Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Úy Hải Lam uống rất nhiều rượu, trước mắt một mảnh mê ly chỉ nhìn thấy mơ hồ bóng người với đường nét đại khái không rõ. Người kia lên giọng thét to nói với cô rằng cô đã đi sai chỗ. Cô lại lảo đảo đứng dậy muốn đi ra hướng phía ngoài, nhẹ giọng buông một câu: "Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."
"Đừng, vội vã bỏ đi như vậy làm gì?" Một tên đàn ông đến gần cẩn thận nhìn kỹ cô, vốn là một cô gái đẹp nên lần này anh ta tỏ ra rất hăng hái, lập tức tiến lên ngăn trở đường đi của cô, cánh tay chống đỡ ngăn ở lối cửa, một cái tay khác khoát lênDie nd da nSócLàTal e q uu ydo n, bả vai của cô trực tiếp ôm cô vào trong ngực: "Nếu đến rồi vậy cũng là duyên phận, đi nhầm phòng cũng là duyên phận, mọi người nói có đúng hay không?"
"Không sai, không sai, anh Hải nói rất có lý." Đám người kia dồn dập phụ họa.
Tên đàn ông cúi đầu, hơi thở phả ra đến khó chịu của anh ta xông thẳng vào cô khiến cô sắp ngất: "Đến đây, mau phục vụ chúng tôi uống vài ly!"
"Tôi không uống! Tôi không phải nhân viên tiếp rượu! Các người tìm nhầm người rồi!" Úy Hải Lam cố gắng đẩy anh ta ra, thời điểm dây dưa khiến chiếc túi nhỏ trong người chợt rơi xuống.
Nhưng vì sức cô so với một kẻ say rượu cũng quá yếu, căn bản là cô không thể sử dụng ra chút sức lực nào.
"Chặc chặc, không phải nhân viên ở đây thì càng tốt!"
"Buông tay!"
"Đến đây nào, ngồi xuống bên này!"
"Anh mau buông tôi ra!"
Úy Hải Lam lên tiếng quát lớn nhưng người kia thô bạo kéo cô tới ghế sô pha dài, một mực ấn cô ngồi xuống, thể hiện dự định sẽ không thả cô đi.
"Anh em, còn không mau rót rượu."
Anh ta vui vẻ dặn dò, người anh em bên cạnh lập tức khui vài chai rượu ra, rót đầy một ly lại một ly.
"Đến đây, mau phục vụ đại ca chúng ta uống rượu thôi!" Gã kia cầm ly rượu tiến đến đưa lên mép cô.
"Tôi không uống!" Úy Hải Lam quay đầu tránh né nhưng người kia không tha thứ cứ vậy mà dây dưa, anh ta lại chỉ đem miệng ly hướng về môi cô. Cô cảm thấy một loại tâm tình buồn nôn lẫn căm ghét xông thẳng vào cơ thể mình, cũng không suy nghĩ nhiều, hầu như là theo động tác phản xạ bản năng, cô trực tiếp quăng một cái tát hướng về đối phương.
Bốp ——
Gã đàn ông kia khựng lại một vài giây, nhất thời thẹn quá thành giận thét lớn: "Tiên sư nhà nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Mau uống cho lão tử!"
Rượu giội về phía cô, vọt vào trong lỗ mũi khiến cô khó chịu đến ho khan, Úy Hải Lam nói không ra lời chỉ có cảm giác mình sắp chết chìm trong cả biển rượu ở đây.
Chỉ cách vài cánh cửa, một đám người cũng vừa hát xong lại dự định đi đến tiệm cơm.
Thẩm Du An rốt cục cũng đến.
Mọi người nhìn thấy anh, khí chất trác nhã (ý là cao thượng), trong suốt cao quý, y phục trên người đều là không ít hàng hiệu, vừa nhìn qua liền biết là phú gia tử đệ (con nhà giàu).
Lộ Yên đứng dậy đi tới bên cạnh anh, lại kéo anh đến giới thiệu: "Đây là Thẩm Du An, bạn trai của tôi."
