Người đàn ông đang ngồi kia từng rất có duyên với cô, Tần Trăn.
Ánh mắt Tần Trăn quét đến, dừng lại ở trên người cô, dường như đã nhận ra cô.
Úy Hải Lam thấy quản lý quán rượu bị hắn gọi đến, to nhỏ gì đó.
“Đuổi hết bọn gây chuyện ra ngoài!” Sau đó quản lý ra lệnh một tiếng, bọn côn đồ liền thả người. Mà chúng cũng ý thức được mình đã gây hoạ, nào dám càn rỡ nữa, tất cả đều ngoan ngoãn nghe theo. Uý Hải Lam hoá đá tại chỗ, trong tay còn nắm lấy cổ chai, vừa mở miệng gọi một tiếng “Quản lý”, liền bị quát lớn “Đừng nói nhiều, cô đi theo tôi!”
Úy Hải Lam theo hướng dẫn của quản lý đi lên lầu .
Mặc dù trước đó chưa từng lên đây, nhưng cô cũng biết lầu là phòng làm việc.
Đây là một căn phòng lớn, trải thảm màu đỏ sậm, chiếc kệ đóng vào tường bày vô số những thứ rượu nổi tiếng, có chai vuông vức, chai hình bầu dục, mẫu mã đa dạng, kỳ quặc thế nào cũng có. Một bộ ghế salon màu cà phê đậm, màu sắc tối tăm, dưới ánh đèn mờ, phong cách ấy đè nén vẻ trầm muộn.
“Cô đợi ở đây.” Quản lý dặn dò một câu, liền đạp cửa mà đi.
Úy Hải Lam bất đắc dĩ cau mày, không thể làm gì hơn ngoài việc tiến về phía bộ ghế sa lon để ngồi chờ. Trong lúc chờ đợi, có nữ phục vụ mang khăn lạnh đến.
Đợi rất lâu, lâu đến mức khi nàng đang liêm diêm rơi vào giấc ngủ, bên ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân.
Rốt cuộc cũng có người tới.
Là quản lý quán rượu, còn có vị Tần Trăn tiên sinh kia, Úy Hải Lam cũng không bất ngờ mấy.
Chỉ là một bóng người khác thoáng hiện sau lưng Tần Trăng, cuối cùng lại khiến cô cau mày.
Bộ dáng vẫn như trong ấn tượng của cô, Quý công tử lỗi lạc. Một thân âu phục đen, áo sơ mi màu xám bạc làm chiếc cà vạt màu vỏ quýt trở nên nổi bật, càng chói mắt. Tóc anh, đã dài hơn trước một chút, đôi tròng mắt đen không kìm được hơi nhếch lên, mắt anh rất sáng, vẫn giữ bên môi nụ cười kia, giọng nam trầm thấp của anh áy náy vang lên. “Làm phiền cậu rồi.”
“Đâu, không làm Úy tiểu thư bị thương là tốt rồi.” Tần Trăn quanh co.
“Lại không nghe lời phải không?” Câu này là nói với Úy Hải Lam, có chút cưng chiều hôn cô, sau đó tự chế giễu bản thân mình. “Thật là khiến người ta không khỏi lo lắng.”
“Úy tiểu thư, về sau cũng không thể như vậy nữa đâu, nhìn xem Lôi tiên sinh rất lo đấy.” Tần Trăn tốt bụng khuyên bảo.
“Chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ, người tôi sẽ mang đi.”
“Được.”
Lôi Thiệu Hành lúc này mới đi tới trước mặt Úy Hải Lam, cúi đầu nhìn cô. Nói chuyện như vậy khiến Úy Hải Lam có cảm giác bản thân như một vật bị mất mời nhận lại, cô giống như một đứa trẻ gây hoạ, chờ người lớn tới nhận. Xa cách hơn nửa năm, gặp mặt nhau thế này thật không hay. Ánh mắt của anh cực kỳ thâm thuý, khoá chặt lấy cô, từ đầu đến cuối chỉ nói với cô vẻn vẹn một câu. “ Có tiến bộ, cũng biết liều mạng với người ta rồi đấy.”
Úy Hải Lam mấp máy môi, cũng không nói gì.
Cuối cùng, cô bị tài xế đưa về trường, xưa nay cô chưa từng về ký túc xá sớm như vậy, chưa tới giờ đã về tới. Tiểu Văn trong ký túc xá còn chưa ngủ, đang mở ngọn đèn nhỏ đọc sách. Nhìn thấy cô sớm như vậy đã về, tiểu Văn hơi ngạc nhiên, mà cô giống như đang nói thật: “Tớ nghỉ việc rồi, nên mới về sớm thế này.”
Mệt mỏi nằm xuống, Úy Hải Lam kéo chăn che đầu mà ngủ.
Nghĩ lại hơi buồn bực, tại sao lại bị anh bắt gặp chứ.