh ta là hoàn toàn vô nghĩa. Mà trong số lượng lớn này, đại bộ phận là anh ta mơ thấy người chết, nhưng trong thực tế hoàn toàn không có ai chết.”
“Tôi đã sàng lọc kỹ càng, phát hiện một thông tin quan trọng.” Nét mặt Tố Diệp rất nghiêm túc: “Cho dù giấc mơ của anh ta có lộn xộn, vô nghĩa thế nào đi nữa, ít nhất vẫn có hai vụ án phù hợp với thực tế, chính là vụ án hai năm trước và vụ án gần đây mà chúng ta vừa nhắc tới. Trong giấc mơ của anh ta, quá trình xảy ra hai vụ án này vô cùng rõ nét, địa điểm đều ở trước một căn biệt thự. Tôi đồng tình với cách nói tiềm thức bị ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không đồng ý việc Bana mắc chứng hoang tưởng, càng không tin rằng trí nhớ của anh ta có vấn đề.”
Phương Bội Lôi không biết nói sao, thở dài ngao ngán: “Bác sỹ Tố! Lẽ nào cô thật sự tin rằng anh ta có khả năng dự đoán trước tương lai? Quá hoang đường!”
“Bác sỹ Tố! Cô nghiên cứu về giấc mơ, có lẽ đã từng tiếp xúc với những vụ án không phân biệt rõ đâu là thực, đâu là mơ. Cũng giống như truyện “Trang Chu mộng điệp” vậy, không phải là không tồn tại loại người này.” Giọng Hà Minh âm vang mạnh mẽ.
“Trang Chu mơ thấy bướm”: Xuất phát từ bài “Tề Vật Luận” của Trang Tử. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá". Ví với những cảnh tượng khó bề phân biệt.
Tố Diệp nhìn bức ảnh chụp nạn nhân trên hồ sơ vụ án, không phản bác lại ngay ý kiến của Phương Bội Lôi và Hà Minh. Cô giữ im lặng, rất lâu sau bất ngờ nói một câu: “Nếu cả hai người đều cho rằng trí nhớ của Bana có vấn đề, vậy thì có một điểm mấu chốt cần phải giải thích.”
Phương Bội Lôi và Hà Minh đồng thời nhìn về phía cô.
Tố Diệp hít sâu một hơi, đặt hồ sơ lên mặt bàn, ngữ khí và sắc mặt đều rất nặng nề: “Bana thường xuyên sinh sống ở Bỉ. Tiếng Trung của anh ta là học từ mẹ mình. Theo tôi được biết, mặc dù anh ta nói tiếng Trung vô cùng lưu loát, nhưng không nhận được nhiều mặt chữ tượng hình, trước mắt vẫn còn đang học. Hai năm trước anh ta còn chưa đến Trung Quốc, cho dù đã từng tới, thử hỏi bảo một người nước ngoài chỉ biết nói vài chữ tiếng Trung làm sao đọc hiểu được một tờ báo? Chữ Hán một khi không thể hình thành ấn tượng trong não bộ, thì làm sao anh ta nhớ lâu được?”
Câu hỏi này vừa được đặt ra, cả Hà Minh và Phương Bội Lôi đều chìm vào im lặng, ánh mắt theo đó cũng trở nên do dự. Rõ ràng Tố Diệp đã đánh trúng trọng điểm của vấn đề, hai người họ nhất thời cũng không đưa ra được đáp án.
Phòng họp bỗng chìm trong bầu không khí trầm mặc.
Cuối cùng, giáo sư Đinh vẫn yên lặng từ đầu tới giờ lên tiếng, ông uống một hớp trà rồi nói: “Tôi thấy vụ án này của Bana còn cần nghiên cứu thêm, chỉ dựa vào chẩn đoán ban đầu mà đã đưa ra kết luận là hơi vội vàng.”
