Công ty Nguyên Tường cách nhà cô cũng không xa, chỉ mất phút ngồi xe.
Nhưng Úy Hải Lam cũng không thích sáng sớm phải chen chúc trên xe buýt, nên mỗi ngày đều đạp xe mất nửa tiếng đi làm. Chiếc xe đạp này, là chiếc lúc trước bị Lôi Thiệu Hành tịch thu, đêm trước kì nghỉ hè cũng do Vương San trả lại cho cô. Màu sắc của thân xe, cũng như tên cô, đều là một màu xanh, nó không có yên xe ngồi sau. Nhưng đằng trước lại có một chiếc giỏ, thời điểm đến trường dùng để để cặp sách, hiện tại dùng để để túi xách.
Úy Hải Lam đẩy xe ra, liếc mắt một cái đã trông thấy chiếc xe hơi dừng ở ven đường đối diện với công ty.
Cách điệu u ám, màu xám bạc, nội liễm tao nhã, đường cong lưu loát sống động, đường cong ở mui xe hơi nhếch lên so với phần đuôi xe, chiếc xe này đẹp vô cùng.
Ở chỗ tay lái là Thẩm Du An.
Úy Hải Lam hơi sững người, nhìn Thẩm Du An xuống xe, cô cũng đẩy xe về phía cậu.
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng cậu ta cũng chạy xe đạp, dù sao ngày đó khi đến trường, hai người vẫn luôn như vậy. Cậu ta đạp xe ở phía trước, cô sẽ chạy theo sau. Đợi đến khi đạp đến chỗ con đường lớn, hai người sẽ cùng sánh vai băng qua, cậu để cô chạy bên trong, không để cho tiếng còi xe dọa nạt cô. Hiện tại xem ra, hình như là cô đã quá ngây thơ, dù sao thì cậu cũng đã học lái xe rồi.
Khoảng thời gian ba năm này, cậu không chỉ cao lên mà thôi.
"Cậu vẫn đạp xe à?" Thẩm Du An lườm chiếc xe đạp, đứng thẳng người, tay khiêng nó lên.
Úy Hải Lam im lặng đứng tại chỗ, nhìn cậu xếp gọn chiếc xe vào, như hồi tưởng lại một đoạn ký ức của năm tháng đã qua.
Dựng xe vào phía sau hộp xe, Thẩm Du An mở cửa xe cho cô. "Lên xe."
"Xe mới này của tớ thế nào?"
"Rất được."
"Tớ cũng biết rất được, mã lực dồi dào, lại chạy rất nhanh."
Suốt dọc đường Thẩm Du An không ngừng giải thích các tính năng tốt của chiếc xe mới này, cô chỉ lẳng lặng lắng nghe, đều là những kiến thức dài dòng thông dụng. Đợi đến khi xe dừng lại, cô mới ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nhíu mày. Động cơ đã tắt máy, Thẩm Du An tháo dây an toàn nói. "Nghe nói ở đây rất nổi tiếng, trước đây cũng chưa từng đến đây chơi, hôm nay liền đến Vạn Kinh thử xem."
Danh tiếng của Vạn Kinh mấy năm nay càng thêm vang dội, khu vui chơi cũng được tu sửa thêm một lần, ngày càng rức rỡ. Chỉ là lửa giận nồng đậm mơ hồ kia vẫn như cũ chưa được xóa bỏ. Nơi này, từ trước đến nay luôn rất xa hoa đồi trụy. Thẩm Du An kéo Úy Hải Lam đến của chính của Vạn Kinh, thì tiếng điện thoại chợt vang lên, cậu liền dừng bước, thong thả sang một bên nghe điện thoại.
Úy Hải Lam nghe thấp thoáng thấy cậu gọi "Minh Lãng", ý thức được rằng đây là cuộc gọi của Từ Minh Lãng.
Đúng lúc này, một bên kia lại nhốn nháo, nhiệt tình nghênh đón.
Tiếng gọi ấy làm da đầu cô tê dại. "Lôi tiên sinh, ngài đã đến.
Úy Hải Lam không ngờ sao lại khéo thế này, nghi hoặc quay đầu lại nhìn, rất kinh ngạc không khỏi thở dài.
Thật là xui xẻo.
Hơn mười bậc thang ở phía dưới là một chiếc xe màu đen, một người đàn ông có vóc người thấp đang nịnh hót Lôi Thiệu Hành ở bên trong xe, vừa gật đầu lại vừa cúi người, thành kính bái lạy như đến chùa bái Phật. Mà cái người được tôn như phật này xem ra cũng giống lắm, trên mặt tươi cười, hòa nhã, độ lượng, làm như không có vẻ gì là phách lối ngạo mạng cả, liền theo sau người nọ.
Ngẩng đầu lên, Lôi Thiệu Hành rốt cục cũng trông thấy cô đứng ở trên bậc thềm.