Đêm đến Prague giống như thành phố của tinh linh.
Cỗ xe ngựa cổ chở Vân Phong và Mặc Mặc đi qua quảng trường, vó ngựa đánh lên đường đá phát ra những âm thanh trong trẻo.
Ngọn đèn dầu trên gác xép của pháo đài lúc sáng lúc tối, dường như công chúa trong chuyện cổ tích sẽ xuất hiện ở cửa sổ bất cứ lúc nào.
Tiếng va chạm của ly chén cùng tiếng âm nhạc rộn rã trong quán rượu, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mặc Mặc lúc này cảm giác mình như là một công chúa, bởi vì có anh.
Trái tim cô rất ấm áp, tiếng vó ngựa đánh lên giai điệu vui tưoi, lòng bàn tay anh truyền đến cảm giác chắc chắn, khiến Mặc Mặc say lòng.
Cô lặng lẽ dựa vào bờ vai của anh “Phong, em cảm thấy mình thật hạnh phúc.”
Cho dù đằng sau hạnh phúc này hỗn tạp rất nhiều điều không thuần tuý.
Vân Phong khẽ vỗ về vai của cô, giống như có phần chột dạ “Sao em có thể dễ dàng thoả mãn như vậy, nó có một chút trống rỗng?”
Mặc Mặc cười nhẹ “Không phải trống rỗng, chỉ cần em dựa vào anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Vân Phong không nói thêm gì nữa, ôm cô ngồi trên xe ngựa, giao chơi trong cảnh sắc.
Trước mắt chính là một khách sạn đặc biệt, ở trong này không chỉ có thể ngủ ở một chỗ nhìn tốt, còn có thể nhấm nháp loại bia chỉ có thể có ở Prague, màu sắc rõ ràng, bọt tốt, mùi hoa bia nồng xông ra, cay nặng mà không dài, mùi rất sảng khoái.
Mặc Mặc có vẻ vô cùng hưng phấn, muốn một cốc lớn, Vân Phong nhìn thấy không khỏi nhíu mày.
“Mặc Mặc, em không được uống rượu, nếm thử là được rồi.”
“Không được, hiếm khi được nhấm nháp một lần, em muốn uống đủ.”
Không biết vì cái gì, Vân Phong cảm thấy Prage, Mặc Mặc trở nên có điểm không giống với lúc trước, cô hoạt bát, vui vẻ, còn có đôi lúc tuỳ hứng nữa.
“Em không sợ uống rượu sao?”
“Hì hì, sẽ không say đâu.”
Vân Phong không biết làm thế nào, nhìn thấy cốc bia bị cô uống từng ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu đỏ lên, sau đó lan tới mang tai rồi nhiễm lên cổ trắng.
Hai giờ sau, Mặc Mặc say thật.
Vân Phong ôm cô trở về phòng.
Toàn thân Mặc Mặc đều toả ra hơi nóng, tác dụng của bia có lẽ rất lớn, nhưng có lẽ thứ khiến cô say không phải do chất lỏng bị cô uống vào.
“Mặc Mặc? Tỉnh tỉnh?” Vân Phong ôm cô trở về giường , lắc hai vai của cô, cô có say đến bét nhè thì vẫn phải tắm rửa, cứ ngủ như vậy nhất định ngày mai sẽ nhức đầu lắm.
Vân Phong cố gắng gọi cô tỉnh, nhưng cũng vô ích.
Anh chỉ còn cách tự mình ra tay, đưa tay cởi bỏ cúc áo của cô, theo hơi thở phập phồng của cô, nơi tròn trịa trước ngực Mặc Mặc hơi chấn động, trên hai má da thịt trắng hồng thoáng ửng đỏ, môi khẽ nhếch, bộ dạng phong tình dễ thương.
Ngón tay Vân Phong dần dần giảm tố độ, anh mê mẩn, anh biết mình không nên, cho dù cô là vợ anh, nhưng bây giờ cô đang say, vậy mà anh lại…
“Ừm … Phong …” Mặc Mặc say nói lời say, tiếng phát ra rất nhỏ, tác động đến dây thần kinh mẫn cảm nhất của Vân Phong.
Vân Phong không giữ lý trí nữa cúi đầu hôn cô, hương bia hoà trộn với vị ngọt lành trong miệng cô, làm cho anh mê say.
Độc tác của anh rấy kịch liệt, Mặc Mặc cảm thấy khó thở,chậm rãi mở mắt ra, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh hiện rõ trước mắt, bất ngờ mở lớn mắt.
“Phong?”
Vân Phong nghe thấy tiếng cô kêu, ngẩng đầu, sắc mặt vô cùng đỏ.