Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

quyển 8 chương 26: hù dọa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện cũng báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Màn đêm tĩnh mịch biến mất, thành phố nhộn nhịp bước vào một ngày làm việc mới. Dòng người đông ngùn ngụt chạy khắp các nẻo đường khác nhau. Trong những toà nhà cao tầng, mọi người hối hả làm việc vì mình mà cũng vì người khác.

Tuy nhiên cũng có những người sống trái với nếp sinh hoạt này.

Họ khác nhân viên chức, khác phương thức làm việc, không cần thức khuya dậy sớm, không cần nhìn sắc mặt ông chủ mỗi ngày. Song so với nhân viên công chức, có lẽ áp lực của họ cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.

Lưu Ly chính là một trong số đó.

Cô sống cách xa nội thành sầm uất. Sau chuyến đi dài gần hết nữa vòng trái đất, việc đầu tiên cô về đến nhà chính là tận hưởng bầu không khí trong lành và ánh nắng ấm áp.

Môi trường sống ở biển khá mát mẻ và ôn hoà.

Là một chuyên gia hương liệu nổi tiếng, ngoài những mùi hương tự nhiên cần thiết thì trong nhà cô không hề có bất cứ hoa cỏ hay tinh đầu thơm nồng nặc. Tất cả chỉ vì một nguyên nhân rất đơn giản.

Ngay khi cô định mở cửa sổ hít thở không khí thì “nguyên nhân” này vừa lúc đến nhà.

Nguyên nhân này chính là Lạc Tranh. Lạc Tranh bị dị ứng với phấn hoa.

Lạc Tranh còn chưa nhấn chuông thì cửa đã tự động mở ra. Lạc Tranh mỉm cười, đẩy cửa đi thẳng vào.

“Sao nào? Có mua quà cho mình không?” Lạc Tranh vào thẳng vấn đề.

Lưu Ly bưng một tách trà dựa người vào cửa, nhìn Lạc Tranh đổi dép đi trong nhà, cô nhún vai, “Trong lúc trăm công nghìn việc mà mình còn giúp cậu, đã là quà tặng tốt nhất rồi.”

“Phải tính rõ với mình thế hả?” Lạc Tranh nhoẻn miệng cười, ngồi xuống ghế sô pha, rót một tách trà.

“Anh em ruột còn tính toán với nhau thì nói chi đến mình.” Lưu Ly oán trách, thả người xuống ghế sô pha, “Nói thì nói vậy thôi. Kể mình biết cậu quen với nhà điều chế hương từ lúc nào? Cậu biết mình rất thích làm việc với nhà điều chế hương, nhờ cô ấy làm cho mình một lọ nước hoa cũng hay.” Cô thích làm nước hoa, nhưng đáng tiếc mũi cô không thính nên buộc phải từ bỏ ước mơ này.

Lạc Tranh uống một hớp trà, “Là một khách hàng của mình. Đúng rồi, chắc cậu đã gặp cô ấy đến lấy kết quả của lọ màu đen mình gửi đó.”

“Ừ, kết quả đã được lấy đi nhưng mà cô ấy không tới.” Lưu Ly nói.

Lạc Tranh sửng sốt, “Tô Nhiễm không tới lấy ư?”

“Tô Nhiễm không tự mình đến lấy mà nhờ người tới lấy.” Lưu Ly đặt tách trà xuống, lướt mắt qua đồng hồ, “Khoảng một tiếng trước.”

“Ơ?” Lạc Tranh thảng thốt. Làm gì có chuyện này? Lúc đó Tô Nhiễm nói sẽ tự mình đến lấy cơ mà. Dù cô không biết lọ màu đen đó là gì nhưng cô cảm thấy Tô Nhiễm rất coi trọng nó.

“Sao vậy?” Lưu Ly thấy cô là lạ, hỏi giọng quan tâm.

Lạc Tranh lắc đầu, cô trầm mặc chốc lát, lại hỏi, “Người đến lấy nhìn như thế nào?”

Lưu Ly cố gắng nhớ lại, sau đó kể Lạc Tranh nghe đặc điểm của người này.