Mọi người lập tức chào hỏi.
Kha Văn lại lặng lẽ nhìn về phía Lý Duy Sâm, nhìn thấy anh đang cúi đầu uống rượu.
"Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta đi ăn cơm đi." Lộ Yên xách túi lên nói.
Kha Văn nhìn quanh bốn phía ngờ vực nói: "Sao không thấy Hải Lam? Vừa nãy cô ấy nói là đi toilet, còn chưa trở lại sao?"
Nghe được cái tên quen thuộc kia, cả người Thẩm Du An rùng mình đột ngột nói: "Mau đi tìm cô ấy một chút."
"Được, tôi đi tìm một chút." Kha Văn cũng chưa biết mối quan hệ giữa anh với Úy Hải Lam nên vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao anh lại có thái độ tích cực như thế đây?
Lộ Yên nói: "Úy Hải Lam sao? Ừ, vừa nãy tôi tình cờ gặp cô ấy trong toilet, cô ấy nói cô ấy về nhà trước."
"Như vậy sao? Vậy chúng ta đi." Kha Văn đáp.
Đoàn người đi ra khỏi phòng, tiện đà đi tới quán cơm.
Thẩm Du An lái xe tới nên Lộ Yên cũng sẽ đi theo anh đến chỗ đỗ xe dưới đất. Ngồi lên xe, Thẩm Du An do dự trong chốc lát nhưng chung quy vẫn cho xe nổ máy khởi động lướt đi.
Nét mặt Lộ Yên tươi cười như hoa.
Mà trong một gian phòng bẩn thỉu xấu xa, Úy Hải Lam bị người kia ép uống đến nỗi toàn thân đều là rượu. Cô nằm nhoài người ở trên ghế salông, cũng không còn khí lực để cử động nữa. Mái tóc ướt đẫm nhớp nháp dán vào gò má cô, bờ môi cô khẽ mở cố hết sức hô hấp, lúc này điều duy nhất cô có thể làm đó là ý thức vẫn còn đang đấu tranh trong đầu. Đám người kia chơi đến lúc cao hứng, lại có người lén lút không biết lấy gì từ trong bao ra một viên thuốc và phát cho mỗi người một viên.
"Cũng cho ả này một viên để xem ả còn cứng đầu ngang ngạnh nữa hay không? Anh Hải, dược tính của thuốc này tương đối chậm, thế nhưng khi phát tác sẽ mạnh đến tàn nhẫn. Dù có là cô gái còn trinh tiết nhưng khi ăn phải thì cũng biến thành dâm phụ."
Người kia ha hả cười gian, rung đùi đắc ý.
Gã đàn ông được gọi là anh Hải hai mắt bốc lửa, cầm viên thuốc đi tới trước mặt Úy Hải Lam. Bàn tay to lớn nắm cằm của cô, không quan tâm đến sự giãy dụa của đối phương đem viên thuốc nhét vào trong miệng cô, lại cầm bình rượu lên dùng sức ép cô uống rượu. Chất lỏng cay độc vương vãi trên mặt mình, Úy Hải Lam khổ sở đến nghẹn ngào nấc thành tiếng, cảm giác yết hầu như bị bức ra thành từng mảnh, viên thuốc dị vật kia đang tàn phá trong bụng mình.
"Đi, đại ca anh đây sẽ dẫn em đi thuê phòng." Gã ôm cô lên, một đám người lại làm ra bộ dáng khao khát rất muốn đi.
Vừa rời khỏi một gian phòng gần đó, người phục vụ liền nhìn thấy một cô gái bất tỉnh nhân sự đang bị một đám đàn ông ngũ đại tam thô (ý là những kẻ thô kệch) mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Tóc cô gái ướt đẫm, dù không phải là loại đẹp đẽ tuyệt sắc nhưng thanh lệ không gì tả nổi, nhìn cô cũng không giống như những cô gái phóng khoáng ra ngoài chơi đùa. Vẻ mặt của cô xem ra rất thống khổ, đôi mi thanh tú gấp rút cau chặt lại, một bên bị gã kia ôm đi, miệng lại liên tục nhẹ nhàng la lên "Thả tôi ra... Thả tôi ra..."
