Hào Môn Lãnh Thê

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Lực Hành nghe xong lời Tần Quyên nói, cười đến thê lương.

Ông thở một hơi dài cảm thán “Đây đều là vận mệnh an bài.”

Tần Quyến hạ mắt xuống, có phần đồng tình, có phần lại thấy nhạt nhẽo.

Sau đó, Tần Quyến làm theo công việc hỏi Tưởng Lực Hành mấy vấn đề, tuy rằng Tưởng Lực Hành không chịu chính miệng thừa nhận, nhưng ông biết Tưởng Gia không thể chống đỡ được bao lâu nữa rồi.

Tưởng Lực Hành bị Liêm chính công sở và cảnh sát tra hỏi, Tưởng Gia từ trên xuống dưới đã nếm đủ loại cảm xúc

Tưởng Lực Hành nắm chặt tay Vân Phong, chỉ co như vậy cô mới cảm thấy một tia ấm áp.

“Cha sẽ không có việc gì?” Tưởng Mặc dựa vào anh, thấp giọng hỏi.

Vân Phong ôn nhu vuốt ve mái tóc của cô “Đừng lo lắng, tạm thời không có việc gì “ Nhưng, chỉ là tạm thời.

Vân Phong thấy rất rõ ràng, Tưởng gia bây giờ là toà cao ốc sắp đổ, cho dù là ai cũng không thể xoay chuyển.

Sở Khinh Dương ngồi ở một bên , nhìn thấy Tưởng Hàm vẫn bình tĩnh, hắn trầm tư một chút, chậm rãi mở miệng “Anh phải nói một chút chuyện thực tế, tập đoàn tài chính Tưởng gia hiện tại cần sửa sang lại ngay lập tức, chúng ta phải cố hết sức bảo trụ một số thứ.”

Tưởng Hàm quay lại nhìn hắn “Anh nói rất đúng, bây giờ đã hết cách xoay chuyển, nhưng cũng phải cứu chữa” Cô quay đầu nhìn Tưởng Ngạn Chiêu “Anh, anh cứ nói đi?”

Tưởng Ngạn Chiêu nheo mắt lại, nặng nề hạ quyết tâm “Chúng ta lập tức bắt đầu hành động. Cứu vãn lại được bao nhiêu tiền đều có thể là vốn để Tưởng gia đông sơn tái khởi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thế đã bắt buộc. Con cái Tưởng gia bắt đầu hành động, vì bảo vệ một tia hi vọng cuối cùng này của bọn họ.

Tưởng Mặc không biết chuyện của công ty, cô không xen tay vào được, nhưng cô tận mắt nhìn Vân Phong cùng anh chị vất vả ra sao, Vân Phong còn bận rộn hơn so với trước đây, nhưng trong lúc cấp bách anh vẫn còn muốn chăm nom đế cảm nhận của cô, khiến Tưởng Mặc vô cùng cảm động.

Vân Phong lại kéo một thân mỏi mệt về nhà, anh nằm trên ghế salon, ngón tay ấn lên huyệt thái dương.

“Phong? Có phải anh rất mệt hay không? Em giúp anh mát xa, được chứ?”

Vân Phong gật đầu “Cũng tốt”

Lực đạo của ngón tay Tưởng Mặc vừa phải, cũng có lẽ là sự ôn nhu của cô, làm cho vân Phong cảm thấy mệt mỏi của mình rất nhanh tản đi, trong lòng anh thoáng chốc đã tràn ngập cảm động, anh nắm tay cô “Mặc Mặc..”

“Hừ?”

“Gần đây anh nhiều việc bề bộn, có đôi khi trở về vô cùng muộn, em không cần chờ anh, có thể ngủ trước … Đứng để mệt mỏi.”

“Em không thấy phiền. Em thực vô dụng, không giúp được anh cái gì. Nhưng mà … Ít nhất cũng làm được bữa ăn khuya cho anh, mát xa cho anh, như vậy em mới cảm thấy mình có một ít giá trị.”

“Mặc Mặc, em lại tiếp tục coi thường bản thân rồi, em có tác dụng rất lớn, biết không? Em là tất cả động lực của anh, anh biết em không muốn nhìn thấy Tưởng gia nguy nan, anh là vì em mới có thể kiên trì.”

“Phong … cám ơn anh.”

“Đứa ngốc, nói cám ơn với em làm gì. Vả lại…”

“Vả lại cái gì?”

“Vả lại, người nói cám ơn phải là anh mới đúng. Trước kia anh làm anh đau lòng, sau này sẽ không như thế nữa. Cám ơn em đã cho anh cơ hội.”

Ngón tay đang mát xa của Tưởng Mặc dùng lại, “Hôm ở bữa tiệc em thấy anh tìm Tần Quyến … Thật xin lỗi, em hiểu lầm anh …”

“Em không cần nói xin lỗi. là anh trước đấy làm chuyện không tốt, khiến em không có cảm giác an toàn và tin tưởng, cho nên em mới hiểu lầm như vậy. Nhưng mà, mặt khác, Mặc Mặc, biết không, em còn ghen như vậy anh còn vui vẻ.”

“hả?”

“Như vậy là nói em vẫn còn rất để ý đến anh.”

Mặc Mặc hạ mắt “… Em luôn rất để ý.”

Vân Phong ngồi dậy, cầm tay cô, kéo cô đến gần mình hơn, môi mỏng chậm rãi kề sát, thân thể của anh run rẩy, lâu rồi anh chưa hôn cô, mấy ngày nay bọn họ đều trải qua cuộc sống tương kính như băng, tuy rằng đêm nào cũng ngủ cùng nhau, nhưng bọn họ chưa từng thân mật, xa lạ không giống như cặp vợ chồng đã bên nhau bốn năm.

Vân Phong khàn khàn nói nhỏ bên môi cô, sau đó hôn lên đấy.

Mặc mặc khẩn trương đến ngừng thở, mở to mắt nhìn anh, toàn thân cứng nhắc như đá không biết phải làm sao.

“Nhắm mắt lại”Sau khi triền miên hôn một hồi, cuối cùng anh không nhịn nổi ra lệnh cho cô nhắm lại đôi mắt to giống như chuông đồng kia.

Anh một tay ôm lấy cô, quay trở về phòng ngủ thuộc về bọn họ.

Thanh âm của anh biến mất trong môi cô, lửa nóng đã bao phủ lấy hai bọn họ ở trong nháy mắt, lập tức trong phòng không còn ai mở miệng nói chuyện nổi nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio