Úy Hải Lam lườm anh, chậm rãi quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, anh mắt của hai người giao nhau trong không trung, nhìn vào đôi mắt đào hoa dài nhỏ của anh, đôi mắt phượng của cô mờ mịt, dường như thế giới quanh cô trong nháy mắt đã ngừng hết thảy mọi hoạt động, cô cũng không lập tức nhận ra, gần như sửng số, lại vừa giống như đang đang nghĩ, mà anh chỉ mỉm cười chờ đợi, nụ cười kia có thể nói là rất dịu dàng, dường như là một quý ông hoàn mỹ %.
“Tôi nghĩ không cần đâu, dù sao cũng không thuận đường, sợ là bất tiện, không cần phiền Lôi tiên sinh.” Úy Mặc Doanh sau một giây liền lên tiếng từ chối, tầm mắt hướng về phía trước, giọng cô có chút nặng nề. “ Hải Lam, em tự gọi xe về đi.”
Đợi cô nói xong, Úy Hải Lam lại nói. “ Cám ơn Lôi tiên sinh tiễn tôi một đoạn.”
Mắt phượng của Úy Mặc Doanh trợn tròn, lông mày nhíu lên, cố tình là không thể làm gì.
“Úy tiểu thư, có việc lại liên lạc, hẹn gặp lại.” Lôi Thiệu Hành nhỏ giọng đáp mấy câu với Úy Mặc Doanh ở bên cạnh, liền đứng dậy, đi về phía Úy Hải Lam, nói: “Lam tiểu thư, xin mời.”
Nhìn hai người một trước một sau ra khỏi phòng làm việc, Úy Mặc Doanh hừ lạnh một tiếng.
Từ lúc ở trong thang máy đến lúc lên xe, cả hai người im thin thít, nửa câu cũng chẳng nói với nhau.
“Lam tiểu thư đi đâu đây?” Lên xe, Lôi Thiệu Hành hỏi.
Úy Hải Lam đọc địa chỉ, cô muốn đến nhà thầy để học thêm.
Chiếc xe hơi màu đen, chỗ ngồi phía sau hết sức rộng rãi, tài xế không nói lời nào liền lái xe đi, mui xe chiếm cứ một luồn khí lạnh, giuống như là muốn ép người khác thở, bên tai là giọng nam trầm thấp. “ A Dịch, bật nhạc đi.”
“Dạ, Lôi tiên sinh.” Tài xế Hà Dịch lập tức đáp, đưa tay nhấn nút mở.
Sau đó vang lên giai điệu khá êm tai, đó là một trong mười bài hát nổi tiếng ngày xưa “Bóng trăng”.
Úy Hải Lam nhận ra người diễn tấu khúc nhạc này chính là đại sư đánh đàn nhị nổi danh A Bỉnh.
Úy Hải Lam biết được A Bỉnh, chỉ vì ông nội và cha đều là người yêu thích nhạc dân tộc. Úy Quang Điềm rất thích câu nói "Ba cái không có" của A Bỉnh, người nghèo không nghèo, người nghèo miệng không nghèo, người nghèo tên không nghèo. Cái gọi là không sợ quyền thế, không chịu thua, chính trực chính là ngụ ý của câu nói này. Úy Hùng Khiêm liền đem bút pháp Đan Thanh thần kỳ của ông nội treo ở thư phòng lớn, mỗi ngày chiêm ngưỡng, lúc nào cũng ghi nhớ.
“Thì ra Lôi tiên sinh cũng thích nghe bài hát của đại sư A Bỉnh.” Úy Hải Lam rốt cuộc cũng mở miệng trước, phá vỡ tình hình căng thẳng, trầm mặc này.
Chống cùi chỏ trên thành cửa sổ, Lôi Thiệu Hảnh chỉ nhìn lướt qua, hình như là con sông vây quanh bảo vệ thành, mặt nước gợn sóng, một màu xanh ngắt, một nhánh dương liễu phóng khoáng, tự nhiên rũ xuống mặt hồ, anh sâu kín nói. “ Lam tiểu thư đây là đang tìm đề tài để tiếp cận tôi sao?”
Nụ cười trên mặt Úy Hải Lam nhạt nhẽo mà vô vị, cô thản nhiên trả lời. “ Phương thức tiếp cận của tôi rất quê mùa sao? Thiếu sáng tạo nên Lôi tiên sinh vừa nghe đã biết rồi.”
Lôi Thiệu Hành cười khẽ một tiếng, ngón tay lặng lẽ đánh theo nhịp của tiếng nhạc dân gian, hai mắt nhắm lại nói: “Không phải vậy, tôi đang chờ Lam tiểu thư tiếp cận tôi đấy thôi. Tiếp tục đề tài này, có thể khiến tôi cảm thấy hứng thú, đừng làm cho tôi chán ngấy nó. Nhưng mà tôi lại gửi gắm niềm tin, hi vọng của mình cho Lam tiểu thư, nghĩ đến sẽ muốn nổi bật, khiến tôi hết sức hài lòng.”