Những ngày đi làm tương đối nhàn rỗi nhưng đồng thời cũng cực kỳ rất nhàm chán, sau ba ngày đi làm, Úy Hải Lam cũng chưa có dịp được tiếp xúc thực tế với tính chất của công việc. Các đàn anh đàn chị đồng nghiệp vẫn theo lệ đưa cho cô vô số bản thảo, văn kiện, tư liệu, để cô có thể làm quen với các công việc hiện đang được phát triển với nhu cầu của công ty. Công ty chủ yếu bán quần áo nhằm vào tầng lớp nữ tri thức từ - tuổi.
Thời gian nghỉ trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng ngồi vào hai cái bàn lớn để ăn cơm.
"Lộ Yên, em không phải thích ăn cá sao? Hôm nay thử xem!"
"Cẩn thận với mấy cái xương cá nha, em ăn mấy miếng thịt cá trên lưng nó đi!"
"Đến đây, Lộ Yên, cơm của em đây."
Vài nam đồng nghiệp vây quanh Lộ Yên, Lộ Yên xinh đẹp lại thùy mị đáp lại ba tiếng. "Cám ơn."
Mấy cảnh này được xem là khá quen thuộc, đơn giản vì các đồng nghiệp khác trong công ty đa phần đều là các cô, dì đã kết hôn, nên cũng không quá để ý, trái lại họ còn mở miệng trêu mấy cậu trai vài câu. Chỉ là đã rất lâu, nên khó tránh khỏi cảm giác nhàm chán, mới đột ngột nói một câu. "Lộ Yên, cô nếu thấy cảm động hay là chọn một anh đi! Đừng nửa vời như vậy!"
"Ba em bảo, giao nộp đối tượng cho ông thì ông mới đồng ý." Lộ Yên nhu thuận đáp lại một câu, lại càng khiến cho nhiệt huyết của mấy cậu trai trẻ kia sôi trào.
"Tôi nói này, mấy người cũng đừng chỉ nhìn chằm chằm vào một đóa hoa như thế!" Có người lườm lườm về khía góc khuất, ý bảo bên kia còn có một đóa hoa khác.
Các nam đồng nghiệp cũng ngại ngùng gãi đầu, lại không dám tiến lên.
Kỳ thật Úy Hải Lam cũng được xem là mỹ nữ, chỉ là xét cho cùng thì vẫn kém hơn Lộ Yên một chút. Lộ Yên mỏng manh, hồn nhiên, dễ bị tổn thương, có đủ các yếu tố khiến đàn ông muốn bảo vệ cô. Còn Úy Hải Lam lại lạnh lùng, tùy hứng, khó có thể xem thường lời cô nói, cô gái như vậy có thể làm đàn ông động lòng nhưng cũng làm bọn họ chùn bước.
Úy Hải Lam ngồi ở đầu bàn bên kia lẳng lặng ăn cơm, từ trước đến nay cô ăn không nhiều, chỉ ưa ăn thức ăn thanh đạm, nên trong bát chỉ có chút thức ăn chay. Cô vứa ăn, vừa nhắn tin với Viên Viên. Người bị ghẻ lạnh xem ra cũng không phải có mình cô, Viên Viên cũng trải qua ba ngày như cô. Viên Viên than thở, không ngừng kêu chán quá, hết lần này đến lần khác không biết phải làm gì.
Viên Viên hỏi: Thẩm Du An có liên lạc với cậu không?
Cô bấm bàn phím, vừa muốn trả lời hai chữ "Không có", đã có người gọi, "Úy Hải Lam, bên ngoài có người tìm!"
Úy Hải Lam lên tiếng đứng dậy.
Đồng nghiệp nhìn theo bóng dáng đã khuất dạng của cô, lúc này mới chúm chụm lại bàn luận "Là một anh chàng đẹp trai đến đó."
Hành lang hẹp dài gấp khúc bên ngoài công ty, ánh mặt trời xuyên qua hai bên thủy tinh ánh lên ánh hào quang đầy chói mắt của cái nắng mùa hè.
Người nọ đứng tựa vào một bên cửa sổ, dáng người cao gầy, chân trái hơi cong, tư thế rất tiêu sái, cậu ta mặc một chiếc áo phông thời thượng màu trắng, sát cổ áo có đường viền mảnh màu xanh biếc, tuy là làm từ bông, nhưng không có vẻ gì là nhăn nhúm mềm mại, mà nó vô cùng phẳng phiu, nó tôn lên dáng người cực kì đẹp của cậu. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm về phía trước, chờ đợi ai đó sẽ xuất hiện, đột nhiên khó môi lại dương lên.
Úy Hải Lam đừng (Mạc) dừng bước, nhìn tuấn nhan đang mỉm cười.
Cậu đến trược máu cô, mở miệng gọi."Lam."
Úy Hải Lam ngẩn đầu lên nhìn cậu, gương mặt quen thuộc này càng lúc càng anh tuấn, chín chắn, Thẩm Du An dịu dàng nói. "Cậu cao lên rồi."