“Đây cũng là lý do tôi mời bác sỹ Phương và bác sỹ Hà tới cùng họp.” Tố Diệp nhìn hai người họ: “Tôi hy vọng hai vị cũng có thể cùng tham gia quan sát. Hơn nữa, tập đoàn Tinh Thạch có lệnh nghiêm cấm nhân viên trong trung tâm cắt mài uống rượu, nhưng Bana vì muốn khắc phục nỗi sợ hãi của mình đã lén dùng rượu để gây mê bản thân. Ngón tay của anh ta đã xuất hiện tình trạng run rẩy. Trước đó tôi đã đề nghị anh ta tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Đương nhiên, nếu là những biến đổi sinh lý do tâm lý tạo ra, vẫn mong bác sỹ Hà có thể giúp đỡ thêm, dù sao thì anh cũng là chuyên gia trong trị liệu hành vi.”
Hà Minh nghe xong không có biểu cảm gì, trầm ngâm một lát rồi nói: “Bác sỹ Tố! Không phải tôi không muốn giúp cô nhưng những cuộc hẹn trước trong tay tôi năm nay đã xếp kín cả rồi. Đừng nói Bana là người của tập đoàn Tinh Thạch, cho dù có là chủ tịch nước tới đây, cần xếp hàng thì vẫn phải xếp hàng. Tôi không thể vì một người làm ảnh hưởng tới những người khác.”
Tố Diệp khẽ nhíu mày. Giáo sư Đinh thấy thái độ của Hà Minh cứng rắn như vậy sợ hai người lại nảy sinh mâu thuẫn, vội vàng nói: “Dù sao Tinh Thạch cũng là khách hàng lớn của chúng ta, chúng ta cũng phải ưu tiên những khách hàng quan trọng. Bác sỹ Hà, cho dù là tranh thủ làm thêm giờ cũng được, vì Liêm Chúng, anh cố chịu vất vả một chút.”
Hà Minh dựa người ra sau ghế không nói gì thêm, chẳng biết là đồng ý hay không đồng ý. Tố Diệp biết anh ta vì vụ án Vương Bình lần trước mà tự dưng kiếm chuyện với cô. Cô nén giận, cũng chẳng hơi đâu quan tâm tới anh ta, nhìn thẳng về phía Phương Bội Lôi: “Vậy còn bác sỹ Phương thì sao? Có phải cũng có hẹn trước rồi không?”
Phương Bội Lôi khó xử thở dài: “Theo lý mà nói những cuộc hẹn trước của tôi cũng khá nhiều, nhưng thôi vất vả một chút vậy. Không sao cả, coi như tôi trả nợ ân tình của cô lần trước.”
Cô ta muốn nói tới vụ án bệnh nhân bị thôi miên cầm dao chém người lần trước.
“Cảm ơn!” Tố Diệp nở nụ cười vô cảm, lúc này mới nhìn sang Hà Minh: “Nếu thời gian của bác sỹ Hà thật sự eo hẹp như thế thì thôi vậy. Nói thật, tôi còn hy vọng Bana thật sự có năng lực tiên tri gì đó. Như vậy Tố Diệp tôi cũng coi như là một công thần của Liêm Chúng rồi, sau này có phát biểu luận văn học thuật gì đó cũng được chất lượng hơn.”
Giáo sư Đinh và Phương Bội Lôi ngồi bên không khỏi bật cười.
“Tôi đâu có nói không nhận vụ án này, cũng phải để tôi dành chút thời gian ra chứ.” Hà Minh là nhà học thuật điển hình, anh ta càng mong có thể đợi tới khi giáo sư Đinh về hưu để được ngồi lên chiếc ghế của ông ấy, thế nên phàm là vụ án chứa chút học thuật sao anh ta có thể bỏ lỡ?
Nụ cười trên khóe môi Tố Diệp càng rộng hơn, rực rỡ như cảnh xuân tháng ba, giọng nói lại nhẹ nhàng như gió thoảng: “Có bác sỹ Hà giúp đỡ là tôi yên tâm rồi.” Cô chẳng dại gì tin vào cái lý do báo ân cóc ghẻ của Phương Bội Lôi. Những người trong văn phòng này, có ai không nhìn chòng chọc vào vị trí của giáo sư Đinh? Cộng thêm giờ lại nhận được sự đầu tư của tập đoàn Tinh Thạch, người ngồi được vào chiếc ghế đó nói không chừng sau này sẽ trở thành đối tác chưa biết chừng.
