Bạch Sơ Điệp không nói tiếng nào, ánh mắt u ám, một lúc sau bà ta nhàn nhạt nói, “Trước khi mọi chuyện chuẩn bị sẵn sàng, cứ cẩn thận lời ăn tiếng nói với nó.”
Bạch Lâm căm hận “Ừ” một tiếng, rồi xoay người lên lầu.
Phòng khách im lặng như tờ.
Bạch Sơ Điệp uống nước xong, cất ly về chỗ cũ, vừa quay đầu đã thấy Hoà Quân Hạo đứng ngay cửa phòng ăn. Bà ta giật minh, ôm ngực, “Lúc nãy Hoà Vy làm mẹ sợ hết hồn, giờ lại đến phiên con. Hoà Vy ngủ chưa?”
Hoà Quân Hạo gật gù.
“Vậy con mau lên ngủ đi, khuya nay đúng là giày vò.” Bạch Sơ Điệp dặn dò, xoa xoa huyệt thái dương, bà ta đến gần Hoà Quân Hạo, vỗ vai anh, đi khỏi phòng ăn.
“Con đang nghĩ…” Hoà Quân Hạo vẫn bất động phía sau bà ta, cất giọng sâu xa.
Bạch Sơ Điệp xoay người nhìn.
Hoà Quân Hạo mím môi, đáy mắt toát lên vẻ lưỡng lự quan sát bà ta, “Bao năm qua mẹ luôn đối xử tốt với Hoà Vy, nhưng vì sao chị ấy vẫn oán hận mẹ như vậy? Phải chăng chị ấy căm ghét mẹ là có lý do.”
Bạch Sơ Điệp run bắn, nhíu mày: “Quân Hạo, con đang nói bậy bạ gì thế?”
Hoà Quân Hạo đến gần bà ta, thở dài thườn thượt, ánh mắt và giọng điệu nặng trĩu…
“Hồi nãy, cậu toan đánh Hoà Vy, sao mẹ không cản?”
Mắt Bạch Sơ Điệp ngẩn ra, thật lâu sau vẫn không đưa ra được đáp án.
Tô Nhiễm cước bộ về nhà.
Khi ngồi xe được phân nửa chặng đường, dạ dày lại nao nao, cảm giác buồn nôn buộc cô phải xuống xe. Cô ghé vào thùng rác bên đường, nôn hết mật xanh mật vàng, sau đó dứt khoát đi bộ về nhà.
Gió đêm mát mẻ giúp cô khoan khoái hơn.
Do dạ dày không khoẻ nên ít khi cô ăn hải sản. Tối nay cũng không thể xem là ăn nhiều, nhưng không ngờ dạ dày cô phản ứng mạnh như thế này.
Giờ này đã muộn, nhưng đường phố vẫn rất náo nhiệt. Một số thanh niên quen nếp sống sinh hoạt ban đêm, họ dạo chơi, đùa giỡn vui vẻ. Có vài đôi tình nhân tay trong tay đi ngang Tô Nhiễm cười nói ngọt ngào. Cô dừng chân, quay đầu dõi theo bóng lưng đôi tình nhân, đèn đường kéo bóng lưng họ dài tít tắp, lan toả mùi vị hạnh phúc khắp nơi.
Không bao lâu trước đây, cô cũng khát vọng niềm hạnh phúc này.
Cô ước ao có thể cùng người mình yêu nắm tay nhau dạo phố, ngắm nghía thành phố lộng lẫy về đêm, nhưng tiếc thay tất thảy đều là ảo tưởng.
Bốn năm trước, cô từng tưởng rằng mình sẽ sống trọn đời cùng Lệ Minh Vũ, nhưng không ngờ vỏn vẹn ba tháng đã kết thúc cuộc sống hôn nhân mà cô hằng mong ước kéo dài một đời. Cả đời này của cô quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức chỉ có ba tháng.
