“Anh!” Tưởng Mặc lập tức nhào vào trong lòng Tưởng Ngạn Chiêu, cảm xúc có phầm kích động.
“Mặc Mặc … em sắp làm mẹ rồi, cần phải chững chạc chút.”
“Ừ, em biết. Chỉ là em nhớ anh …”
“anh cũng nhớ em, hơn nữa còn nhớ cháu ngoại nhỏ của anh nữa…”
Trên mặt Mặc Mặc nổi lên sắc đỏ “Anh!”
Vân Phong thấy cô thẹn thùng, nhanh chóng ôm sát Mặc Mặc “Đừng ngại, anh trai chỉ chọc em vui thôi”
“Ừ”
“Anh, chuyện nhà bên kia đã xử lý tốt rồi chứ?”
“Không sai biệt lắm. Cho nên anh mới có thể qua đây … nhà Tưởng gia đều bán đi, anh bảo hai mẹ cùng đên châu Âu, nhưng hai người không chịu, nói là muốn thường xuyên thăm cha.”
Mặc Mặc nghe xong lời của anh, lòng có chút chua xót. Thời gian Tưởng Lực Hành bị phán xét cũng là lúc tuyên bố sự xuống dốc của Tưởng Gia
Vân Phong nắm chặt tay cô “Mặc Mặc, đừng buồn, chờ con sinh ra, anh dẫn em trở về thăm họ được không?”
“Được”
“Đúng rồi, chị thế nào? Mấy hôm trước em gọi điện cho chị ấy, chị nói chị bận rộn nhiều việc, anh có thường xuyên gặp chị không?”
Tưởng Ngạn Chiêu gật đầu “Nó đang bận ly hôn với Sở Khinh Dương.”
“Cái gì? Ly hôn?”
Mặc Mặc kinh ngạc, còn Vân Phong nhìn vẻ mặt tự tại của Tưởng Ngạn Chiêu, đoán ra được phần nào “Không phải cô ấy muốn là có thể, Khinh Dương có lẽ sẽ không dễ dàng buông tay”
Tưởng Ngạn Chiêu tán thưởng nhìn Vân Phong “Quả nhiên thông minh”
Vân Phong cười khẽ, anh còn không hiểu Sở Khinh Dương sao? Lúc này đây,chỉ sợ Tưởng Hàm cũng phải nhận thua
“Phong, em muốn kẹo hồ lô” Tưởng Mặc bụng đã to đùng nói ra yêu cầu tuỳ hứng của mình, nhưng đây không phải cô cố ý, mà là phụ nữ mang thai bất ngờ muốn ăn, cô muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Cái gì? Kẹo hồ lô?” Vân Phong lần này thật sự là bó tay “Mặc Mặc, à ừm … châu Âu hình như không có thứ này.”
“A…” Mặc Mặc dùng sức nuốt nước miếng nhịn xuống mong muốn của mình.
“Mặc Mặc, trừ thứ này, em còn muốn ăn gì? Anh mua cho em.”
Tưởng Mặc lắc đầu, cô chỉ muốn ăn kẹo hồ lô.
Vân Phong gần như sắp điên llên, đnag buồn bực thì tiếng chuông cửa lại vang lên, anh thấp giọng nguyền rủa chạy tới mở cửa, sau đó sửng sốt “Chị?” Cô ấy lại không nói tiếng nào chạy sang đây?!
Tưởng Hàm hình như đang không vui đi tới, không để ý đến anh “Mặc Mặc đâu?”
“Ở trong phòng…”
Tưởng Hàm đi vào phòng tìm Mặc Mặc. Còn Vân Phong thì phụ trách khuân vác hành lý của Tưởng Hàm.
“Chị …Chị nói cái gì? Chị có? Chuyện này từ khi nào vậy?”
“Hừ! Nói nhỏ chút, chị cảnh cáo em, không thể nói ra.”
“Vì sao?”
“Dù sao cũng không thể. Bây giờ không thể để cho Sở Khinh Dương biết.”
Mặc Mặc trừng to mắt “Không lẽ có con rồi chị còn muốn ly hôn?”
“Không phải.”
“Vậy là tốt rồi. Vậy.. chị tính toán khi nào thìn nói cho anh ta biết?”
Tưởng Hàm buồn rầu “Vậy phải để xem biểu hiện của hắn, khi nào thì tới tìm chị.”
Mặc Mặc trộm nở nụ cười, Tưởng Hàm lại vì tình yêu mà phiền não sao?!