Tiếng vọng .
Quán bar có phong cách nhất.
Đây là chỗ cũ Vân Phong bà Sở Khinh Dương nói.
Đồ trang trí đường nét phức tạp, tấm bình phong bọc ngoài thuỷ tinh tinh xảo, quang cảnh độc đáo. Quần bar cao màu sáng tô làm đẹp cho cảnh sắc chung quanh. Gỗ Phương lát làm mặt tường, tăng thêm vẻ phong tình riêng biệt.
“Lòng rất loạn, thật tệ.” Vân Phong chán nản than, cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Khinh Dương bên cạnh lẳng lặng nhìn anh, chén rượu trong tay hắn từ lúc vào cửa chưa uống một ngụm.
Cuối cùng Sở Khinh Dung cũng mở miệng, “Vân Phong, mình không tưởng được, cậu sẽ vì một người phụ nữ mà tâm phiền ý loạn, từ trước đến nay không phải cậu đều nói, cậu không tin tình yêu sao?”
“Mình đúng là luôn luôn nói như vậy, nhưng hiện tại hình như có chút thay đổi.”
Sở Khinh Dương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi “Thật sự là tò mò, cô gái như thế nào có thể làm cho cậu mê mệt như thế? Cô ta rất đẹp?”
“Cực kỳ xinh đẹp.”
“Rất có mị lực?”
“Đương nhiên.”
“Rất có đầu óc?”
“Cực kỳ thông minh.”
Sở Khinh Dương hơi híp mắt “Vân Phong, cậu phải cẩn thận.”
Hắn đang nhắc nhở Vân Phong. Để tránh không thể tự kiềm chế.
“Tên cô ta là gì?”
“Tần Quyến.”
“Tần Quyến? Con gái nuôi của Tưởng Lực Hành?” Sở Khinh Dương tuy rằng còn chưa gặp cô, nhưng tên của cô đã sớm truyền khắp xã hội thượng lưu.
Vân Phong gục bên tai Sở Khinh Dương, nhỏ giọng nói ra một bí mật “Cô ấy là con gái ruột của Tưởng Lực Hành, con gái nuôi chỉ là che dấu.”
Sở Khinh Dương quả thực không thể tin được “Cậu nói cái gì?”
Vân Phong cười khẽ “Đáng kinh ngạc như vậy sao? Cậu phải biết thế gia danh tiếng chỉ là vẻ bên ngoài, sau lưng có rất nhiều chuyện hèn hạ.”
Sở Khinh Dương nhíu mày, “Mình không phải không biết điều này, ý mình là, cậu lại có thể mê ruột chị của Tưởng Mặc?”
Ánh mắt Van Phong mơ hồ, rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận “Đúng”
“Cậu định làm gì bây giờ?”
“Mình không biết.”
“Vậy cô ra? Cũng có ý này?”
Vân Phong gật đầu “Cô ấy rất khó suy nghĩ, cô ấy chủ động hẹn mình”
“Hai người … Lên giường rồi?”
“Không có. Mình thậm chí còn chưa chạm qua một ngón tay của cô ấy.”
Sở Khinh Dương định thần nhìn Vân Phong. “Cậu rất tiếc nuối.”
“Đúng. Có lẽ chỉ có đạt được cô ấy, tinh thần mình mới có thể không hốt hoảng, thất thần vì cô ấy, mới có thể quên sự tồn tại của cô ấy”
“Cậu muốn quên cô ta?”
Vân Phong lại uống một ngụm rượu “Muốn. Mình là chồng của Mặc Mặc. Mình không thể làm tổn thương cô ấy.”
Mấy ngày này, anh đấu tranh rất nhiều, nghĩ tới Mặc Mặc, anh liền có cảm giác tội lội vô cùng, tuy rằng anh chưa làm gì, nhưng mà trái tim anh vẫn rất hỗn loạn.
Mặc Mặc không có làm sai bất cứ chuyện gì, cô đơn thuần , toàn tâm toàn ý yêu anh, toàn tâm toàn ý làm một người vợ tốt của anh, anh nên tôn trọng cô. Cho dù hôn nhân của bọn họ không phải xây dựng trên cơ sở tình yêu, nhưng bốn năm nay anh rấy dịu dàng bên cạnh cô, bởi vì Mặc Mặc đáng giá.
Sở Khinh Dương hiểu Vân Phong, biết quá khứ của anh, biết tâm lý của anh, biết hôn nhân của anh, hắn trầm mặc một lát, ánh mắt lưu chuyển, chậm rãi mở miệng “Vân Phong, hiện tại chỉ có một biện pháp.”