Đám người kia rõ ràng là du côn nên tự nhiên không người nào dám tiến lên ngăn cản, dù sao những chuyện xảy ra kiểu này cũng đã thấy rất nhiều.
Nhanh đi ra khỏi quán bar thì đúng dịp quản lí lại dẫn một nhóm người vào phòng.
Hai nhóm người cứ đi thoáng qua như vậy, quản lí cũng nhìn thấy cô gái đang bị gã kia ôm trong ngực. Mãi đến tận khi đi qua người cô, chung quy là cảm thấy đã từng gặp cô ở đâu rồi. Đầu óc lại xoay chuyển một cái, không kịp suy nghĩ liền mở miệng gọi đám người kia lại: "Các anh chờ chút!"
"Chuyện gì?"
Quản lí đi tới trước mặt gã kia, lại nhìn chằm chằm vào cô gái trong ngực anh ta.
Cô cũng như thế nhìn lên, có thể nhận thấy anh ta rốt cục cũng nhận ra cô.
Đây chẳng phải cô gái vào mấy năm trước đã từng làm phục vụ ở nơi này sao?
"Đại Hải, cậu biết cô gái này sao?" Quản lí hỏi.
Gã kia lẽ thẳng khí hùng() trả lời: "Đây là phụ nữ tạm thời của tôi."
() cây ngay không sợ chết đứng
"Ồ? Vậy cô ấy tên là gì?"
"Cái này..." Gã nói quanh co, hiển nhiên là không biết.
Quản lí liếc mắt ra hiệu, tay chân phía sau lập tức kéo Úy Hải Lam đang từ trong ngực gã kia lôi ra.
"Xảy ra chuyện gì? Đến nơi này còn dám cướp người?"
"Con mẹ nó, cậu không muốn lăn lộn ở nơi này rồi! Đây là người phụ nữ không thể chạm đến của nhà họ Tần." Quản lí lớn tiếng quát lại dặn dò một câu "Đỡ vị tiểu thư này vào văn phòng."
Nhà họ Tần chính là gia tộc dẫn đầu trong toàn vùng này, dựa theo lời bọn họ, vậy thì họ chính là lão đại của lão đại, không người nào dám đắc tội.
Người phụ nữ kia chính là người của nhà họ Tần không thể chạm...
Trong đầu gã vang vọng lời nói của quản lí, đột nhiên gã giật mình, đầu óc trong nháy mắt trống không, cảm giác tai vạ sắp đến nơi.
Lúc này chính là buổi chiều gần năm giờ, mặt trời chiều ngã về tây.
Ánh mặt trời chiếu xuống cửa sổ văn phòng về phía tây, ánh nắng chiều chiếu vào một ánh hào quang rạng ngời.
Cả người Úy Hải Lam xụi lơ vô lực nằm trên ghế salông. Quần áo ứớt đẫm dính chặt vào người khi nãy bây giờ đã được hong khô, có chút kỳ diệu. Hai gò má bắt đầu ửng hồng, theo thời gian trôi đi, có loại cảm giác cả khuôn mặt đỏ ửng như ủ rượu, màu trắng xưa nay hờ hững như vậy đột nhiên liền biến thành màu hồng phấn mê người như là chiếc bánh pudding tẩm đào mật chín giòn khiến người ta muốn mạnh mẽ cắn một cái. Đôi môi phấn nhuận đỏ tươi khẽ mở, hô hấp có chút gấp gáp, có lẽ là cảm thấy nóng nên thỉnh thoảng cô kéo quần áo, muốn để cho mình thoải mái một chút nhưng không thể.
Cửa vừa được mở ra, Lôi Thiệu Hành liền nhìn Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n,thấy hình ảnh sống động như vậy.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn chữ “hoạt sắc sinh hương” (chỉ nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ).