Bất giác đã đến phòng làm việc, cô ngước nhìn ngôi nhà gần đó, khe khẽ thở dài, bắt đầu lục lọi giỏ xách tìm chìa khoá, ánh mắt vô tình lia đến một chiếc xe đậu dưới bóng cây!
Một chiếc MPV sang trọng mà không đánh mất vẻ khiêm tốn, trầm lặng như chủ nhân lẳng lặng đỗ ở đó, ánh trăng bàng bạc hắt sáng xuống xe.
Tim cô bỗng đập mạnh!
Tay cô vô thức thả lỏng, chìa khoá rơi xuống giỏ xách cô lần nữa. Cô ấn ngực, đi chầm chậm về trước, bước đến đầu xe.
Trước xe, bóng dáng đàn ông dài thượt, ảnh ngược hắt trên mặt đất gần như chạm vào cái bóng của cô. Anh ta dựa người trước xe, hướng mắt về phòng làm việc, ngón tay anh ta kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ hoà quyện mùi hổ phách dễ ngửi trên người.
Tô Nhiễm đứng đằng sau anh ta, cảnh tượng bất ngờ này khiến cô sốc vô cùng, một lúc sau cô vô thức mở miệng, “Anh…”
Tựa như vừa phá vỡ một điều cấm kỵ nào đó, giọng cô mềm nhẹ vang lên đột ngột khuấy động đến người đàn ông đang ngưng mắt nhìn phòng làm việc, anh ta bỗng quay đầu đối diện với đôi mắt trong vắt đang đờ đẫn của cô. Hai người lặng thinh, mắt đối mắt nhìn nhau. Cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tóc Tô Nhiễm loà xoà trước trán, cũng dấy lên phiền toái cô kiềm nén dưới đáy lòng.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lệ Minh Vũ, lòng cô cảm thấy ấm áp như ngày xuân.
Dưới bóng đêm, Lệ Minh Vũ có vẻ khác thường hơn bao giờ hết, đôi mắt trầm lắng thâm căn cố đế cũng trở nên nồng nàn tình cảm, tựa như anh và cô xa cách nghìn trùng, khoảnh khắc bình lặng gặp lại cả hai đều đượm thấm ngọt ngào.
Hơi thở hai người bỗng rối loạn.
Tô Nhiễm bị anh nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, cô cụp mắt, toan xoay người bỏ đi nhưng đôi chân cô như đóng chặt trên mặt đất, lát sau cô nhẹ nhàng hỏi, “Anh…sao anh ở đây?”
Lệ Minh Vũ nhìn cô, yết hầu gợi cảm chuyển động, ánh mắt anh nôn nóng như muốn bày tỏ tình cảm với cô lập tức. Nếu là anh của ngày trước hoặc anh lúc không uống rượu, chắc chắn anh sẽ thong dong điềm đạm trả lời cô một câu dối lòng. Nhưng chẳng hiểu bóng đêm hôm nay quỷ tha ma bắt thế nào mà say đắm thế này, cô đứng dưới ánh trăng lại đáng ghét hút chặt mắt anh không buông, nhìn cô mềm mại xuất hiện trước mặt, nghe âm thanh nho nhỏ như chiếc thuyền bất lực tròng trành giữa đại dương rộng lớn của cô, anh đột nhiên nghe thấy tiếng trái tim mình nứt toác, tựa như hạt giống đâm chồi, gây rối cả cõi lòng.
Bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, Tô Nhiễm cúi thấp đầu, không nhìn anh.
“Anh muốn nhìn thấy em.” Anh chợt trả lời cô, thanh âm trầm thấp hữu lực.
Tô Nhiễm ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Lệ Minh Vũ tiến lên trước, dừng trước mặt cô, vươn tay mơn trớn hai má Tô Nhiễm, giọng anh ấm áp, “Tô Nhiễm, anh muốn nhìn thấy em.”
Một câu nói hệt như sợi dây thừng trói chặt quả tim Tô Nhiễm…
Sân bay, Úc.
