Dù Triệu Nhàn có quả quyết từ chối cũng không làm Úy Hải Lam lung lay.
Thật ra thì Úy Hải Lam đã sớm biết kết quả, cô đoán bà sẽ không giao tài sản riêng của mình. Trong thời khắc nguy khốn này, hai vị phu nhân vẫn không giao tài sản riêng của mình ra, vậy cớ gì bả phải dâng hết tất cả mọi thứ của mình. Nhưng cô đã không biết phải làm sao nữa rồi, dù đã biết rõ kết quả, vẫn chủ động đề nghị với Triệu Nhàn. Cô không cách nào có thể hiểu được, không thể hiểu, và cũng chẳng muốn hiểu. Cô chỉ nhủ với bản thân, ngủ một giấc đi, tỉnh lại mọi thứ sẽ tốt hơn.
Hai giờ chiều hôm đó, đám người của Tần tiên sinh lại đến rất đúng lúc.
Phần tài liệu kia lại lần nữa nằm trước mặt cô, Úy Hải Lam cầm lấy bút máy ký thật nhanh tên của mình, đem bán mảnh đất ở Thành Tây.
"Úy tiểu thư, hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực từ bây giờ, một tiếng sau khoản tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô, xin Úy tiểu thư kịp thời kiểm tra xác nhận. Trong biệt thự Thành Tây nếu còn đồ dùng của cô, vậy xin cô hãy nhanh chóng thu xếp. Cô có thể thư thả thu dọn trong ba ngày, nhưng sau ba ngày đó, cô đã hết trách nhiệm. Úy tiểu thư còn có câu hỏi nào không?" Luật sư ở bên cạnh hỏi.
Từ đầu đến cuối, Úy Hải Lam chỉ hỏi một câu " Hôm nay tâm trạng của Tần tiên sinh tốt sao?"
Luật sư ngược lại sững sờ, thư ký ở bên cạnh hiểu ý liền lên tiếng. " Tần tiên sinh nói chỉ cần Úy tiểu thư ký vào là được rồi."
Úy Hải Lam gật đầu, sau đó cho người làm tiễn họ ra về.
Sau đó cô liên lạc với cha Thẩm và Úy Mặc Doanh, trước thống nhất ý kiến với Thẩm Vân Bằng, xong xuôi hết mới gọi cho Úy Mặc Doanh, cô chỉ vừa gọi một tiếng " Chị cả", chưa kịp dứt lời, cô đã bị giọng nữ mạnh mẽ của Úy Mặc Doanh lấn át. " Trùng hợp thật, chị vừa định gọi cho em, bây giờ em đến công ty ngay đi, chị có chuyện muốn nói với em."
Cả con đường vẫn thuận lợi như cũ, chỉ là lần này không có ai mạo hiểm lẩn quẩn quanh phòng của ban quản trị.
"Nhị tiểu thư." Cậu thanh niên vốn đang vùi đầu xử lý tài liệu, nhìn thấy cô đến liền lập tức đứng phắt dậy.
"Không cần chào tôi đâu, anh còn bận việc mà." Úy Hải Lam dịu dàng đáp, giơ tay gõ cửa.
"Vào đi!" Chỉ nghe thấy một tiếng đáp vui sướng truyền ra, Úy Hải Lam nắm lấy nắm cửa đẩy cửa bước vào.
Phòng làm việc rộng lớn, dưới đất phủ đầy các tờ A nằm lộn xộn, khắp nơi đều có những xấp tài liệu chất đống. Không khí ở đây so với trước kia, chẳng tốt hơn là mấy, vẫn bừa bộn như cũ. Nhưng đột nhiên vang lên tiếng cười duyên khiến cô nghi ngờ liếc mắt nhìn quanh, cô lẳng lặng nghiêng đầu tìm kiếm, chỉ thấy trên chiếc ghế sa lon trong phòng khách, có một đôi nam nhữ như đã quen biết từ lâu đang cười nói, bọn họ rất thân mật, vai kề vai ngồi bên nhau, cánh tay của người đàn ông nọ gác trên thành ghế sa lon, lại nhẹ nhàng, linh hoạt chạm vào người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ ấy dĩ nhiên là Úy Mặc Doanh.
Mà gã đàn ông nọ lại khiến Úy Hải Lam sợ hãi, cô nheo mắt, khoé miệng nhếch cao, tràn đầy vẻ phấn chấn, mạnh mẽ, anh cười xán lạn đến vậy, dưới ánh mặt trời giữa trưa lại chói mắt đến vậy.
"Đây hẳn là nhị tiểu thư của Úy gia." Lôi Thiệu Hành cười nói.