Lạc Tranh hoảng hốt, bởi vì thông qua lời miêu tả của Lưu Ly, cô biết người này là Đồng Hựu, trợ lý riêng của Lệ Minh Vũ. Đồng Hựu tới lấy kết quả nghĩa là tuân theo quyết định của Lệ Minh Vũ. Nói như vậy Tô Nhiễm có biết hay không là hai chuyện khác nhau.

“Kết quả đó quan trọng lắm à?” Lưu Ly cất giọng ngần ngừ, cau mày, “Nhưng mình thấy cậu đừng lo lắng quá, vì tối qua cô Tô gửi tin nhắn cho mình mà.” Lưu Ly lấy điện thoại đưa Lạc Tranh xem.

Lạc Tranh xem tin nhắn xong lại càng nơm nớp không yên. Lưu Ly chưa từng tiếp xúc với Tô Nhiễm nên không biết, nhưng cô khá hiểu Tô Nhiễm, tin nhắn vắn tắt kiểu này tuyệt đối không phải cách nói năng của Tô Nhiễm. Vẻ mặt Lạc Tranh khó coi, chẵng lẽ Tô Nhiễm gặp chuyện gì đó bất khả kháng.

Lạc Tranh lật đật gọi điện cho Tô Nhiễm.

Đối phương nghe điện thoại, Lạc Tranh sốt ruột, “a lô” ngay tức khắc.

Ai dè…

“Luật sư Lạc? Chẳng hay có chuyện gì không?” Giọng đàn ông trầm thấp đầy từ tính truyền qua điện thoại, khiến cô bất giác rùng mình.

“Bộ trưởng Lệ?” Lạc Tranh thoạt kinh ngạc, cố hồi phục vẻ bình tĩnh, nói, “Làm ơn cho tôi gặp Tô Nhiễm. Cám ơn anh.”

“Có chuyện gì quan trong, luật sư Lạc cứ nói với tôi. Tô Nhiễm không tiện nghe máy.”

Lạc Tranh càng tin mình đoán không sai, cô hít thật sâu, ánh mắt vụt lên một tia sắc bén, “Tô Nhiễm bị gì?”

“Cô ấy đang ốm nhẹ.”

“Chỉ đơn giản vậy.”

Giọng đàn ông nhàn nhạt cất lên, “Vậy theo luật sư Lạc, cô ấy phải thế nào?”

Một câu phản vấn khiến Lạc Tranh á khẩu không sao trả lời. Đúng vậy, Tô Nhiễm phải thế nào? Trước khi chưa gặp Tô Nhiễm và nắm rõ tình huống của Tô Nhiễm, cô không thể tuỳ tiện. Cô lại nói, “Nếu Tô Nhiễm bị ốm, người làm bạn như tôi cũng nên đến thăm cô ấy. Xin hỏi anh Tô Nhiễm đang ở đâu?”

“Tấm lòng của luật sư Lạc, coi như Tô Nhiễm đã nhận. Nhưng gần đây cô ấy cần nghỉ ngơi, không thích tiếp khách khứa.”

“Bộ trưởng Lệ, Tô Nhiễm không thích tiếp khách hay anh cấm cô ấy?” Lạc Tranh nói.

“Luật sư Lạc, thân là nhân viên chấp pháp, hẳn cô hiểu rõ lời nói không chắc chắn thì không được nói bậy.”

“Được thôi, vậy tôi chắc chắn với những lời mình nói ra.” Giọng Lạc Tranh lạnh tanh, “Kết quả phân tích lọ màu đen đang nằm trong tay bộ trưởng Lệ?”

“Ơ?” Ngữ khí của anh hờ hững, “Những lời này là của một nhân viên chấp pháp ư?”

Lạc Tranh áp chế cơn giận. Cô biết bản thân đang nói chuyện với một người thế nào. Cho tới nay, cô đều tránh tiếp xúc với giới chính trị. So với giới kinh doanh tôi lừa anh gạt, giới chính trị còn mưu mô và hiểm ác hơn nhiều. Vì vậy, cô thà chết vì làm tư vấn cho giới kinh doanh còn hơn là cố vấn cho chính phủ.