Phòng nghỉ của khoang hạng nhất, Cách Lạc Băng chăm chú bày vỏ sò đủ sắc, san hô và sao biển ra ngoài, chia chúng thành từng phần khác nhau như châu báu. An Tiểu Đoá ngóng theo, không kìm được hỏi cô bé, “Băng Nựu, con phân thành từng phần tỉ mỉ thế này là để tặng mọi người à?”
Cách Lạc Băng gật mạnh đầu, “Dạ, san hô hồng này tặng cho Tưởng Hiểu Kỳ, bởi vì bạn ấy thích mặc váy hồng, sao biển này tặng cho Dương Đông, bởi vì bạn ấy thường khoe khoang với con rằng rất hay đi biển bắt đủ thứ trên bờ, nên lần này con cố tình tặng sao biển do con tự mò dưới biển lên, xem bạn ấy còn nói được gì không, cái này tặng cho…” Giọng cô bé nũng nịu chia từng món quà tặng bạn bè.
An Tiểu Đoá nghe vậy liền cười, lại thấy cô bé cẩn thận cất một sợi dây chuyển bằng vỏ sò, cô hiếu kỳ hỏi, “Vậy cái này con tặng ai? Mẹ Tô Nhiễm?”
Cách Lạc Băng lắc đầu, “San hô màu xanh lam lớn nhất và đẹp nhất con dành tặng cho mẹ Tô Nhiễm, giống với dì Tiểu Đoá.”
“Vậy quá này con tặng ai?” An Tiểu Đoá nghiêng đầu hỏi cô bé, sau đó cô sực hiểu ra, nhưng vẫn cố tình nói: “Woa, Băng Nựu, có phải con thích bạn nam nào không?”
“Không phải mà.” Cách Lạc Băng chu miệng, cầm dây chuyền vỏ sò trong tay, cô bé nói nhỏ, “Dây chuyển này là tặng mẹ…”
An Tiểu Đoá ngây người, vô thức nhìn Mộ Thừa.
Mộ Thừa hiển nhiên không nghe thấy, anh đứng suốt bên cửa sổ trầm tư. An Tiểu Đoá biết kỳ nghỉ này tuy họ cùng tới Úc, nhưng trái tim của anh không hề ở Úc. Cô thở dài, nhìn Cách Lạc Băng, nhẹ nhàng hỏi: “Băng Nựu, con không sợ mẹ à?”
Cách Lạc Băng trề môi, chẳng nói chẳng rằng, nắm chặt dây chuyền.
“Con kể dì Tiểu Đoá biết một chút được không?” An Tiểu Đoá khẽ hỏi.
Cách Lạc Băng ngước nhìn cô, đôi mắt to ngân ngấn nước tủi thân…
“Các bạn đều có mẹ, còn con không có.”
Lồng ngực cô quặn đau, cô ôm chầm cô bé vào lòng. Cơn giận Quý Hâm Dao của cô vô cớ sâu đậm thêm, một người mẹ giống cô ta tổn thương chính con của mình, nhưng còn đứa trẻ thì sao? Tuy rằng sợ hãi, tuy bản thân bị mẹ ruột tổn thương, nhưng vẫn luôn dành tình cảm cho me. Băng Nựu như vậy khiến cô thương xót hơn bao giờ hết.
Cô cố nén nước mắt, ngước đầu lên cô lại bắt gặp ánh mắt đau buồn của Mộ Thừa nhìn về bên này.
Buổi tối thoáng rút đi cơn oi ả của cái nắng trưa hừng hực, trả lại sự tươi mát cho không khí.
Dưới ánh trăng, bóng hình Tô Nhiễm và Lệ Minh Vũ gần như hoà hợp vào nhau, rõ ràng rồi lại lờ mờ, gần gũi rồi lại xa cách.
Lời anh nói rung động lòng cô, song cũng dấy lên nỗi bất an.