Quản lí chỉ liếc mắt một cái, cung kính đứng ngoài cửa, cũng không dám tiếp tục nhìn vào trong nữa.
Lôi Thiệu Hành bước chân trầm ổn hướng đi về phía cô, anh hơi khom lưng, mở miệng hỏi: "Tại sao lại uống say?"
Làm như quát lớn, lại làm như quan tâm, giọng nam tính trầm thấp kia làm cho cô có cảm giác như đàn vi-ô-lông xen lẫn thật êm tai.
"Úy." Anh nhẹ giọng la lớn tên cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt vốn đang ửng đỏ của cô "Đi được hay không?"
Chỉ cảm thấy lạnh lẽo nhưng rất thoải mái, như người đang lạc trong sa mạc tìm thấy nước ngọt, Úy Hải Lam lập tức nắm chặt lấy anh, mạnh mẽ ấn vào tay anh, lòng bàn tay hoàn toàn khép chặt lấy tay mình. Cô lẩm bẩm nói mớ, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào lặp lại từng câu từng chữ "Ưm... thật mát quá... mát quá..."
Lôi Thiệu Hành lại cảm thấy như bốc hỏa, muốn rút tay mình đang trong bàn tay một mực không nghe lời của đối phương về nhưng cuối cùng anh vẫn ổn định bất động. Cô luôn miệng cầu xin, da thịt non mềm ma sát vào thân thể anh. Anh cau mày nhăn mặt đẩy tay cô ra, cúi người luồn tay ôm cô lên.
"Lôi tiên sinh đi thong thả." Quản lí cúi đầu hô.
Cô rất nhẹ, lại không phải loại người không thịt, cảm giác cũng không tệ lắm. Chỉ là hiện tại cả người đều nồng nặc mùi rượu, một đường ôm cô bước ra khỏi quán bar, ngồi trên xe thân thể anh sớm bị cô nhuộm dần vô số hỗn hợp mùi rượu. Anh sắp xếp chỗ ngồi cho cô, lại ra mệnh lệnh tài xế lái xe.
Úy Hải Lam đầu dựa vào cửa sổ xe, theo xe xóc nảy liền bị một trận va chạm.
"Đau, đau..." Cô giống như đứa trẻ la lên, giọng nữ lại ngọt ngào nhu mềm khiến anh liếc mắt nhìn.
"Đau."
"Ô."
"..."
Rốt cục, anh đưa tay kéo cô qua làm cho cô tựa đầu vào trong lồng ngực của mình.
Cô chỉ biết đó là lồng ngực rắn chắc, lạnh lẽo lại mát mẻ, so với cơ thể như là đang có hỏa không ngừng thiêu đốt khiến cô bức thiết khát vọng từng phân lạnh lẽo cùng mát mẻ kia, cũng liền không nhịn được đưa tay phủ hướng về lồng ngực anh. Tay nhỏ linh xảo tìm khe hở, ba ngón tay theo khe hở xâm nhập đến gần thân thể anh.
Tim đập nhanh hơn nửa nhịp, anh đưa tay nắm chặt tay nhỏ đang lộn xộn của cô, cúi đầu quát lên "Chớ lộn xộn!"
"Mát." Cô lại phun ra một chữ, môi hầu như dán vào anh, hơi thở kia chỉ cách anh gần như thế, tất cả động mạch như đang phun trào ở cổ anh.
Lôi Thiệu Hành cúi đầu nhìn lên chỉ thấy cô mị nhãn sinh ba (ý là quyến rũ làm người khác rung động), mắt phượng hé mở đẹp đẽ.
Ánh mắt lại tiếp tục nhìn xuống dưới tìm kiếm, cổ áo mở rộng có thể nhìn thấy cô mặc áo ngực màu đen, bộ ngực theo làn hô hấp phập phồng, xinh đẹp đến nỗi mỗi tế bào trong cơ thể anh đều run rẩy.
Bỗng nhiên, môi cô dán lên cổ anh.