Nhưng hôm nay cô buộc phải đối mặt với người đàn ông này, vì Tô Nhiễm không chỉ là khách hàng mà từ lâu cô đã xem Tô Nhiễm là bạn của mình. Cô không biết bạn mình ra sao nên cô không thể thờ ơ. Dẫu cô biết mình không tài nào thắng nổi người đàn ông này, nhưng cô cũng muốn biết chút ít về Tô Nhiễm.

“Bộ trưởng lệ, hồi trước tôi hứa với Tô Nhiễm sẽ đích thân đưa kết quả cho cô ấy, nhưng hôm nay anh đã phái người đến lấy, thành ra tôi không thực hiện đúng lời hứa với Tô Nhiễm.” Cô nói lãnh đạm, “Ít ra tôi cũng phải rõ Tô Nhiễm có biết chuyện này không.”

“Luật sư Lạc, cô rất chuyên nghiệp, cũng rất quan tâm bạn bè. Tô Nhiễm sống cùng tôi, đương nhiên cô ấy biết tôi lấy kết quả đi. Luật sư Lạc đừng bận lòng nhiều về điều này.”

Lạc Tranh nghẹn họng. Người đàn ông này rất giỏi đả kích người khác. Dù cô đặt ra nghi vấn thế nào, anh cũng sẽ mềm mỏng khéo léo lảng tránh. Việc này khiến cô cực kỳ khó chịu.

Cô không thể tìm hiểu về Tô Nhiễm, còn anh cũng không có khả năng nói cho cô biết.

“Bộ trưởng Lệ…”

“Luật sư Lạc, kỳ thực con người không nên ép bản thân sống quá mệt mỏi.” Anh cắt ngang Lạc Tranh, cười nhạt, “”Tôi nghĩ gần đây luật sư Lạc đã quá vất vả, có lẽ lúc này cô nên trông nom việc cá nhân của mình thì tốt hơn.”

Lạc Tranh run bắn, “Anh có ý gì?”

Điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ của đàn ông. Anh không giải thích, chỉ nói thản nhiên, “Cho tôi gửi lời hỏi thăm Thương Nghiêu, có thời gian tôi sẽ hẹn anh ta đến Phẩm Trai dùng trà.”

Nói hết câu, anh liền tắt máy.

Lạc Tranh hoàn toàn hoá đá!

Không thể nào…

Lệ Minh Vũ biết anh ta? Không chỉ biết mà có vẻ như hai người này còn là bạn bè.

Cô từng nghe nói “Phẩm Trai” là quán trà nổi tiếng nhất thành phố. Mọi loại trà trong đó đều là thượng hạng, giá cả khiến người nghe phải líu lưỡi. Người tới đó uống trà không giàu có thì cũng sang trọng.

Đầu óc Lạc Tranh xoay mòng mòng.

Lưu Ly lo lắng, “Cậu không sao chứ? Rốt cuộc có chuyện gì không?”

Một hồi sau, Lạc Tranh mới định thàn, cô lắc đầu bất đắc dĩ, nói nhỏ, “Mình không sao, mình chỉ thấy thế giới này…quá nhỏ…”

Nhỏ ư?

Lưu Ly chau mày khó hiểu…

Đêm hôm qua, tình trạng của Tô Nhiễm khá ổn định, cô cũng không có dấu hiệu cầm dao gây thương tích cho người khác.

Sau khi cúp điện thoại, Lệ Minh Vũ quan sát Tô Nhiễm đang ngồi chơi xếp hình. Ánh mắt lạnh lùng lúc vì cuộc gọi vừa rồi cũng khôi phục vẻ dịu dàng nhìn cô, ý cười thấp thoáng ở khoé miệng mờ mờ nếp nhăn.

Trò chơi xếp hình là cách tốt nhất để thu hút sự chú ý của bệnh nhân, đây là thông tin mà anh tìm thấy trên mạng. Dù cách này không thể chữa hết bệnh nhưng chí ít cũng giúp bệnh nhân tĩnh tâm.

