“Cái gì? Cậu thật sự muốn đi làm?”
“Sao? Cậu còn muốn xin vay tiền chế độ sinh viên nữa?”
Trên chiếc ghế trong góc quán trà sữa, Viên Viên không tin nổi trợn mắt, thật sự không tin, mở miệng hỏi lại, lại vẫn là đáp án đó. Viên Viên lắc đầu như đánh trống, bất đắc dĩ nói, “Cậu làm thiên kim tiểu thư không muốn, lại muốn phượng hoàng biến chim sẻ! Thật khác người!”
“Ba cậu không phải làm trong ngân hàng sao? Giúp tớ hỏi một chút đi.” Úy Hải Lam chống cằm cười nói.
Viên Viên lấy tay ra hiệu, “Yên tâm, tớ nhất định giúp cậu giải quyết.”
Chuyện vay tiền chỉ mất hai ngày, Viên Viên đã báo tin tốt đến. Úy Hải Lam cùng Viên Viên đến ngân hàng gặp ba Viên, điền thủ tục đầy đủ, chỉ chờ họ chấp nhận là xong. Ra khỏi ngân hàng, Viên Viên rút một tờ đơn quảng cáo ra, “Tính tình tinh, có công việc phỏng vấn này, thế nào, cậu muốn đi không?”
“Tất nhiên.” Úy Hải Lam cũng cười.
“Nhanh! Xe tới rồi kìa”, Viên Viên tinh mắt nhìn thấy chiếc xe buýt chạy tới, kéo tay cô chạy đến trạm xe cách đó không xa.
Đây có thể coi là lần đầu tiên Úy Hải Lam đi phỏng vấn.
Nơi này là một nhà hàng Tây lớn vừa, rất sạch sẽ sang trọng.
Hai cô gái vừa xinh đẹp trẻ trung lại vừa đáng yêu, hơn nữa Viên Viên chỉ cần nói ngọt vài câu, lập tức được vị quản lí quý mến, đồng ý tuyển họ. Thay đồng phục, Viên Viên kêu ca bộ đồng phục khó coi, Úy Hải Lam đứng trước gương chỉnh nơ, tuy không nói gì, nhưng thực sự nhìn cũng không đẹp thật.
Sau hai tháng, họ chủ yếu chỉ đi ra ngoài phát truyền đơn.
Trời cực nóng, nắng gắt khiến người người đều mệt mỏi. Hai người đứng ven đường, hẻm nhỏ, khu dân cư đông đúc, quả thật nóng không chịu nổi, mua vài chai nước, một hơi uống hết sạch. Viên Viên không ngừng kêu than ông trời vô tình, nói chán lại vòng vo chuyển đề tài, “Nghe nói văn phòng luật của Lôi Thiệu Hành đã bắt đầu xây dựng, nếu tớ tốt nghiệp đại học mà được vào đó làm việc thì thật tuyệt.”
“Cậu thầm thương trộm nhớ() người ta rồi à? Cô bé đáng thương”. Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Gì, tớ chỉ rất sùng bái thôi mà, không được à.”
Viên Viên bắt đầu khoe khoang sự tích huy hoàng của Lôi đại luật sư, Úy Hải Lam vậy mới nhớ ra, kể từ ngày đó, thư ký Vương cũng không liên lạc với cô nữa.
Dù sao, như vậy cũng tốt.
Đến khi mặt trời lặn, vất vả một ngày cũng kết thúc.
Úy Hải Lam tạm biệt Viên Viên, ngồi xe buýt về gần Cẩn Viên, sau đó đi bộ về nhà.
Cẩn Viên ở sâu bên trong, nhìn từ xa vô cùng thần bí. Trước cổng nhỏ vào nhà, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi từ từ lái ra ngoài. Úy Hải Lam cũng không để ý, nhưng chiếc xe kia lại bỗng giảm tốc độ, thậm chí lúc đi qua cô còn gần như dừng lại.
Úy Hải Lam nghiêng đầu nhìn, rõ ràng sửng sốt.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành hút hồn, ngồi trong xe chào, “Lam tiểu thư.”
Theo lễ phép, Úy Hải Lam không còn cách nào khác đành phải cũng đến gần chào, “Lôi tiên sinh, anh khỏe chứ?”
Lôi Thiệu Hành lại không nói gì nữa, khuôn mặt tươi cười nhìn chằm chằm cô cả nửa ngày.
Điều này khiến cô suýt cho rằng trên mặt mình dính bẩn, không ngờ anh ta lại chậm rãi cười nói, “Thỏ trắng biến thành đen rồi.”
(): thầm thương trộm nhớ: Bản gốc là "di tình biệt luyến", nhưng mình thấy để thế này đúng hơn.