Có lẽ đã từng tổn thương quá nhiều nên sợ hãi là điều hiển nhiên.
Anh dịu dàng thế này khiến cô không sao chống đỡ. Cô không biết bản thân nên nói gì, anh biểu đạt rõ ràng càng làm cô luống cuống, một lúc sau cô nói nhỏ, “Khuya rồi, anh…”
“Không định mời anh vào à?” Lệ Minh Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng cắt ngang.
Tô Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt anh sâu hun hút ẩn chứa ý cười, cô dại dột gật đầu. Lệ Minh Vũ cười tươi rạng rỡ, đi theo cô vào phòng.
Ánh đèn thắp sáng căn phòng.
Tô Nhiễm đi vào, trông thấy Lệ Minh Vũ hết sức tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, cô có vẻ lúng túng, giơ tay gãi đầu rồi xoay người vào nhà bếp, chuẩn bị hoa quả bưng ra.
Lệ Minh Vũ thấy cô bưng lên vội nhồm người nhận lấy, nhìn Tô Nhiễm đứng khép nép bên cạnh, anh cười dịu dàng, “Ngồi đi chứ, sao lại biến anh thành chủ nhà rồi?”
Cô cười gượng, ngồi đối diện anh, bàn tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt.
“Sao em trốn anh?” Anh uống một lớp trà, giọng dứt khoát.
“Sao?” Cô ngẩng đầu, “Tôi, tôi không có.” Cô nói rồi lại cười bối rối.
Lệ Minh Vũ không cười, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.
Tô Nhiễm thấy anh không nói không rằng, cũng không tiện nói gì, cầm táo ăn chầm chậm, mượn việc này để loại bỏ đáy lòng hoảng loạn.
“Do tối qua anh và em lại lên giường lần nữa?” Anh dằn từng chữ rành rọt.
“Khụ khụ…” Tô Nhiễm ho khan, không biết do nước táo làm sặc khí quản hay phát hoảng bởi lời anh nói.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ nặng nề, anh vừa tức vừa buồn cười, đứng dậy đi qua chỗ cô ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng cô, “Sao em lại bất cẩn như vậy chứ?”
“Chẳng phải nhờ anh hết sao? Khụ khụ…” Tô Nhiễm thuận miệng, cô hổn hển pha lẫn hờn dỗi.
Anh bật cười, “Bản thân ngốc mà đổ thừa người khác.”
“Anh…” Tô Nhiễm ngước đầu, lườm Lệ Minh Vũ. Nào ngờ anh bỗng cúi thấp đầu, hôn đôi môi ngọt lịm của cô.
Cô run rẩy như bị điện giật, sóng lưng cứng đờ, bất động để mặc lưỡi anh xộc thẳng, quấn chặt lưỡi cô…
Nụ hôn cuồng nhiệt thân quen, mùi hương thuộc riêng anh lan tràn khoang miệng Tô Nhiễm, hệt như một liều thuốc mê triền miên mà nguy hiểm. Cô muốn đấy anh ra, muốn trốn tránh nụ hôn bất ngờ này, nhưng cuối cùng vẫn mềm oặt trong lòng anh. Cô ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn từ dịu dàng đến mãnh liệt, lại từ mãnh liệt chuyển thành thâm tình. Hơi thở của anh vờn trên má cô, như làm gió xuân phe phẩy, kéo cô trầm luân vào hiểm nguy và quyến luyến.
Mãi lâu sau, Lệ Minh Vũ mới buông cô ra, trán anh tì sát trán cô, thờ dài, “Tại sao sáng nay em về mà không nói anh tiếng nào? Đã vậy tối nay ở nhà hàng, em lại tỏ vẻ như không quen biết anh.”
“Tôi…tôi không có.” Cô ngỡ ngàng trả lời, tựa như tâm tư cô không cách nào hiểu rõ cảm giác hạnh phúc khó diễn tả lúc này.