Có điều cách thức này phải dựa trên sợ thích của bệnh nhân.

Từ tối qua đến giờ, cô luôn duy trì dáng vẻ của một đứa trẻ, vì vậy anh lại cảm thấy mù mờ. Nếu nói cô bị tâm thần phân liệt thì làm sao cô giữ nguyên một trạng thái lâu như vậy?

Trong lúc anh trầm mặc thì Tô Nhiễm có vẻ chán xếp hình, xếp đi xếp lại nhiều lần vẫn không xong, cô ném phăng miếng xếp hình, từng mảnh ghép nhỏ rơi lả tả trên nền nhà.

Lệ Minh Vũ đành mỉm cười, chìa tay ra với cô, “Tới đây.”

Tô Nhiễm đứng dậy, rón rén đi đến chỗ Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ bật cười, kéo cô ngồi xuống đùi mình, anh hỏi nồng hậu, “Không thích?”

“Không phải…” Cô hạ thấp giọng.

Lệ Minh Vũ biết cô sợ anh giận nên không dám nói thật, anh trầm tư, rút một túi dán từ ngăn kéo, bên trong đó là lọ màu đen Đồng Hựu mang về, anh hỏi, “Nhớ cái này không?”

Anh đã đọc kết quả nhưng chỉ thấy thành phần của lọ màu đen này là tinh dầu nho đen, sau khi hoá nghiệm thì biết rằng nó có tác dụng bảo vệ sức khoẻ. Anh không rõ Tô Nhiễm lấy thứ này từ đâu, cũng không biết cô dùng nó làm gì nhưng theo mức độ hiểu cô của anh thì nếu cô nhờ người khác giúp đỡ, vậy chứng minh lọ màu đen này cực kỳ quan trọng với cô.

Đôi mắt cô khó xử nhìn lọ màu đen, cô bặm môi, nhíu chặt mày.

“Nói anh biết em lấy thứ này ở đâu?” Lệ Minh Vũ gặng hỏi.

Tô Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, cô nhìn chăm chú, đột nhiên vươn tay bắt lấy.

Lệ Minh Vũ thu tay, đặt lọ màu đen sang bên, anh ngăn cô lại, truy hỏi: “Có phải em nhớ ra gì không?”

“Không phải đồ của Nhiễm.” Tô Nhiễm nũng nịu.

“Vậy là đồ của ai?” Ánh mắt anh sáng ngời, tiếp tục hỏi cô.

Tô Nhiễm im lặng, đôi mắt lóng lánh ánh lệ, có lẽ cô muốn phản bác nhưng chỉ bĩu môi, sau đó cô xô anh chạy đến ghế sô pha tiếp tục chơi xếp hình.

Vẻ mặt của cô không gạt được Lệ Minh Vũ, anh đi lại ngồi cạnh cô, “Nghe lời, nói anh biết.”

“Đừng mà…” Cô lắc đầu lia lịa, nói bướng bỉnh.

Lệ Minh Vũ càng khẳng định cô nhớ rõ, anh nhướng người ra trước, hai tay giữ vai cô, cất giọng dụ dỗ, “Nếu em nói anh biết, tối nay anh mua bánh kem em thích ăn nhất cho em, chịu không?”

“Không…” Tô Nhiễm vẫn lắc đầu, cô bối rối, “Nhiễm, không thể nói.”

Anh nghĩ ra cách khác, bén nhìn Tô Nhiễm, cố tình nói, “Nếu không nói, đêm nay anh sẽ để em ngủ một mình, lúc đó sẽ có ma tới bắt em đi.”

Tô Nhiễm run lẩy bẩy, ngón tay cô bỗng thả lỏng, miếng xếp hình rơi xuống. Hiển nhiên những lời này của anh đã có tác dụng, sắc mặt cô kinh hãi, ôm cổ Lệ Minh Vũ tức thì, giọng cô run run, “Không được, Nhiễm không muốn ngủ một mình…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio