“Cuối cùng cũng ngửa bài đỏ!” Ba ông lão quăng thẻ bạc, không quên nhạo báng mấy câu.
Lôi Thiệu Hành thu thẻ bạc về mép bàn, ngẩng đầu thấy cô đang đứng bên kia ăn điểm tâm. Khói lượn lờ trong phòng, cô lại có vẻ rất thoải mái, ăn cái gì cũng chuyên chú, đôi mắt to nhìn chăm chú đĩa bánh nãi hoàng hình một con vật khác, nhưng không thất thần nữa. Cô ăn rất chậm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở cắn một miếng, động tác lặp đi lặp lại rất tự nhiên, phảng phất như cô vốn nên như vậy.
Anh đột nhiên gọi, “Úy.”
Úy Hải Lam cắn chiếc bánh mềm, căn bản không nghe rõ, chỉ loáng thoáng có cảm giác có người gọi “Này.” ()
(): Từ Úy và Này trong tiếng Trung đều đọc là [wèi]
Cho đến khi có người tới gần cô dùng tay ra hiệu mời, lúc này cô mới quay đầu lại. Chỉ thấy anh đang nhìn cô, ánh mắt kia giống như chiếc hồ sâu không thấy đáy. Anh vẫy vẫy tay với cô, cô liền bưng điểm tâm đi tới. Đến gần, cô mới nhìn rõ ba ông lão trên bàn mạt chược. Trong đó có một vị cô nhìn rất quen, dường như đã từng gặp, nhưng cô lại nhất thời không nhớ ra là ai.
Người nọ nhìn cô cười hòa ái, Úy Hải Lam liền bừng tỉnh nhận ra, người này không phải là Chính ủy sao? Khi còn học Sơ trung, cô đã từng làm học sinh đại diện tặng hoa cho Chính ủy. Lại nhìn lại hai người kia, cô nhớ đến mấy người đàn ông đứng nghiêm chỉnh ngoài kia, chẳng lẽ họ đều là công an chìm?
Úy Hải Lam chợt cảm thấy chóng mặt, nhưng càng chóng mặt hơn với chuyện xảy ra.
Tay của cô bỗng nhiên bị người khác nắm lấy, dọa cô giật mình.
Lôi Thiệu Hành bắt lấy một tay cô, trong tay cô còn cầm một cái bánh cắn dở, anh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp kéo tay cô tới gần miệng mình. Hai mắt cô trợn tròn, miễn cưỡng nhìn anh cắn miếng bánh kia rồi nuốt vào. Bánh nãi hoàng ngọt ngấy như vậy, thế mà lúc này anh lại có thể chịu được, thậm chí còn cảm thấy không tệ. Anh phất tay ý bảo cô nhanh chóng lùi sang bên.
Úy Hải Lam lùi về phía sau một bước, có người bưng ghế đến cho cô ngồi xuống, quả thật chân cũng hơi mỏi. Cô ngồi đó, ngay cả một cái bánh cũng không dám ăn nữa.
Đánh xong một ván, Lôi Thiệu Hành liếc qua, không ngờ lại thấy cô đang dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Trong mộng, đột nhiên có một bàn tay quấy nhiễu cô, Úy Hải Lam không tình nguyện tỉnh lại, thấy trước mặt trùm xuống một bóng đen. Một tay anh chống vào tường ngang cô, nhìn cô lộ ra nụ cười mê người. Sắc trời đã tối, trò chơi mạt chược cũng đã tan cuộc, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Dạ dày hơi rỗng, cả ngày mới chỉ ăn một cái bánh, Úy Hải Lam cảm thấy hơi đói.
“Cảm thấy uất ức? Khó chịu?” Giọng anh âm ấm, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Anh cúi đầu xuống gần cô, hô hấp cách cô rất gần, môi như dán vào da thịt cô, hơi thở nóng rức. Tim Úy Hải Lam dường như ngừng đập, nghe anh nói, “Không được nghĩ như vậy, nghĩ như vậy là hèn nhát.”
Tiếng nói vừa ngừng, cổ cô bỗng ướt lạnh, cảm giác tê tê nhột nhột lạ lẫm.
Anh giống như quỷ hút máu tuyệt mỹ, nhẹ liếm cổ cô, khe khẽ bật cười.