Đừng trách cô suy nghĩ đen tối, chỉ trách cô đã nhìn thấu sự “cố gắng nhọc lòng” của Phương Bội Lôi và Hà Minh, lấy gậy ông đập lưng ông cũng không hẳn không phải cách hay.
Lúc tan họp, ngoài cửa sổ xe cộ qua lại như thoi đưa. Ánh đèn đường ngày cuối tuần dường như cũng rực rỡ hơn một chút. Khi Tố Diệp đang thu dọn tài liệu thì nhận được điện thoại của Đinh Tư Thừa, anh ấy vừa về Bắc Kinh.
“Em không sao. Gần đây ăn được ngủ được, tinh thần cực tốt.” Sau khi Đinh Tư Thừa hỏi cô tình hình gần đây, cô vui vẻ báo cáo.
Đầu kia giọng nói Đinh Tư Thừa như đang cười: “Đến phòng làm việc của anh đi, anh phải tận mắt nhìn thấy em mới yên tâm được, hoặc là em đợi anh thêm nửa tiếng nữa, anh qua đón em.”
“Thật sự không cần đâu, hôm khác em sẽ tới tìm anh.” Tố Diệp vừa nói vừa thu dọn túi xách, thở dài nặng nề: “Tối nay em phải… qua bên đó ăn cơm.”
Câu nói của cô không đầu không cuối nhưng Đinh Tư Thừa vẫn hiểu, im lặng một lát mới lên tiếng: “Em thật sự muốn đi sao?”
“Anh hiểu em mà.” Nếu cô thật sự không muốn, sao lại đồng ý?
Thanh âm của Đinh Tư Thừa trầm hẳn xuống: “Thế nên anh mới phải hỏi thừa. Tiểu Diệp! Có phải thời gian gần đây đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết hay là em còn dự định gì khác?” Anh là thầy hướng dẫn tâm lý của Tố Diệp, chuyện của cô anh đã biết từ lâu. Có thể nói, anh hiểu về Tố Diệp nhiều hơn rất nhiều so với hiểu biết của Lâm Yêu Yêu về cô ấy.
Tố Diệp khẽ cười: “Cũng may, anh còn chưa nhà quê tới mức khuyên giải em phải cởi mở nút thắt trong lòng.”
“Đương nhiên anh rất muốn em làm được như vậy, nhưng tính em ương bướng, ở phương diện này chẳng ai khuyên được em cả.” Giọng Đinh Tư Thừa có vẻ nghiêm túc hẳn: “Có thể nói cho anh biết rốt cuộc em đang nghĩ gì không?”
Tố Diệp thu dọn xong, ngừng lại: “Ôi trời, em không sao thật mà, một bữa cơm thôi có gì to tát đâu. Tư Thừa! Anh rời khỏi Bắc Kinh không ít thời gian rồi, Yêu Yêu sắp nhớ anh đến chết rồi, hãy cùng cậu ấy vui vẻ trải qua kỳ nghỉ cuối tuần đi.”
Bên kia Đinh Tư Thừa trầm mặc không nói gì.
“Alô?” Cô còn tưởng điện thoại mất tín hiệu.
“Được.” Đinh Tư Thừa khẽ đáp.
“Còn nữa, tuần sau bố mẹ Yêu Yêu sẽ tới Bắc Kinh, anh phải làm thế nào không cần em nhắc nữa chứ? Yêu Yêu cũng không còn trẻ nữa, anh còn muốn dây dưa tới lúc nào? Chuyện gì nên nói thì nói đi, nên làm thì làm đi.” Lúc nói những lời này Tố Diệp đang đứng đối diện cửa sổ, gương mặt cô phản chiếu trên lớp kính thủy tinh bị ánh đèn đường làm cho lúc tỏ lúc mờ, nhưng bờ môi lại bắt mình khắc rõ một nụ cười…