Vân Phong mỉm cười, khoé miệng khẽ cong lên, đuôi mắt mang theo sự cưng chiều.
Điều này làm cho Tưởng Mặc không biết phải làm sao, từ trước đến giờ cô không biết thì ra ở trong mắt người khác mình có thể tồn tại ý nghĩa như vậy, điều này khiến cô cảm giác không giống với người khác.
Ban đêm ở bến sông dường như sáng hơn, ánh sao phản chiếu lên mặt nước, gió đêm nhẹ nhàng thổi loạn tóc cô, cũng thổi loạn lòng của cô.
“Tưởng Mặc, cho tôi một cơ hội được không?”
Cô không nói, chỉ nhìn anh.
“Cho tôi một cơ hội, để cho tôi thích cô, để cho tôi yêu cô…”
Trong ánh mắt Tưởng Mặc đầy chua xót.
Không , không phải như thế.
Là cô cần được một người thích, cơ hội được một người yêu thương.
Anh xuất hiện giống như biển chỉ đường khi cô đang lạc đường, vào thời khắc cô mờ mịt nhất anh xuất hiện dẫn cô rời xa hoàn cảnh vô vọng này.
Vân Phong nhẹ nhàng cầm tay cô, tạo cho cô một cảm giác vô cùng an tâm, cũng vô cùng ấm áp.
Dáng vẻ của Vân Phong dường như cũng rất ngại ngùng, giống như là càm giác lần dầu tiên theo đuổi con gái, “Tưởng Mặc … Tôi, thành công không?”
Mặt Tưởng Mặc lại nhuộm hồng, cô đưa tay cầm lại tay anh, rất nhanh.
Vân Phong biết, đó là đáp án khẳng định của cô.
Bóng đêm có lẽ thật sự tới quá sớm, tình yêu có lẽ cùng tới quá nhanh , thuyền nhỏ lay động, khuấy đảo tâm hồn run rẩy của thiếu nữ …
Vân Phong vuốt ve một nhánh tóc của cô, rơi vào hoang mang. Cô thật sự làm cho người khác mê muội.
Anh chậm rãi tới gần cô, thậm chí cảm nhận được trái tim cuồng nhiệt của mình nhảy lên, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi mỏng của anh hôn lên môi cô, giống như lời thề tình yêu.
Đồng thời, đã in lại một dấu vết không thể phai nhạt trong trái tim cô.
“Mặc Mặc…”
Vân Phong nhẹ nhàng gọi, tên gọi riêng của anh.
“Mặc Mặc, anh thích em.”
Cô say mê, say trong sự ôn nhu và thâm tình của anh.
“Mặc Mặc, em thích anh không?”
“Thích.”
Không chỉ là thích đơn giản như vậy, Tưởng Mặc biết mình đã sa vào, cuối cùng không thể tự kiềm chế.
Bởi vì, cái loại cảm tình tên là yêu này.
Bởi vì yêu, cho nên rút đi sự sợ hãi rụt rè, rút đi áp lực của hai mươi năm ngoan ngoãn này, tạo nên một cuộc cách mạng oanh liệt trong Tưởng Gia.
Cha của cô, mẹ, bác gái, thậm chí còn kinh động cả ông của cô, mà ai cũng không có cách nào ngăn cản được quyết tâm của cô, khăng khăng hạ giá.
Không sai, ở trong mắt người Tưởng Gia, hôn nhân như vậy đối với cô mà nói, chỉ có thể được gọi là “hạ giá”.
Nhưng mà, cô không cần, cô dùng lưỡi dao sắc bén hướng về cổ họng của mình “Tôi chỉ yêu Vân Phong, tôi chỉ muốn gả cho anh.”
Tưởng Gia từ trên xuống dưới, toàn bộ khiếp sợ.
Cô luôn dịu dàng ngoan ngoãn lặng lẽ, lại có thể quyết tuyệt như thế, quyết tuyệt đến mức người khác sợ hãi, khiến lòng người kinh động.
Tất cả mọi người đều hoài nghi, rốt cuộc là ai có thể hiểu rõ cô?
Anh của cô Tưởng Ngạn Chiêu, chị Tưởng Hàm, ngoài khiếp sợ ra, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, đây mới là phụ nữ Tưởng Gia, đây mới là huyết mạch Tưởng Gia.
Bọn họ cùng ra mặt, thuyết phục ông nội và cha mẹ, cuối cùng cũng thoả hiệp.
Nửa năm sau, cô tốt nghiệp, vì anh phủ khăn voan, trở thành vợ của anh.
Bởi vậy, một cuộc hôn nhân bắt đầu, một sai lầm bắt đầu…