“Đồ ngốc.” Anh mỉm cười, ngắt nhẹ mũi cô, “Sáng nay, anh đã ăn sạch sành sanh cơm em nấu.”
Gương mặt Tô Nhiễm rực hồng, chỉ cần nghĩ đến chuyện tối qua cô liền xấu hổ. Nghe anh nói một cách trắng trợn, cô càng ngượng ngịu, né tránh ánh mắt anh, liếm môi, “Anh khoẻ hơn chưa?”
Anh cong môi, “Em nói thử xem?”
Tô Nhiễm thoạt khó hiểu, rồi mau chóng hiểu ý anh, mặt cô đỏ bừng bừng, rủ mi xuống, “Cũng trễ rồi, anh nên về sớm nghỉ ngơi, bệnh anh vừa mới khỏi thôi.”
Anh lặng lẽ ngắm cô, dường như anh không hề có ý định rời đi.
Tô Nhiễm không biết anh muốn nói gì, cô cũng im lặng không lên tiếng.
Một phút trôi qua, Lệ Minh Vũ mơn trớn gò má cô, dịu dàng mà yêu thương, anh thì thầm…
“Nếu anh nói, đêm nay anh muốn ở lại thì sao?”
Tô Nhiễm cả kinh, ngơ ngác mở to mắt nhìn anh.
Đôi mắt long lanh như nhuốm hơi sương đầy cám dỗ, tựa như dòng suối ngọt ngào chảy vào lòng anh. Anh không cầm nổi lòng cúi xuống hôn cô. Cô “ưm” một tiếng, không khước từ mà dường như cũng chẳng còn sức lực khước từ…
Tô Nhiễm hơi ngửa đầu, hít thở dồn dập, cơ thể cô run bần bật, giọng nói yếu ớt, “Chúng ta…không thể như vậy nữa.”
“Tại sao?” Lệ Minh Vũ tỉ tê bên tai cô. Nụ hôn của anh lướt dần từ ngực đến eo Tô Nhiễm, rồi là mãi làn môi ẩm ướt trên bụng cô.
Tô Nhiễm nhổm người dậy, cố nén tiếng rên rỉ khe khẽ, vừa như cự tuyệt lại như thuận theo, đôi mắt cô tránh nhìn anh, “Chúng ta, chúng ta đã…”
Lệ Minh Vũ ngước đầu suỵt nhẹ một tiếng, dùng ngón trỏ chặn miệng cô, đôi môi mỏng khẽ cọ vào tai cô, giọng nói trầm trầm thâm tình cất lên, “Anh rất nhớ em, em biết không? Cả ngày hôm nay, anh đều nhớ dáng vẻ tối qua của em, nhớ em thỏ thẻ gọi tên anh, nhớ em kêu anh nhẹ một chút…đừng mạnh như vậy.”
Tô Nhiễm che mặt xấu hổ, nhưng tim cô chợt nổi sóng.
Anh nói, anh muốn nhìn thấy cô, anh nói, anh nhớ cô…
Anh cười khẽ, ôm chầm cô, cất giọng dụ dỗ, “Đêm nay, anh nhẹ một chút, được không?”
“Không…” Tô Nhiễm luống cuống.
Anh cố tình hiểu sai ý cô, hàng mày chau lại, cười nhẹ nhàng.
“Ừ, vậy anh…mạnh một chút.”
“Anh…đáng ghét.” Tô Nhiễm vung tay đánh anh. Anh bật cười, hôn môi cô lần nữa.
Cô ưm một tiếng, toàn thân mềm nhũn trong lòng anh.
Nụ hôn cảu anh nồng nàn như vũ bão.
Anh bế cô lên phòng ngủ tầng hai…
Sớm tinh mơ của thị trấn Hoa Điền chìm đắm trong màn sương. Nhiệt độ ở đây thấp hơn khu vực thành phố, cây cối lại um tùm nên sáng sớm ở đây tràn ngập mùi thơm thanh khiết của hơi sương.
Trời vừa rạng sáng, Tiêu Quốc Hào đã ra vườn hoa, miệt mài chăm chút hoa cảnh, dù sống chán chường suy sụp bao năm qua, nhưng tay nghề của ông vẫn giữ nguyên phong độ của ngày nào. Khi mặt trời dần ló dạng khỏi rặng mây, Tô Ánh Vân cũng mang dụng cụ tới vườn hoa giúp ông. Bà mặc quần áo đơn giản thoải mái, bóng dáng bà sau ngất trong hương hoa rạng rỡ vô cùng. Bà đội một chiếc nón màu sáng, rồi cầm thêm một chiếc khác đội cho Tiêu Quốc Hào.
Tiêu Quốc Hào ngẩng đầu, trông thấy bà, ông liền mỉm cười, khuôn mặt phúc hậu lấp lánh tình cảm.
“Ơ, hạt giống này nảy mầm rồi?” Tô Ánh Vân ngồi xổm xuống, nét mặt vui mừng.
“Ừ, đây là giống hoa mới nhất. Tôi còn chưa nghĩ ra tên cho nó. Thằng nhóc Diệp Lỗi có cách làm nó nảy mầm thật, xem ra hồi đó nó chọn học ngành này rất đúng đắn.” Tiêu Quốc Hào cười ha ha, cầm khăn lau mồ hôi.
Tô Ánh Vân rất thích ông giống bây giờ. Ông không còn ngày nào cũng uống rượu như trước. Mỗi ngày của Tiêu Quốc Hào bây giờ đều tràn đầy sức sống, nhiệt tâm hơn bất cư ai. Nghe ông nói vậy, bà trêu ông: “Bây giờ ông mới biết à? Hồi đó, người nào cứ sống chết không bằng lòng?”
Tiêu Quốc Hào đau đầu, nở nụ cười, ngẫm nghĩ: “Chỉ cần tốt cho Tiểu Nhiễm là được. Tôi nghĩ mình có thể giúp được nó.”
Lòng Tô Ánh Vân ấm áp, bà biết bản thân không chọn lầm người. Bà cất giọng chân thành từ trong thâm tâm, “Quốc Hào, cám ơn ông.”
“Tôi với bà mà còn nói cám ơn làm gì. Tiểu Nhiễm cũng là con gái tôi.” Tiêu Quốc Hào nhẹ giọng đáp.
Đáy mắt Tô Ánh Vân lộ vẻ xúc động.
Ông đứa mắt ngắm vườn hoa xa xa, khẽ thở dài, “Nghĩ lại tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian. May mà Tiểu Nhiễm thức tỉnh tôi kịp thời, để tôi biết mình vẫn có ích.”
“Ông an tâm, những giống hoa ở dây chắc chắn hữu ích với nó. Chẳng phải nó cũng gọi điện về rồi à? Nó vừa nghe nói ông trồng cả vườn hoa cho nó, nó mừng lắm.” Tô Ánh Vân cũng cảm thấy tự hào.
Tiêu Quốc Hào nhìn Tô Ánh Vân, ông kéo bà đến gần, nói giọng ôn hoà, “Bà xã, bao năm qua tôi có lỗi với bà.”
Sống mũi Tô Ánh Vân cay cay, nhưng nụ cười của bà hạnh phúc vô cùng, “Chỉ cần những lời này của ông là tôi mãn nguyện lắm rồi. Ông không làm gì có lỗi với tôi, tôi biết ơn vì mình có thể trải qua tuổi già cùng ông.”
Tiêu Quốc Hào nghe xong cũng xúc động khôn nguôi.
Gió thổi phớt qua, hương hoa lan toả xung quanh.
Chồi hoa xanh nhạt đáng yêu dưới chân hai người cũng phe phẩy theo làn gió.
“Quốc Hào, hoa này dùng vào giai đoạn điều chế nước hoa nào thì hợp lý nhỉ?” Tâm trạng Tô Ánh Vân tốt cực kỳ, nọi giọng hớn hở.
