Vân Phong ngồi trong vườn hoa của bệnh viện, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, nhưng mà anh cảm thấy ấm áp không phải mặt trời, mà là sự quan tâm của Mặc Mặc.
“Mặc Mặc, vất vả lắm chúng ta mới có thời gian ngồi yên thư giãn, chúng ta nói chuyện tâm tình một chút được không?”
“Ừ, được”
“Ừm, anh muốn biết, em thích anh là từ lúc nào?”
Trong ánh mắt Tưởng Mặc lộ ra vẻ không ngờ được “ Anh không phải biết rõ sao? Tại sao còn muốn hỏi?”
Vân Phong lắc đầu, anh thật sự biết không? Điều anh nghĩ là sự thật sao? Anh nghĩ Mặc Mặc đối với anh vừa gặp đã yêu, nhưng mà, anh lầm rồi.
Đó cũng là một lần công khai, cô và người nhà cùng tham gia tiệc sinh nhật con gái của một tay trùm thương giới.
Cô bé kia kêu Tuyết Vi, nghe nói mới du học từ Viên về, rất am hiểu piano.
Làm nữ chính, Tuyết Vi đàn một khúc cho các khách quý, nhưng mọi người chỉ hưởng ứng bình thường.
Mặc Mặc tuy không hiểu piano, nhưng cô hiểu âm nhạc, cô thật tâm đàn violin. Cô cũng hiểu được trong tiếng piano của Tuyết Vi thiếu tình cảm, trong lòng dâng lên sự đồng tình, ở vào trường hợp làm khách quý thất vọng, Mặc Mặc cảm thấy đồng tính với cô gái tên Tuyết Vi này.
Nhưng, trong giới thượng lưu có quy tắc riêng, nhóm quan khách tuy rằng trong lòng không khen ngợi, nhưng ai cũng vô tay trầm trồ.
Mặc Mặc hiểu rất rõ loại nịnh hót không thật này, lắc đầu lại mỉm cười. Ít nhất Tuyết Vi có thể giảm vớt sự khó chịu và xấu hổ một chút.
Nhưng Mặc Mặc không ngờ chính là, trong khách mời lại có người đề nghị cô tới diễn tấu một khúc, cô vô cùng bất ngờ và khiếp sợ.
Mặc Mặc nhớ lúc ấy cô và mẹ đứng chung một chỗ, cô muốn từ chối, nhưng mẹ cho rằng đây là cơ hội tốt nhất cho cô con gái không có tiền đồ, dùng ánh mắt ý bảo cô đồng ý.
Cô chỉ đành cố mà làm, nhận lấy cây đàn violin người khác chuẩn bị, cô chậm rãi lên sân khấu, kéo một khúc.
Đúng vậy, cô chỉ cần khẽ đụng đến dây đàn, liền quên hết mọi thức, cô chuân chú nhập tâm, đem toàn bộ tình cảm dồn lên đàn.
Đợi đến khi cô chấm dứt thì toàn trường như sấm dậy.
Cô khờ ngại nghĩ cuối cùng có thể cho mẹ kiêu ngạo một lần, cô nghĩ cuối cùng cũng có thể tự tin một lần, nhưng mà, cô thật không ngờ, đợi đến lúc cô ngẩng đầu nhìn về hướng cha đứng trên bậc thang vòng thì trên mặt cha chỉ có vẻ nhẫn nhịn tức giận.
Mẹ cũng nhiên ra sự tức giận của cha, ngay lập tức tha đổi sắc mặt.
Buổi tối cô về đến nhà, chờ đợi cô không thể ngh ngờ chính là một hồi bão tố.
Cha nói cô không biết nông sâu, nói cô làm như vậy là huyên tân đoạt chủ, làm cho chủ nhân bữa tiệc và thiên kim tiểu thư kia tối tăm mặt mày.
Mặc Mặc đã hiểu, cô sai rồi, hồ đồ mà sai.
Nhưng mà, cô không thể trách mẹ sai, mặc cho cha hà khác chỉ trích, cha nổi trận nôi đình, thậm chí đập vỡ luôn cây đàn violin cô yêu thích.
Cô khóc chạy về phòng của mình, để mặt cho nước mắt chảy ra.
Vì sao cô không làm cũng sai, làm cũng sai, làm cái gì cũng sai, cô luôn làm cho người khác không hài lòng, luôn làm cho người ta thất vọng?
Cô ở trong phòng tối khóc đỏ hai mắt, cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Vân Phong.
Nhưng Vân Phong lại gọi điện sớm hơn một bước.
Anh dịu dàng an ủi cô, mặc dù anh không có cách đến bên cạnh cô, nhưng lại dùng hành động ấm áp nhất an ủi cô khi cô đau lòng.
Cô ngồi vào một góc trong phòng, đẩy cửa cổ ra, có thể nhìn thấy khoảng đất trống xa xa.
Vân Phong ở đấy, anh đốt vô số ngọn nến, xếp đặt thành hình mặt cười, muốn cho cô ngừng khóc, ngừng đau lòng.
Nước mắt của cô vẫn im lặng rơi xuống, cô không rõ đây là đau lòng hay là cảm động.
Cô chỉ biết, tại một khắc này, cô đã yêu anh, yêu không có đường lui, yêu anh một đời một thế.