Dạo gần đây, xui xẻo không ngừng đeo bám Úy Hải Lam.
Bỏ qua chuyện xe đạp và bản vẽ lúc trước, nay lại mắc phải cảnh ngộ mất cả bao chìa khoá, phiếu cơm bị gió thổi đi, cây bút vẽ trước sau đều bị gãy ….. Càng kỳ lạ hơn là, trên đường về ký túc xá đang yên đang lành là thế, cũng bị xối nước, ướt sũng. Lúc ấy cô đi ngang qua ký túc xá nam, mà lầu ba có một nam sinh đang hong khô chiếc áo khoác vừa giặt, nước sạch còn nửa chậu, liền tiện tay đổ hết xuống.
Nước đổ xuống vẫn còn ấm, cộng thêm khả năng chống chọi của cơ thể khá tốt, nên cô không ngã bệnh.
Thế là cô bị ba cô bạn cùng phòng lấy không ít chuyện đề chọc ghẹo, chẳng lẽ năm nay cô gặp phải Thái Tuế, hay là bị nguyền rủa.
“Cũng không phải là năm bổn mạng, nào có nhiều chuyện xuy xẻo kỳ lạ như vậy.” Tiểu Văn lẩm bẩm nói thầm, hai người khác lên tiếng phụ hoạ thêm.
Úy Hải Lam đang làm việc trên lap top trên giường, nghe thấy họ lại nhắc đến mấy chuyện cũ, cũng không để ý mấy, chỉ cười cho có lệ. Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung ở một chỗ, bức ảnh trong màn hình, đây là bản thiết kế trước khi học kỳ kết thúc, phê duyệt là giai đoạn cuối cùng, cô thuần thục dùng phần mềm sửa chữa, làm cho nó hoàn thiện hơn.
“Ăn cơm thôi, mấy chị em ăn cơm thôi.” Phỉ Nhi vỗ tay, đánh vỡ phần yên tĩnh này.
Mọi người rối rít kết thúc công việc của mình, ôm laptop đi căn tin.
“Hải Lam, để tớ cầm laptop cho, cẩn thận không lại rơi.”
“Hải Lam, tớ dìu cậu đi, cẩn thận không lại té đó.”
“Hải Lam, tớ thay cậu mua cơm, cẩn thận không lại rớt.”
Úy Hải Lam không thể làm gì hơn, chỉ có thể như lão phật gia để tiểu Văn dìu đi, Phỉ Nhi và Linh Linh như cung nữ tự đắc đi phía sau.
Cho đến khi đến căn tin, cô an phận ngồi chờ, mặc cho ba người kia xếp hàng mua cơm bưng tới.
“Linh Linh, gần đây phát tài nha, ăn tốt như vậy.” Phỉ Nhi cười lớn nói, Linh Linh lập tức thưởng cho cô một con tôm lớn, Phỉ Nhi lại làm nũng hôn gió một cái, quả nhiên khiến mọi người xung quanh xem thường. giữa phòng ăn sáng ngời, bốn nữ sinh vây quanh một chỗ cùng nhau cười đùa, tạo thành một cảnh xuân sắc tuyệt đẹp.
Buổi chiều là tiết thiết kế cuối cùng của học kì này, thầy giáo sẽ lần lượt bóc thăm tác phẩm của các cô để trưng bày trước lớp, sau đó mọi người cùng nhau thảo luận nghiên cứu, từ đó tìm ra cách phòng tránh, cải tiến, cuối cùng chọn ra bản thiết kế tốt nhất học kỳ. Đang ngồi trong giảng đường yên tĩnh, Úy Hải Lam cũng không hay biết rằng, rốt cuộc cũng tới quân cờ Domino cuối cùng, chuyện xui xẻo nhất sắp xảy ra.
Thầy bóc được số của cô, Úy Hải Lam yên lòng ôm laptop lên đài, hình chiếu kèm theo lời thuyết minh liên tiếp nhau, cô trình bày bản thiết kế đã chỉnh sửa hoàn chỉnh trước đó, giải thích bản kế hoạch, giọng nữ yên tĩnh du dương. “Tôi muốn mọi người đều biết đến gốm sứ Thanh Hoa, lần đầu tiên xuất hiện ở thời Đường Tống, phát triển ở thời Nguyên, màu xanh thể hiện, vẻ mạnh mẽ, tươi đẹp, nhưng không mất đi phần thanh tú, thanh lịch. Bản thiết kế lần này của tôi về vẻ sáng tạo của gốm sứ Thanh Hoa, tên của nó – nhớ về gốm sứ Thanh Hoa….”
Sau lời diễn thuyết của cô, màn hình chiếu chiếu ra vài hình ảnh, một bức hình chiếu lên làm người ta hai mắt toả sáng, nín thở, đây là tác phẩm hoàn mỹ.
Bỗng nhiên có người đứng dậy, gay gắt nói. “Bạn học Úy Hải Lam, tôi cho rằng bạn đã ăn cắp ý tưởng.”
_________________