“Cái này à, phải xem ý kiến của hai nhà diều chế hương bậc thầy như bà và Tiểu Nhiễm chứ.” Tiêu Quốc Hào cũng vui đùa, ngắm nghía chồi hoa, “Có điều tôi thấy hoa này rất hợp với bà.”
“Ơ? Tại sao?”
Tiêu Quốc Hào cười nhẹ nhàng, ôm choàng bà, “Bà biết không? Kỳ thực tôi cũng rất thích nước hoa ‘Đào Tuý’ của gia đình bà. Đó là một loại nước hoa có thể khiến phụ nữ cuồng loạn, đàn ông say đắm. Chồi hoa này có chút gì đó giống mùi hương của Đào Tuý.”
Nụ cười đang nở trên môi Tô Ánh Vân đột nhiên tắt ngúm, bà bất giác rùng mình.
“Bà sao vậy?”
“À, tôi không sao, tôi chỉ không ngờ ông đang bắt đầu nghiên cứu nguyên liệu của Đào Tuý.” Tô Ánh Vân nói nhỏ, bị đoạn quá khứ kinh khủng ảnh hưởng, quét sạch niềm vui của bà.
“Tôi thấy Đào Tuý là nước hoa thành công nhất từ xưa tới nay, nhưng vô duyên vô cớ biến mất, thật là đáng tiếc.” Tiêu Quốc Hào cười cười, dứt lời ông liền ngồi xổm, cẩn thận bón phân cho chồi hoa.
Tô Ánh Vân lặng người. Ánh nắng rõ ràng là ấm áp, nhưng chiếu trên người bà lại băng giá. Cả người bà hoá đá, hơi lạnh xộc thẳng vào tim.
Có lẽ chỉ bà và Hoà Tấn Bằng đã chết mới hiểu rằng Đào Tuý biến mất là một chuyện tốt…
Tô Nhiễm tỉnh giấc, liền cảm thấy đôi má mình ngưa ngứa, cô mở mắt nhìn thì bắt gặp Lệ Minh Vũ đã thức dậy trước, cô nằm trong vòng tay anh, còn anh đang dịu dàng mơn trớn gò má cô. Lệ Minh Vũ thấy cô mở to mắt, anh cười. “Em dậy rồi.”
Cô ngẩn ngơ giây lát, sau đó bật một tiếng hoảng sợ, toan đứng dậy nhưng phát hiện cơ thể mình trần trụi, dưới thảm trài sàn rơi lả tả quần, áo sơ mi của anh, quần lót của hai người, áo ngực, váy của cô…
Tô Nhiễm lại đưa mắt nhìn anh, cô thấy nắng sớm chiếu vào nửa mình trần kiêu ngạo của anh, anh lười biếng nằm đó ngắm nghía, mỉm cười với cô.
Tô Nhiễm không khỏi buồn phiền. Ông trời ơi, họ lại làm gì nữa rồi?
Một màn nóng bỏng dữ dội tối qua dấy lên trong đầu cô. Tô Nhiễm chôn vùi đầu vào gối, cô điên rồi phải không? Rõ ràng muốn vạch rõ giới hạn, nhưng vạch thế nào lại vạch đến trên giường?
Lệ Minh Vũ lại sấn tới ôm cô từ đằng sau, khuôn mặt điển trai vùi vào tóc cô, bàn tay không an phận lẻn tới giữa hai đùi cô, nói giọng nỉ non, “Tối qua anh có làm em đau không?”
“Anh đừng nói nữa…” Giọng Tô Nhiễm ngàn ngạt, không cần xem cô cũng biết gò má mình đỏ ửng. tối qua anh không làm cô đau, nhưng anh dịu dàng đến đáng sợ. Anh lấp đầy cô, làm cô bay bổng say lịm từng cơn khoái cảm. Anh là một cao thủ, cô buộc phải thừa nhận điều này.